Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 247: Đêm tân hôn: Chợt là thiên đường, chợt là địa ngục



Sắc mặt Tăng Á Hi lập tức đỏ bừng , anh cúi đầu, len lén nhìn xem vẻ mặt của Hoan Nhan, lại phát hiện gương mặt của cô, cũng đỏ bừng lên như bị đốt lửa, màu đỏ dường như còn lan sang cả chiếc áo sơ mi màu trắng của cô.
"Noãn Noãn có đồng ý không?" Thanh âm của Tăng Á Hi giống như tiếng muỗi vo ve, trong lòng anh đã sớm nhảy nhót giống như trống đánh, trong lòng hai bàn tay cùng sau lưng đều thấm ướt mồ hôi hột, anh chỉ cảm thấy trước mắt không ngừng nhấp nháy một loạt những chấm nhỏ đầy màu sắc, sáng ngời làm anh hoa cả mắt.
Anh đang chờ đợi một sự tuyên bố, hoặc là một sự thất vọng tràn trề, hoặc là một niềm hạnh phúc trào dâng.
Noãn Noãn vỗ vỗ bàn tày nhỏ bé mập mạp của mình, về sau cô bé sẽ có ba, còn là một người ba rất thương yêu cô bé nữa chứ, hình như đây cũng coi như là một chuyện tốt đi, hơn nữa ba của nhà hàng xóm luôn giúp bà mẹ bên đó làm việc nhà, nếu cô bé cũng có ba, thì mẹ có thể nghỉ ngơi rồi.
"Ba." Noãn Noãn chợt mở miệng, ôm chặt lấy cổ Tăng Á Hi rồi hôn anh một cái
"Noãn Noãn!" Sắc mặt Hoan Nhan hồng như muốn rỉ máu, cô bước nhanh qua, thẹn thùng đến mức ngay cả ngẩng đầu một cái nhìn Á Hi cũng không dám, chỉ duỗi tay ra đoạt lấy Noãn Noãn ôm vào trong ngực, đưa tay lên day một cái trên trán của cô bé: "Nha đầu hư này, con đừng có nói lung tung nữa, tối nay về mẹ sẽ phạt con ngâm thơ, phải ngâm mười lần."
"Mẹ, mẹ là đang phạt không cho con ăn cơm thì có."
Thanh âm của Noãn Noãn lọt vào tai thật dễ nghe, cô bé nằm trên vai Hứa Hoan Nhan, hướng về phía Tăng Á Hi nháy nháy mắt, không tiếng động lại hô một tiếng: ba.
Á Hi đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của hai người, lấy ánh nắng trời chiều làm bối cảnh, ngay cả những ngày tháng ấm áp hay khổ đau đã qua làm nền, thì bức tranh này nổi bật lên chỉ còn những hình ảnh tốt đẹp nhất, mà những ngọt ngào và hạnh phúc kia, vào giờ khắc này, chợt kết thành một đóa hoa và nở rộ, sáng rực trong không gian, một đóa hoa vĩnh viễn sẽ không héo tàn.
*********************************************************
Hôn lễ hoàn mỹ và hoành tráng, chú rễ tuấn mỹ vô cùng, cô dâu lại xinh đẹp giống như một đóa hoa phù dung kiêu sa.
Ngày mà hôn lễ được cử hành, công ty bất động sản trực thuộc tổng tập đoàn Thân Thị có một tân tổng giám đốc là Trần Tấn, làm cho trị giá cổ phiếu của Thân Thị tăng lên cả tỷ đồng.
Thân Thiểu Khang vui như mở cờ trong bụng, thân thể cũng tốt lên rất nhiều, lúc tân khách rời đi, ông đứng trước linh vị của Thân lão gia, chắp tay khấn ông cụ trên trời quá linh thiêng, đã để cho của con trai của ông ngoan ngoãn cử hành hôn lễ.
"Lão gia, thiếu gia ở trong phòng khách chờ ngài."
Thân Thiểu Khang rửa tay sạch, lúc đang định đi lên lầu thì nghe quản gia nói.
"A, thiếu gia tới làm cái gì?" Thân Thiểu Khang vừa hỏi, vừa đi xuống lầu.
"Ba." Thân Tống Hạo vừa nhìn ông đi xuống, cười khẽ một cái, thậm chí một tiếng cha này vài chục năm nay chưa từng gọi mà anh cùng có thể gọi nghe tự nhiên như thế.
Thân Thiểu Khang mừng rỡ khác thường, cuống quít tiến lên kéo anh ngồi xuống " Có chuyện gì sao A Hạo?"
"Ba, kế hoạch của con với Tiểu Lai là ngày mai sẽ bắt đầu đi du lịch tuần trăng mật, con tới đây là muốn lấy giấy đăng ký kết hôn và hộ khẩu, để chuẩn bị ra nước ngoài."
"Cái này là hiển nhiên, nhìn các con hôm nay trai tài gái sắc một đôi, trong lòng ba cảm thấy cực kỳ sung sướng, Quản gia, ông mau đi lấy cho thiếu gia, ta để ở ngăn kéo trong thư phòng."
Thân Thiểu Khang nhìn anh lấy đồ rồi lái xe rời đi, không khỏi nhìn Quản gia rồi nở một nụ cười thỏa mãn: "A Hạo thật sự đã trưởng thành rồi, về sau có lẽ không phiền ta phải quan tâm nữa."
"Cũng không biết làm sao, hôm nay thiếu gia lại nghe lời như vậy, còn bỏ qua tất cả những hiềm khích lúc trước mà gọi lão gia một tiếng ba, xem ra, thiếu gia quả nhiên là đã hoàn toàn trưởng thành thật rồi, nên cũng trở nên hiểu chuyện hơn, cậu ấy cũng đã hiểu được nỗi khổ tâm của lão gia.”
Quản gia đỡ Thân Thiểu Khang lên lầu, vừa đáp vừa an ủi ông.
"Ai, hiện tại nếu ta chết thì ta cũng có thể yên tâm rồi, chỉ có một chút tiếc nuối là không thể thấy con của A Hạo ra đời."
"Lão gia còn chưa nói với thiếu gia bệnh tình của ngài sao?"
"Chờ thêm một thời gian nữa đi, ta đã có thể sống thêm được hai năm này, dầu gì thì chuyện có thể nhìn thấy đứa bé hay không, thì cũng thôi đi. . . . . ."
**********
"Thiếu gia, hiện tại cậu muốn đi đâu?"
Thân Tống Hạo nhìn túi giấy trong tay, lại nghĩ tới cái người đang "đoan trang" ngồi trong nhà chờ anh về, đôi môi mỏng không khỏi bĩu một cái, đáy mắt giống như giống như báo săn tràn ra một nụ cười lạnh: "A Thành!"
Thân Tống Hạo đem túi ném qua, hừ nhẹ một tiếng; "Sáng sớm ngày mai trước tám giờ, cậu hãy đem tất cả thủ tục li hôn làm xong, chỉ là, không được tiết lộ ra dù là nửa chữ cho giới truyền thông và lão gia biết không."
"Vâng, thiếu gia!" Cái yêu cầu này mặc dù khiến người ta phải kinh hãi, những A Thành ngay cả nhíu lông mày lấy một cái cũng không mà lập tức đồng ý.
"Trước hãy đưa tôi trở về, ngày mai khi làm xong những thứ này, thì đưa đến biệt thự cho tôi."
Thân Tống Hạo thở một hơi dài nhẹ nhõm, tựa hồ cảm thấy đáy lòng đè nén một ít tức giận, nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi lại biến mất.
Thời điểm anh trở về biệt thự, đã là mười giờ, lúc Thân Tống Hạo đi vào phòng khách, đã thấy Tô Lai sớm tắm rửa xong xuôi ngồi trong đó chờ anh.
Thân Tống Hạo tiện tay rút cà vạt ra, cởi vài cái nút trên áo sơ mi, anh mệt mỏi duỗi tay ra, tùy ý ôm lấy cô, một thân mùi rượu không khỏi khiến Tô Lai khẽ cau mày.
"Anh uống quá nhiều, Tiểu Lai, anh đi tắm rửa trước đã, đêm động phòng của chúng ta để đếm tối mai đi!"
Thân Tống Hạo tiện tay đẩy cô ra, còn không đợi cô mở miệng, liền lảo đảo nghiêng ngả đi lên lầu, Tô Lai có chút kinh ngạc, giật mình đứng trong phòng khách, cho đến khi bóng lưng của anh biến mất, cô mới xoay người, Phỉ Dung đứng một bên thấy cô ngồi xuống, cuống quít tiến lên, cung kính mở miệng: "Thiếu phu nhân, những thứ đã được chuẩn bị kia phải làm thế nào. . . . . ."
"Cô không thấy thiếu gia chuẩn bị đi ngủ rồi à? Một cái liếc mắt còn không có, cút xuống đi!" Tô Lai giơ tay lên, đem cái ly trước mặt ném xuống tấm thảm dày, nhìn Phỉ Dung cuống quít quỳ xuống dọn dẹp, cô mới không nhịn được hung hăng hừ một tiếng, cũng quay người đi lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.