"A Hạo, anh đừng cười nhạo em, tất cả những tác phẩm đẹp nhất của em đều được hoàn thành trong thời gian ở cùng anh." Cô ai oán than nhẹ thật giống như để cho anh phải động lòng, Thân Tống Hạo thở dài một cái, ngay sau đó là một nụ cười, mở miệng: "Em sợ cái gì, không phải sau này chúng ta sẽ kết hôn sao? Đến lúc đó, linh cảm của em sẽ tuôn ra như suối ấy chứ, làm sao mà hết được? Tô Lai đột nhiên xoay người, con ngươi sáng rực, lóng lánh rồi lại mang theo sự thấp thỏm: "A Hạo, anh. . . . . .sẽ kết hôn với em, không phải anh đang tức giận sao?" "Tức giận?" Thân Tống Hạo ha ha cười hai tiếng, giống như có chút bất đắc dĩ, xua xua cánh tay: "Nói thật, tiểu Lai, lúc vừa mới biết chuyện này, đúng là anh có chút tức giận, người như anh, ghét nhất là bị người khác thay mình làm chủ, ví như lúc ban đầu kết hôn với Hứa Hoan Nhan, chính là gia gia một tay thay anh tổ chức, trong lòng anh cũng rất khó chịu, cũng là bởi vì nguyên nhân này, nhưng mà bây giờ. . . . . ." Anh lắc đầu một cái, thở dài một tiếng, dùng tay nhu nhu trán: "Thân thị đã không còn giống như lúc gia gia còn ở đây nữa rồi, nếu anh không kết hôn, không sinh lấy một đứa con thừa tự, chỉ sợ là một chút xíu quyền lợi trong tay anh cũng sẽ bị người khác ăn sạch, huống chi. . . . . ." Anh lấy ra một điếu thuốc ra hút, cứ như vậy miễn cưỡng tựa vào trên lan can nhả ra một miệng khói: "Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng không có mặt mũi nào để đi tìm Hoan Nhan, sau khi kết hôn còn duy trì những mối quan hệ bên ngoài, bắt cá hai tay, thời điểm ly hôn lại còn dùng những lời lẽ ngoan cố, anh cũng là một người đàn ông, có thể làm thế nào đây?" "A Hạo. . . . . ." Tô Lai nghe xong những lời này, không khỏi một hồi mở cờ trong bụng, cô còn tưởng rằng, coi như là Thân Thiểu Khang có tung tin cưới ra bên ngoài, nhưng A Hạo dù có nói gì thì cũng sẽ phản kháng, bây giờ nhìn lại, dù Hứa Hoan Nhan có vị trí quan trọng như thế nào trong lòng anh thì chỉ sợ là cũng không bằng được Thhân thị. "Bây giờ mà còn bắt anh đi tìm đối tượng để kết hôn, còn không bằng cùng em, dù sao trước kia chúng ta cũng đã từng yêu nhau, lại biết tất cả mọi chuyện về nhau, hơn nữa hiện tại, cùng ai kết hôn đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt." Anh vòng tay ôm lấy eo thon của cô, cúi đầu, phả một hơi thuốc lên trên mặt của cô, anh làm như trêu đùa cười khẽ: "Huống chi, em lại yêu anh như vậy, quan tâm tới anh, cưới em, anh cũng không cần lo lắng em cho anh phải đội mũ xanh. . . . . ." "Dĩ nhiên em sẽ không , A Hạo, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh, bất kể trong lòng anh có nghĩ như thế nào, em đã thỏa mãn lắm rồi!" Nhìn bộ dạng cô cuống quít nóng lòng tỏ thái độ, dưới đáy lòng Thân Tống Hạo chỉ từng hồi cười lạnh, anh vỗ vỗ vai của cô, ra vẻ ôn hòa mở miệng: "Mấy ngày nay anh rất bận, em phải hảo hảo chuẩn bị chuyện kết hôn đi, anh không có thời gian để chuẩn bị cùng với em đâu." "Vâng, anh hãy yên tâm đi, A Hạo, chuyện kết hôn hãy để em chuẩn bị, anh chỉ cần an tâm mà lo việc công ty thôi." "Tốt." Thân Tống Hạo nghe vậy làm như hết sức thư thái cười: "Anh sẽ không bạc đãi em." Anh xoay người đi ra ban công, xuyên qua phòng khách, lúc đi ra khỏi căn nhà, rốt cuộc vẫn không kìm chế được mà bật cười. Sự lựa chọn người làm cô dâu, cùng với chuyện tung tin cưới, tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng đối với anh, sự thờ ơ lạnh nhạt theo thời gian đã tăng lên đến đỉnh điểm. *********************************************************** Ánh hoàng hôn xuyên qua khe hở giữa những tầng lá chiếu xuống, từng đốm từng đốm vàng ươm rải đầy trên mặt đất, Hoan Nhan đứng ở bên ngoài vườn trẻ, chờ đến khi Noãn Noãn tan học để đón cô bé về nhà. Khi đã thấy rất nhiều đứa bé đã chạy ra cổng trường rồi được đón đi, mà cô vẫn còn chưa nhìn thấy Noãn Noãn, trong bụng Hoan Nhan không khỏi quýnh lên, tìm kiếm khắp nơi ở trong khu vực sân trường không lớn lắm, tại cầu trượt của khu giải trí, Noãn Noãn một mình ngồi ở bên trên, không biết đã trượt bao nhiêu lần rồi, lỗ mũi của cô bé chảy cả máu, nhỏ cả vào áo lông trước ngực, nhưng cô bé vẫn không khóc náo. Hoan Nhan đi qua vài bước , nhìn thấy cô bé trượt xuống thì cuống quít đưa tay ra ôm lấy: "Noãn Noãn, làm sao con không về nhà?" "Sao con lại bị chảy máu hả ? Không phải mẹ đã nói là con đừng đánh nhau với các bạn hay sao?" Hoan Nhan vừa tức vừa đau lòng, cầm khăn giấy tỉ mỉ lau vết máu trên mặt cho cô bé. "Mẹ, kỹ nữ là gì?" Noãn Noãn chợt mở miệng, giọng nói non nớt lại có thể nói ra hai chữ ác độc như vậy. "Noãn Noãn, con nghe thấy ở đâu?" Hoan Nhan chỉ cảm thấy một hồi rét run, nhìn thấy đáy mắt của Noãn Noãn thì không khỏi càng phát hoảng , cô biết đứa bé này trưởng thành sớm, thông minh lợi hại, nhưng cũng không biết một đứa bé nho nhỏ như vậy, tại sao có thể có ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh như vậy. "Là mấy bạn học nói, bọn họ nói mẹ không cần ba, chung quy là vì muốn cùng một chú xa lạ ở chung một chỗ, mẹ nhất định là kỹ nữ." Noãn Noãn nằm trên đầu vai Hoan Nhan, chợt khóc lên "Hai chữ kia khó nghe như vậy, mẹ nhất định không phải vậy, nên Noãn Noãn sẽ đi đánh bọn họ, đánh đến khi bọn họ không dám nói nữa mới thôi!" Hoan Nhan đau lòng cơ hồ muốn nổi điên, rồi lại không biết nên nói cái gì cho phải, con của cô mới có mấy tuổi đầu, cô làm thế nào mới có thể giải thích cho nó hiểu, mặc dù cô và Á Hi ở chung trong một phòng trọ, nhưng cho tới nay vẫn duy trì quan hệ trong sạch? "Nếu như chú biến thành ba, như vậy những đứa trẻ hư kia sẽ không nói như vậy nữa đúng không?" Một đôi tay chợt đưa qua, đem thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực, Á Hi nháy mắt với Hoan Nhan một cái mắt, thật thấp mở miệng: "Hoan Nhan, em hãy để cho anh ích kỷ một lần, thừa dịp cháy nhà hôi của chỉ một lần này thôi." "Á Hi, anh đang nói nhăng nói cuội gì đó?" Hoan Nhan vừa tức vừa khó chịu, nhưng khi cô nhìn thấy hai mắt của Noãn Noãn đột nhiên sáng bừng lên thì ngẩn người tại chỗ. "Chú biến thành ba? Làm sao chú lại có thể biến thành ba?" Noãn Noãn quên mất việc phải khóc, bắt đầu có bộ mặt phớt tỉnh hỏi thăm. Tăng Á Hi cười ôm lấy cô bé đi về phía trước;"Noãn Noãn, con có thích chú không?" "Thích ạ." "Chú đối xử với Noãn Noãn và mẹ có tốt hay không?" "Tốt, rất tốt ạ!" Tiểu nha đầu hài lòng gật đầu, mẹ không bao giờ cho cô bé ăn nhiều kem, khi đó chú sẽ trộm mua cho cô bé, cái này đương nhiên là được. "Như vậy, nếu chú biến thành ba của Noãn Noãn, Noãn Noãn có đồng ý không?" Noãn Noãn nghiêng đầu qua suy nghĩ hồi lâu, mới trợn to đôi mắt nhìn lại anh: "Chú, có phải chú muốn kết hôn với mẹ con có đúng hay không?" Sắc mặt Tăng Á Hi lập tức đỏ bừng , anh cúi đầu, len lén nhìn xem vẻ mặt của Hoan Nhan, lại phát hiện gương mặt của cô, cũng đỏ bừng lên như bị đốt lửa, màu đỏ dường như còn lan sang cả chiếc áo sơ mi màu trắng của cô.