Chuyện xảy ra như một cơn ác mộng thật đáng sợ. Nhớ đến đứa con đã mất Hứa Hoan Nhan càng đau lòng, cô cảm thấy khó đối mặt với Á Hi, lại muốn núp sâu trong lòng đất để không phải đối mặt với cơn ác mộng này. Mọi cảm xúc của cô, Thân Tống Hạo đều rất hiểu. Anh vòng tay ôm chặt cô, vỗ nhẹ sau lưng trấn an: "đừng nghĩ gì hết Nhan Nhan, ngày mai chúng ta chuẩn bị một chút rồi qua thăm Á Hi. Em không cần sợ hãi, chuyện xảy ra thì nó đã xảy ra rồi, chúng ta cứ chờ cho nó chậm rãi trôi qua ". "Được, ngày kia phải đi, anh không được gạt tôi"! Hoan Nhan không biết mình đã khóc bao lâu. Cô khóc đến mệt mỏi, cứ thế nằm trong lòng Thân Tống Hạo nặng nề ngủ thiếp đi. Anh không dám động mạnh, ngồi yên ôm lấy cô, để cô dựa vào cánh tay mình ngủ. Đến nửa đêm, sợ Hoan Nhan ngủ không thoải mái, anh bế cô trở lại phòng ngủ đặt cô nằm xuống. Nhìn cô ngủ như một đứa bé, anh kéo chiếc chăn nhỏ đắp cho cô. Thân Tống Hạo sửa lại chăn gối cho cô nằm thật thoải mái. Hoan Nhan ngủ thật say trong chiếc chăn ấm áp. Trong lúc ngủ mơ, cô thỉnh thoảng lại chúm cái miệng nhỏ nhắn giống như trẻ con bú sữa mẹ. Thân Tống Hạo ghé xuống bên cạnh, không ngờ làm cô giật mình. Cô trở mình lăn tròn một vòng, gác chân, co mình lại như một con tôm. Thân Tống Hạo không khỏi muốn bật cười to, lại sợ đánh thức Hoan Nhan, nên chỉ im lặng ngồi trên thảm canh giữ giấc ngủ cho cô. Anh say sưa ngắm, cô ngủ trông thật xinh đẹp. Anh nhìn mãi mà không thấy chán. Trời sáng, Thân Tống Hạo chợt tỉnh. Vừa mở mắt anh cảm thấy trong người thật khó chịu. Miệng khô nóng, cổ họng đau rát, vết thương trên trán truyền đến cảm giác đau nhức. Anh cố gắng gượng chống đỡ, đưa Noãn Noãn đi vườn trẻ. Sau đó lấy cớ đi công ty có việc liền lái xe đến bệnh viện của nhà Trần Nhị kiểm tra lại vết thương. Bên trong vết thương còn sót lại mảnh vụn, lại không được rửa sạch sẽ nên bị nhiếm trùng khiến cho anh bị sốt cao. Thân Tống Hạo kiểm tra lại vết thương, truyền hai chai nước hạ sốt rồi mau chóng trở về Quý gia. Nếu anh đã đồng ý với Hoan Nhan ngày mai bay sang Mỹ thăm Á Hi thì tuyệt đối không nuốt lời, hơn nữa dù có phát sốt thì bên kia cũng sẵn bệnh viện để nằm. Hoan Nhan mang túi lớn túi nhỏ chứa đủ thứ đến xếp vào cốp sau xe ô tô. Cô còn muốn tiếp tục mang thêm ít đồ nữa. “Được rồi, em mang đi nhiều như vậy, Á Hi cũng chưa chắc có thể ăn; hiện tại sức khỏe của anh ta còn chưa phục hồi lắm đâu”. “Á Hi thích ăn mấy thứ này nhất, trước kia không có tiền nên mỗi khi mua về anh ấy thường không ăn mà để dành cho Noãn Noãn và tôi ăn, đặc biệt là bánh trôi chay ở Ngũ Phương. Mỗi lần mua về, bởi vì Noãn Noãn thích ăn nên Á Hi một cái cũng không ăn, để dành toàn bộ lại cho Noãn Noãn. Lần này là tôi cố ý mang đi rất nhiều sang để nấu cho anh ấy ăn”. Hoan Nhan cụp mi mắt, ẩn sâu trong đôi mắt là nỗi thương tâm không thể nói ra. Người đàn ông nguyện ý đem đồ ăn ngon của mình nhường lại cho cô nhất định là người thật lòng yêu thương cô nhất. “Được, vậy em cứ mang thêm đi, dù sao cũng chỉ là thêm có một túi đồ ăn”. Thân Tống Hạo không nói thêm, đưa tay cầm lấy cái gói bị rơi ở cửa xe bỏ vào chỗ ngồi phía sau. Lên xe thôi, sắp đến giờ rồi. Lên máy bay, Hoan Nhan nghĩ muốn thật nhanh gặp lại Á Hi, nhưng lại sợ lúc gặp lại, anh hoàn toàn quên cô là ai. Càng nghĩ cô càng không biết nên vui hay nên buồn. Nhìn thấy tâm trí cô có vẻ hơi bất an, Thân Tống Hạo đưa cho cô một lý rượu đỏ. “Uống một chút rượu đi rồi em cố gắng chợp mắt một lúc, tối qua em bị căng thẳng ngủ không ngon giấc”. Thân Tống Hạo cảm thấy rất mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ vẻ tinh thần mạnh mẽ an ủi Hoan Nhan. “Anh bảo khi Á Hi nhìn thấy tôi anh ấy liệu có nhận ra không”? Hoan Nhan uống một ngụm rượu, nhìn ra ô cửa máy bay. Bên ngoài những đám mây lúc ẩn lúc hiện, biến đổi thất thường. Đến một lúc nào đó chẳng phải ngàn vạn nhân sinh cũng sẽ biến đổi giống như những đám mây kia sao? Cô chợt nghĩ " mình vốn là một cô gái bình thường, chỉ mong có một cuộc sống bình thản qua ngày; tại sao lại biến đổi thành một cuộc sống ồn ào, rầm rộ như thế "! “Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Em chỉ cần nghĩ lúc gặp lại Á Hi còn sống khỏe mạnh, em nên vui vẻ mới phải. Bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần còn sống là tốt rồi, chỉ khi còn sống mới có hy vọng”. Hoan Nhan nhẹ nhàng tựa vào vai Thân Tống Hạo ngủ thiếp đi. Thân Tống Hạo không dám kinh động đến cô, lại cảm thấy thân mình có chút không thoải mái liền lấy thuốc dùng nước uống. Chẳng bao lâu thuốc phát huy tác dụng, anh cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, nặng nề nhắm mắt. Không biết ngủ bao lâu, vừa mở mắt anh đã nhìn thấy đôi mắt cô ửng đỏ. Anh mỉm cười muốn mở miệng, lại cảm thấy cổ họng đau rát kinh khủng, liền vươn tay ôm hai bên đầu cô tỏ ý anh không sao. “Anh phát sốt tại sao không cho tôi biết?” Cô quả nhiên chỉ bận mua đồ cho Á Hi, xem nhẹ chuyện anh bị thương. “Cần em phải lo lắng sao? Em đang còn nhiều việc phải làm nữa”. Anh quay đầu đi ho khan vài tiếng, chắc có lẽ do bản thân tự nhiên phát bệnh nên anh của bây giờ so với ngày thường yếu ớt hơn rất nhiều. Hai tay cô ôm đầu anh kéo anh dựa vào ngực, tay vuốt nhẹ trên tóc, khàn giọng nói: "Thực xin lỗi". “Hử”? Anh hừ nhẹ một tiếng, lười biếng mở miệng nói chuyện. Bên trong cổ họng cảm thấy rất đau rát. “Tôi không nên làm anh bị thương”. Cô cúi đầu, đem cằm tựa trên đầu của anh: “Chốc nữa xuống máy bay anh không cần đến thăm Á Hi. Anh hãy quay về khách sạn nghỉ ngơi cho lại sức. Một mình tôi cũng có thể đến gặp Á Hi được”. “Cũng được”, anh trầm ngâm một chút rồi gật đầu đồng ý. Đó là chuyện của Á Hi và cô, mọi chuyện nên để hai người tự mình giải quyết. "Anh yên tâm đi". Cô không đầu không đuôi nói một câu, lại cảm thấy chính mình có chút ngốc nghếch liền cắn môi không nói nữa. "Anh thì có cái gì phải lo lắng; anh rất yên tâm". Thân Tống Hạo vòng tay ôm thắt lưng nhỏ của cô như cũ. "Tôi biết tấm lòng anh là đủ rồi". Hoan Nhan không nói, càng siết chặt vòng tay ôm anh một chút. Nếu như Á Hi thật sự quên cô, quên tới hết thảy mọi việc có liên quan tới cô, thì đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Máy bay hạ cánh, anh trực tiếp lấy thẻ ra vào máy bay đưa cô đến bệnh viện nơi Á Hi đang chữa bệnh. Anh làm sao có thể yên tâm mà ngồi xe khác về khách sạn một mình được chứ. Đường đến bệnh viện càng ngày càng gần. Hoan Nhan cảm thấy trong lòng mình càng thêm lo lắng, hồi hộp.