Nhìn bóng dáng của con đi tới cửa, Hoan Nhan chỉ cảm thấy chua xót: “Noãn Noãn…” “Mẹ, mẹ hối hận vì đánh con sao?” Noãn Noãn dừng bước, đôi mắt to uất ức nhìn Hoan Nhan. “Nha đầu ngốc!” Á Hi đứng lên, ôm chặt cô bé, bóp nhẹ cái mũi cô bé: “Nha đầu ngốc,m ẹ con yêu con như vậy, khắp thiên hạ không tìm được người thứ hai, con phải nhớ kĩ, dù thế nào cũng không được rời xa mẹ, con đi, mẹ sẽ khóc, khóc rất nhiều…” Giọng nói dịu dàng trong căn phòng nhỏ vang lên, Hoan Nhan rơi nước mắt, Noãn Noãn cuống quýt rời khỏi ngực Á Hi chạy tới ôm Hoan Nhan. Thấy con gái khóc, Hoan Nhan càng đau lòng, cô bé mới hai tuổi, lại thông minh hiểu chuyện như vậy, nếu lớn hơn chút nữa, đi học rồi, thấy người khác hỏi ba, không hiểu con… con sẽ nói thế nào? “Mẹ, Noãn Noãn không cần ba…” Noãn Noãn ném túi xuống đất, miệng nâng cao, cánh tay mập mạp lau nước mắt cho Hoan Nhan, hầm hừ kêu: “Ba là người xấu, đi lâu vậy cũng không về, Noãn Noãn không cần ba, chỉ cần mẹ.” Lời nói vậy, nhưng ánh mắt của đứa nhỏ vẫn ảm đạm, về sau người khác nói cô bé là con hoang liệu cô bé có thể cầm cục đá ném họ? Ngày bình an như nước trôi qua không sóng gió. Noãn Noãn đi nhà trẻ, Á Hi trông coi kho hàng cho một siêu thị, Hoan Nhan nộp vào một công ti Software. Rất may được làm phụ tá cho thiết kế sư, mất thời gian khá lâu mới thuần thục công việc, dần đần được tăng lương, có thể độc lập ứng phó với cuộc sống, và cũng dần dần bước vào quỹ đạo. Trừ Noãn Noãn thi thoảng mang vài vết thương trở về nhà thì cuộc sống của cô gần như hoàn mĩ, à còn có Á Hi đã ở với cô hơn ba năm không có chút dao động, mà cô, cũng hình thành thói quen cuộc sống ba người như vậy. Chỉ khi ánh mắt anh ngày càng nóng rực, cô có chút bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút xíu đau lòng cho anh, có thể nói anh là một người đàn ông hoàn mĩ, dịu dàng, đối xử với Noãn Noãn lại ấm áp và dịu dàng hơn so với người mẹ là cô, chưa bao giờ thấy anh hung dữ với Noãn Noãn, cả một chút khó chịu cũng không. Một phần tâm ý này, không thể không nói là cô không động lòng, nhưng mà, cô lại không muốn mở rộng lòng…. Ngày kỉ niệm ba năm li hôn, Singapore. “A Hạo bây giờ không phải ba ép con kết hôn, mà tình thế vô cùng cấp bách, con còn không nhìn ra dã tâm của Thân Tử Kiện sao? Ban đầu sáng lập Thân thị, là ba và ông nội cùng Thân Đệ Đệ chính là ông nội Thân Tử Kiện hợp lực tạo nên, mặc dù sau bởi vì ông nội Thân Tử Kiện tiết lộ bí mật công ty bị gạt khỏi Hội đồng quản trị nhưng thuận nước đầy thuyền vài người chú và con trai của ông ấy cũng giành quyền thừa kế, những nguyên lão của Hội đồng quản trị chỉ là đồ cổ, mắt thấy chúng ta chỉ có con là con trai độc nhất, mà con đã qua tuổi lập gia đình nhưng vợ không có, con thấy mấy anh họ con đã kết hôn, trong lòng họ đã nghiêng về phía chú con, A Hạo, con phải kết hôn, chẳng lẽ con muốn cơ nghiệp ông nội để lại phải chắp tay nhường cho người khác sao?” Thân Thiếu Khang biết anh không muốn nghe những lời này, nhưng mà làm cha mẹ, chỉ hi vọng con cháu có thể có cuộc sống tốt, dù A Hạo hận ông, lần này cũng không thể thỏa hiệp. Vốn là lời nói của Thân Thiếu Khang, Thân TỐng Hạo không lộ vẻ xúc động, nhưng một câu nói tới ông nội lại khiến anh có chút lo lắng, di chúc của ông nội dặn anh phải sinh đứa nhỏ thừa kế Thân thị,n hất định phải ôm tới trước mộ để ông nhìn mới an tâm. Nhưng giờ, Nhan Nhan không có tung tích, anh làm sao tìm được người thừa kế cho ông nội? dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nhìn anh trầm mặc Thân Thiếu Khang thở dài một cái, chống gậy đứng lên, thở hổn hển, quản gia vội tiến lên đấm lưng, thật lâu sau ông nhìn Thân Tống Hạo trầm trầm thở dài: “A Hạo, ba biết lời nói của ba với con không có phân lượng, nhưng dù thế nào cũng không thể để con tự quyết được!” Thân Tốn Hạo nhìn ông rời khỏi, có chút mờ mịt, trong thời gian dài như vậy, anh thậm chí sắp quên mất địa vị trách nhiệm của mình, ba nói không sai, nếu tiếp tục như vậy tâm huyết của ông nội sẽ bị người khác cướp mất, anh chính là kẻ bất hiếu! Nhưng bảo anh cưới người khác, anh lại không làm được!