"Cô có thể đón xe quay trở lại, người ta sẽ đưa cô đến tận cửa nhà.”
Vẻ mặt Thân Tống Hạo vẫn như cũ không chút biểu tình, cô tự nhận là mình cũng có giấu giếm, bất quá cô vừa giúp anh ta một đại ân, tên William kia muốn cô cùng với hắn ta gài bẫy hại anh, nhưng không phải cô đã khước từ sao? Anh ta vừa đúng lại gậy ông đập lưng ông!
Hứa Mễ Dương nghe anh nói như vậy, cơ hồ muốn khóc, cô lấy điện thoại di động ra xem giờ, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
"Anh rể.... Ôi chao, anh rể, bụng của em đau quá mau thả em xuống xe, em muốn đi WC...."
Đôi mắt Hứa Mễ Dương chuyển động nhanh như chớp, nháy mắt liền có chủ ý, cô ta che bụng liên tục kêu đau .
"Hứa Mễ Dương, đừng giả vờ nữa." Thân Tống Hạo biết không thể trì hoãn tiếp nữa, anh trực tiếp cùng cô ta ngã bài: "Người của tôi mấy ngày nay đều ở đây theo dõi cô...cô gặp mặt William trước sau ba lần, nói đi, hắn kêu cô làm cái gì."
"Không có, không có.... Em không biết ai là Wiliam cả." Hứa Mễ Dương nghe anh nói, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhưng vẫn mạnh miệng, ngẫm lại chuyện người nọ nói với mình, cô thật sự sợ hãi.
"Được, cô đã không nói, như vậy hiện tại tôi và Đâu Đâu xuống xe, khóa cô lại trong xe một mình."
Thân Tống Hạo cũng không giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu, liền phân phó: "Tài xế, dừng xe.... "
"Không...không được...." Hứa Mễ Dương hoảng hồn, cô hoang mang sợ hãi nhìn phía sau xe mấy người bước xuống, đứng ở trước mặt nơi cửa xe, toàn thân toát mồ hôi lạnh....
"Anh rể..." Hứa Mễ Dương liều mạng kéo lấy ống tay áo Thân Tống Hạo:"Anh rể, em không muốn chết, thả em ra, thả em ra...."
"Vậy thì nói ra tất cả những gì William nói với cô, nói cho tôi biết đầu đuôi gốc nhọn!" Thân Tống Hạo nhìn mặt cô, lạnh lùng mở miệng đe dọa.
Hứa Mễ Dương ngồi sững trên ghế xe, giật mình cúi đầu xuống: "Em nói, em nói...."
Một tiếng đồng hồ sau, cảnh sát mang Hứa Mễ Dương đi, cùng thời khắc đó, điện thoại từ công ty của William cũng gọi đến, Thân Tống Hạo đưa tay nhận điện thoại từ tay vị cảnh sát đang cầm.
"Chuyện như thế nào rồi?" Một giọng nam xa lạ, thật thấp vang lên.
"Thật ngại quá, xin lỗi, tôi vẫn sống yên lành, nói cho William biết, một lát nữa cảnh sát đến tìm hắn ta uống trà, để cho hắn ta chuẩn bị sẵn sàng." Thân Tống Hạo cười tắt điện thoại, đưa trả điện thoại lại cho vị cảnh sát: "Cám ơn."
Hắn lại một lần nữa ôm Đâu Đâu lên xe, nâng cổ tay xem đồng hồ. Xe chạy tới sân bay, vừa đúng giờ sẽ không bị lỡ chuyến bay, thời gian thật là khớp vô cùng.
Lần đầu tiên Đâu Đâu ngồi máy bay, kích động lại hiếu kỳ, nghe anh nói, không đến một ngày là có thể thấy mẹ, càng thêm hưng phấn hết sức, mặc dù tính tình trời sanh ưu sầu, nhưng giờ phút này có mấy phần giống trẻ con bình thường hoạt bát.
Bay được nửa chừng, Đâu Đâu không kiên trì nổi đã ngủ mất, trước lúc ngủ còn dặn dò anh, vừa thấy mẹ phải lập tức đánh thức nó dậy.
Khi máy bay đáp xuống phi trường, Thân Tống Hạo vừa xuống cầu thang không lâu, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, bước chân anh hơi chậm lại, tiếp đến hành lý trong tay xoạch một tiếng liền rơi xuống mặt đất, thậm chí ngay cả Đâu Đâu đang đứng một bên cũng không để ý, bước vài bước chạy tới, lập tức bế cô lên....
Gần một tháng, không thấy anh, không có cái ôm thân mật như vậy, cũng không có ngửi được hơi thở trên người của anh.
Gần một tháng, không nhìn thấy cô, không được ôm chặt cô trong ngực, không được ngửi mùi vị quen thuộc trên tóc của cô, không cảm nhận được độ ấm trên người cô.
Cô bây giờ bị anh ôm, cảm giác mình sẽ phải say, mà hiện tại anh ôm chặt lấy cô, cảm giác thật là thỏa mãn.
Ôm nhau một hồi lâu, cô mới hơi ngượng ngùng đẩy anh ra: "Đứa bé nhìn kìa...."
"Anh rất nhớ em." Thế nhưng anh vẫn ôm cô không buông, thậm chí còn xoay tròn một vòng, Hoan Nhan bị dọa sợ hãi liên tục đấm anh, chọc cho anh bật cười thành tiếng.
"Đó là Đâu Đâu, con của em." Hai người âu yếm một lát, Thân Tống Hạo liền chỉ một người nho nhỏ đang đứng sau lưng anh, đứa nhỏ rất hết lòng làm tròn bổn phận, kéo hành lý của ba, mệt đến thở không ra hơi.
"Đâu Đâu.... Mau tới,mẹ ở chổ này!" Lúc trước khi nói chuyện qua điện thoại, Thân Tống Hạo đã kể cho cô biết chuyện của Đâu Đâu, vì vậy Hoan Nhan đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Đâu Đâu ngẩn người, nhìn lên người đứng trước mặt gần như vậy, mẹ ở ngoài nhìn rất giống với trong hình, thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều. Đây là mẹ của cậu, mỗi ngày cậu đều ngóng trông mẹ.
"Mẹ...." Đâu Đâu mấy bước chạy tới, lập tức nhào vào trong ngực Hoan Nhan. Đứa bé khóc nức nở, khiến Hoan Nhan cũng khó chịu không nhịn được. Đứa nhỏ này đã từng an ủi qua cô khi đứa con của cô và Á Hi mất đi, bây giờ dáng dấp đã lớn như vậy....
Ban đầu cô ích kỷ dứt bỏ đứa nhỏ này, bởi vì nhìn thấy cậu bé sẽ nhớ đến đứa con đã mất, thật ích kỷ, một lần cũng không nhìn đến cậu bé, thậm chí cố ý quên đi cậu bé, cũng chỉ vì muốn mình không nhớ tới nỗi đau kia, nhưng cô không biết, đứa bé này vẫn luôn ngóng trông cô.
Đứa bé chưa bao giờ thấy cô, lại coi cô như mẹ nó.
"Đâu Đâu, đừng khóc, trong bụng mẹ còn có một em trai nhỏ, để ba ôm con, đừng để cho mẹ quá cực khổ có được hay không?" Thân Tống Hạo kéo đứa bé hai tuổi lại, vốn tưởng rằng cậu bé sẽ không chịu rời ra, không ngờ Đâu Đâu rất hiểu chuyện lập tức buông mẹ ra, còn cố ý đoạt lấy túi xách trong tay Hoan Nhan, ôm vào trong ngực: "Mẹ vất vả rồi, để con cầm túi xách cho mẹ."
Hoan Nhan cơ hồ lại muốn khóc, thật may là Thân Tống Hạo nhẹ nhàng ôm cô: "Đừng khóc, không tốt đối với bảo bảo đâu."
Cô mới miễn cưỡng nhịn , nhưng vẫn nắm tay Đâu Đâu cùng nhau đi về phía xe.
Bóng đêm, trầm tĩnh như nước, Hawai buổi tối cũng xinh đẹp giống như là đồng thoại .
Một tháng không thấy, giờ phút này ôm cô, hôn thế nào cũng không thấy đủ, ôm thế nào cũng không thấy đủ, thật ra anh muốn nhiều hơn nữa, nhưng lo lắng thân thể của cô, nên nỗ lực áp chế tất cả khát vọng.
"Thật xin lỗi." Cô nằm ở trong ngực của anh nhẹ nhàng mở miệng: "Em không nên len lén bỏ đi, để cho anh một mình đối mặt nhiều chuyện như thế."
"Chuyện đã qua...." Thân Tống Hạo khẽ thở dài một cái: "Anh thật sự không phải là đứa con có hiếu, không biết chuyện tình ba mẹ động lòng người như vậy. Cho tới bây giờ anh cũng không thử tìm hiểu về ba mẹ, không quan tâm thật tốt tới ba mẹ."
"Chuyện tình của ba mẹ?" Hoan Nhan hơi ngạc nhiên, cho tới nay cô đều cảm thấy giữa ba mẹ chồng cô có gút mắc gì đó, không giống như một đôi vợ chồng ân ái, ngược lại giống như là hai người xa lạ ở chung một mái nhà.
"Ba đối với mẹ vừa thấy đã yêu, nhưng mẹ lại có ý trung nhân, hôn nhân của hai người là bắt đầu của bi kịch."
Thân Tống Hạo nhẹ nhàng thở dài:"Từ nhỏ anh không gần gũi với ba mẹ nguyên nhân cũng bởi vì, danh tiếng của mẹ năm đó cực hư hỏng, lại còn vượt ra ngoài khuôn phép... nháo muốn ly hôn, khiến mặt mũi trong nhà cơ hồ mất hết, cho nên ông nội mới ghét mẹ như vậy. Mà ba vẫn từ từ không nóng không lạnh, không tỏ ra kiên quyết, người đời cười chê ba là một kẻ hèn nhát vô dụng...."
"Mẹ muốn ly hôn, chỉ vì muốn được sống chung với người mình yêu sao?"
Hoan Nhan hơi xúc động, cô không biết Thích Dung Dung lại có một tình cảm lận đận như vậy.
"Phải, mẹ thích người kia sau khi đã lập gia đình, bọn họ vốn ước định sau khi ba mẹ ly hôn sẽ kết hôn, nhưng ba anh không buông tay, người yêu của mẹ anh cũng chết sống không buông tay, tìm chết tìm sống gây xôn xao dư luận, đến khi ba anh suýt thỏa hiệp, đồng ý ký tên, thì người yêu của mẹ bởi vì vợ có thai mà bỏ qua đoạn tình này. Mẹ nản lòng thoái chí, cũng không ầm ĩ đòi ly hôn nữa, ba mẹ náo loạn cả đời, nhưng lại không biết hai người đã sớm buộc ở chung với nhau...."
"Vậy, sau cùng là mẹ đã yêu ba có đúng không?" Hoan Nhan nghĩ kĩ , nhớ tới lần trước lúc ba nằm viện, một lần tình cờ cô nghe được Thích Dung Dung tìm y tá hỏi:“Ông ấy sợ nhất bị tiêm, có thể không tiêm được không?"
“Đúng vậy... Chỉ là, mẹ biết đã quá muộn, khi sức khỏe của ba chuyển biến xấu đi, thời điểm đó mẹ mới nhận ra tình cảm trong lòng mình, thì ra là từ lâu mẹ đã không còn thương người kia, khi ông ấy bởi vì vợ mình mang thai mà buông tha tình cảm hai người, lúc đó thì mẹ cũng đã chết tâm với ông ấy rồi."