Tống Gia Minh hơi nắm tay lại, liếc nhìn cô: “Nhan nhi, không thể xem thường Lâm Thiến, hiện giờ cô ta đã về nước, trong lòng nhất định đang tính kế gì đó.” “Tôi và cô ta nước sông không phạm nước giếng, có thể tính kế gì với tôi?” Hoan Nhan quay sang nhìn ánh mặt trời phía ngoài cửa sổ, ngẫm lại hơn sáu năm rồi, cùng Lâm Thiến ân ân oán oán, cho dù cô ta có nhìn trúng Thân Tống Hạo, thì anh ấy cũng không để cô ta vào trong mắt. “Mấy ngày trước, bởi vì công ty có chút chuyện, anh và cô ta có qua lại một lần, cô ta bây giờ không giống như trước đây, tóm lại, Nhan nhi, em vẫn nên cẩn thận đối với cô ta.” “Cám ơn ý tốt của anh, tôi biết rồi.” Hoan Nhan đẩy ly cà phê đã nguội trước mặt ra, cười nhẹ: “tôi đi trước, tạm biệt.” “Nhan nhi…” Tống Gia Minh bỗng đứng bật dậy bước đến bên cạnh chỗ cô ngồi, anh tha thiết nhìn cô, khóe môi run run vài cái, nhưng rồi vẫn nói: “Nhan nhi, chúng ta vẫn có thể là bạn bè sao?” Hoan Nhan cúi đầu, ngón tay vân vê vạt áo khoác màu vàng nhạt, chất liệu trơn mềm đầy xúc cảm, khiến cô cũng mềm lòng theo. Cô hơi nheo mắt lại nghĩ đến những năm trước, Tống Gia Minh đẹp trai, trẻ tuổi đứng trước măt cô, mắt sáng ngời cẩn thận nói: “Nhan nhi, làm bạn gái anh nhé!” Vật đổi sao dời, cảnh và người nay đã khác xưa. Cô nhớ tới năm đó, tất cả tình cảm trong lòng toàn bộ đều dành cho anh ta, anh là mối tình đầu. Lần đầu tiên biết yêu một người, nhưng rồi cũng chính anh ta đã phá hủy tình yêu, tàn nhẫn chà đạp tình yêu tuổi thanh xuân của cô. Có yêu, có hận, cô thật may mắn, lúc ấy thật cao ngạo, may chưa hãm vào sâu lắm, nên bước ra cũng không mấy khó khăn. Nhưng bây giờ, một lần nữa đối mặt với anh ta, cô sẽ không bao giờ bối rối, bởi vì đã không còn thích rồi nên có thể bình tĩnh, cũng không để ý đến. “Đương nhiên!” Cô mĩm cười nhẹ nhàng nhìn anh ta: “Chúng ta vẫn có thể là bạn bè.” “Nhan nhi.” Trong mắt anh lộ vẻ xúc động, giọng nói khản khàn, ngây ngốc nói nhỏ: “Nếu lúc trước anh không phạm phải sai lầm không thể tha thứ, như vậy hiện tại em có thể vẫn ở bên cạnh anh, phải không?” "Chuyện qua rồi không cần quay lại, luôn luôn đi về phía trước, hướng tới tương lai, không đúng sao? Tống Gia Minh, tôi tin sau này anh sẽ gặp được một người con gái tốt.” Cô cầm túi xách lên, hất mái tóc ra phía sau : “Tôi phải đi rời, hẹn gặp lại.” “Nhan nhi, có thể cho anh ôm em một lần nữa, được không?” Bàn tay Tống Gia Minh đè xuống bả vai cô, trong giọng nói dường như mang nhiều tâm sự. Hoan Nhan xoay người, định từ chối, cánh tay anh ta đã ôm chặt cô vào ngực mình. Hoan Nhan cảm thấy hơi thở như ngừng lại, chợt tỉnh, cô giận dữ đưa tay đẩy Tống Gia Minh ra, không để ý anh ta mất thăng bằng đang nghiêng ngã về phía sau, Hoan Nhan tức giận trừng mắt: “Tống tiên sinh, anh còn như vậy bạn bè cũng không làm. Gặp lại sau!” Cô quay đi, bước nhanh ra khỏi quán cà phê, bên ngoài trời ẩm ướt, không khí lạnh tràn đầy, Hoan Nhan vẫn cảm thấy khó thở, anh ta sao lại vô sỉ như vậy? Biết rõ cô đã có chồng rồi, vậy mà vẫn động tay động chân với cô! Mãi đến khi bước vào trong thang máy khách sạn, Hoan Nhan mới chợt nhớ tới, mình đi mua quà tặng cho người nhà và Noãn Noãn, bây giờ tất cả đều để quên ở quán cà phê. Thôi đành vậy, sáng mai đã phải ra sân bay rồi, hiện giờ cũng không có thời gian, bất quá chỉ là một ít đồ chơi, quên rồi thì bỏ đi, cô thật sự không muốn quay lại chổ kia để lấy đồ về. Lúc mở cửa phòng, nhìn anh đang đứng trước cửa sổ, áo khoác vẫn chưa cởi ra, dáng vẻ dường như cũng mới về. Hoan Nhan không khỏi hồi hộp, lo lắng. Quán cà phê cũng gần khách sạn, không biết anh có nhìn thấy không? ‘Hạo, anh mới về?’ Hoan Nhan cởi áo khoác màu xanh treo vào giá đỡ, đi tới cạnh anh. Anh khẽ gật đầu, quay mặt sang liếc nhìn cô: ‘Em đi ra ngoài lâu thế!” Nhìn mặt anh bình tĩnh, điềm đạm mang theo ý cười, Hoan Nhan thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Ra ngoài đi dạo, dự định mua ít quà tặng ba mẹ, Duy An và Noãn Noãn khi quay trở về.” “Vẫn chưa chọn được món gì sao? Anh thấy trở về tay không…” Anh nói lấp lửng. “Quá đắt, cũng không có món gì hợp ý, với lại cũng đều là hàng hóa do Trung Quốc chúng ta sản xuất, chỉ thêm được mỗi nhãn hàng hiệu, giá cả lập tức trên trời, không nên mua.” “À….” Tay cầm chặt ly nước, nhìn vẻ mặt cô không biến sắc, bỗng nhiên anh cảm thấy thật xa lạ. Không khỏi thở dài, thật ra anh biết, cái ôm đó là do Tống Gia Minh một bên muốn mà thôi, nhưng anh càng hy vọng chính là giữa bọn họ có thể thành thật với nhau, không phải đến cuối cùng giống như năm năm trước lại phạm sai lầm, trời xui đất khiến bỏ qua đối phương. Ráng chiều óng ánh sắc màu, từ phía trên tòa nhà len vào rơi trên mặt anh, thế nhưng cũng không tan được nét thâm trầm tư lự của anh, Hoan Nhan hơi lo lắng nhìn anh: “Hạo, anh có chuyện gì vậy?” Anh để ly nước xuống, bỗng nhiên hướng về cô đưa tay ra ôm cô vào lòng, cánh tay bao phủ cả người: “Không có gì, anh chỉ muốn nói rõ với em, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, đừng giấu anh, anh không muốn chúng mình hiểu lầm nhau.” Hoan Nhan cảm thấy đầu lưỡi như bị phỏng… Anh nhìn thấy tất cả. “Thật xin lỗi, em, em hôm nay gặp Tống Gia Minh.” Cô không giấu diếm, cũng không muốn giấu nữa. “Em đi gặp bạn bè, anh sao lại trách em, anh chỉ muốn nói cho em biết, em là người phụ nữ của anh, trên đời này anh và em là người thân của nhau, giữa chúng ta không cần có bí mật gì.” Hoan Nhan nhẹ nhàng gật đầu, lại nghĩ tới lời nói của Tống Gia Minh, không khỏi hỏi anh: “Sau này chúng ta sẽ sống ở đâu?” “Tùy theo ý em, thật ra anh muốn đưa em đến Singapore, không khí nơi đó tuyệt vời, cuộc sống cực kỳ thoải mái, nhưng anh biết bây giờ em không nỡ rời xa Duy An, tạm thời chúng ta vẫn ở laị trong nước, em thấy sao?” “Hạo, anh còn nhớ Lâm Thiến không? Cô ta hiện tại đã trở về thành phố A rồi.” Hoan NHan luôn có loại dự cảm chẳng lành không nói nên lời. Đột nhiên Lâm Thiến xuất hiện bất chợt giống như tảng đá lớn đè nặng trong ngực cô.