Còn có anh ta, như cũ là đối tượng được báo lá cải nhiệt tình yêu thương, như cũ là tin tình cảm bay đầy trời, như cũ là thượng khách quen tiết mục tài chính và kinh tế cuả nhà đài, như cũ là rất nhiều thiếu nữ nghe được cái tên Mộ Cẩn Hiên đó sẽ oa một tiếng thét chói tai.
Dù cô ở trong hộp đêm say chết, dù có cùng một trăm mười tên đàn ông dây dưa không rõ, dù hiện tại cô lập tức kết hôn, Mộ Cẩn Hiên anh ta chắc hẳn cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Tất cả mọi ánh mắt của hắn đều dành cho vị hôn thê, trước đây có lần ngẫu nhiên Thiên Tình nhìn trên TV, hình như là bọn họ đi nghỉ phép ở nước ngoài vừa về đến sân bay gặp phải phóng viên nên tiếp nhận phỏng vấn.
Ánh mắt anh ta dịu dàng nhìn vị hôn thê mình, cơ hồ khiến người chết đuối, mà người phụ nữ kia nép vào trong ngực anh ta vẻ mặt cũng đầy hạnh phúc, khiến cho cô co quắp một trận, tại sao ư? Các người đính hôn rồi, qua lại thân thiết rồi, ở trước mặt người ngoài nên chăng thu bớt lại một chút, đừng như chim nhỏ nép vào người có được hay không?
Được rồi, cô chính là ước ao ghen tị.
Hâm mộ này vốn nên dành cho cô, dịu dàng này dành cho cô, người nép vào trong ngực Mộ Cẩn Hiên khiến người ganh tỵ phải là cô, hận anh ta cứ như vậy chặt đứt một phần cảm tình thanh mai trúc mã bọn họ.
Thiên Tình đập vỡ hộp điều khiển ti vi, cuối cùng cảm thấy chưa hết giận, cầm bình nước trước mặt lên đập vào ti vi. màn hình đầy nước, tê tê lạp lạp vang lên hồi lâu thì mất hình. Khi cô xem đến khuôn măt bị biến dạng vặn vẹo chia năm xẻ bảy của Mộ Cẩn Hiên và vị hôn thê anh ta, sau đó két một tiếng liền biến mất, cảm thấy thật hả giận! Bữa ăn tối thậm chí còn ăn nhiều hơn một bát cháo.
Thiên Tình nằm rất lâu trên giường, mãi cho đến khi điện thoại của Mạt Mạt vang lên, cô mới nhận: "Này, có chuyện gì thế, người ta đang ngủ!"
"Ngủ ngù ngủ, chỉ biết ngủ, nhanh tới trường học..., tớ chờ cậu tại sân bóng rổ." Âm thanh Mạt Mạt nghe hết sức hưng phấn, Thiên Tình vùi mặt cọ xát ở trên gối, giọng nói buồn bực và khó chịu: "Muốn làm cái gì đây Mạt Mạt?"
"Mục đích của cậu e là nhìn trai đẹp, nhất là anh chàng đẹp tai cao to khoa vật lý có đúng hay không? Chu Mạt Mạt, cậu đã hai mươi hai tuổi..., có thể không cần hoa si như vậy chứ! Ngay cả em trai lớp dưới cũng không tha, không sợ bị trời phạt a!"
Thiên Tình nhắm mắt lại không ngừng đả kích bạn.
"Tục ngữ nói, chuyện ăn uống và tình dục là bản năng con người, tục ngữ còn nói, mỗi người đều có quyền theo đuổi những thứ tốt, Thân Thiên Tình, nhìn trai đẹp chỉ là cớ, hâm mộ bóng mới là chính, cho cậu nửa giờ, nếu không đến, tớ liền trở mặt với cậu!"
"Phì." Thiên Tình hứ một tiếng, bốp một cái cúp điện thoại, lề mề vài phút mới bò dậy, tùy tiện sửa soạn một chút. Bởi vì phải bồi cô bạn đi xem trận bóng, nên cô mặc đồ thoải mái, áo sơ mi T-shirt màu trắng quần soóc màu nâu sẫm, chân mang đôi giày thể thao đi ra cửa.
Trong nhà có xe thật là tốt, thời điểm Thiên Tình đến sân bóng rỗ lúc đó là hai mươi chín phút ba mươi giây.
Mạt Mạt hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Sao cậu không chờ hai mươi chín phút năm mươi chín giây rồi đến?"
"Hắc hắc, đây không phải là nể mặt cậu sao! Đi thôi, đại mỹ nữ Mạt Mạt." Thiên Tình đẩy Mạt Mạt hướng hội quán đi vào. Hôm nay Mạt Mạt ăn mặc hết sức phong cách. Rối, các nữ sinh chung quanh đều là áo sơ mi T_shirt váy ngắn, chỉ mỗi cô ấy mặc váy ngắn có đai đeo màu trà, chân mang đôi giày cao gót. Ở trong đám đông càng nhìn càng đẹp lung lay sinh động.
"Đại mỹ nữ, cậu coi trọng tên nào?" Thiên Tình chán đến chết ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng tròn. Một đống người đuổi theo một trái bóng da chẳng thấy hứng thú gì, cô tình nguyện đi đến hội quán Thái quyền đá bao cát.
"Oa. . . . . . Rất đẹp trai! Âu Lạc Trữ! Mình yêu cậu!" Mạt Mạt thét lên một tiếng , không coi ai ra gì hô to lên, trong nháy mắt mọi người chung quanh quay lại liếc nhìn, tiếng hút khí không ngừng.
Đang dẫn bóng Âu Lạc Trữ quay đầu lại phía Mạt Mạt khuôn mặt tươi cười điên đảo chúng sinh, tiếp theo hắn lướt qua ba người, cổ tay giương lên quả bóng như vệt cầu vồng lao vào trong lưới!
"Wow! Âu Lạc Trữ muôn năm!" Đôi tay Mạt Mạt bắt loa trên miệng liều mạng khen hay, Thiên Tình nhìn phản ứng của cô, không khỏi có chút ngốc trệ, cô nhóc này hôm nay thật là điên rồi? Còn thật quyết tâm đúng không?
Đô đô tiếng cười vang lên, kết thúc tranh tài, đội của Âu Lạc Trữ đại thắng, Mạt Mạt nha đầu kia không tim không phổi vẫn vui vẻ giống như chuột nhắt.
Âu Lạc Trữ ném quả bóng xuống, tiện tay kéo áo chơi bóng đang mặc lau mồ hôi trên trán, đi tới hướng Mạt Mạt và Thiên Tình.
Thiên Tình liếc mắt nhìn Mạt Mạt ở bên cạnh mắc cỡ ngại ngùng ra vẻ rụt rè, thúc cùi chỏ vào tay cô : “Mạt Mạt, người đến rồi, mau lên, còn sững sờ ra đó."
"Thiên Tình. . . . . . Không nên bộc lộ hết như vậy..., tớ là nữ sinh, aiz. . . . . . Nào có đạo lý nữ sinh chủ động?"
Nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Mạt Mạt, vẻ mặt thẹn thùng mà động lòng người cơ hồ khiến Thiên Tình hóa đá. Cô nhìn Mạt Mạt tựa như người lạ, giơ tay lên sờ vào trán cô bạn: "Cậu không có phát sốt chứ Mạt Mạt?"
"Chu Mạt Mạt, rất vui được quen biết cậu." Mạt Mạt còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được một giọng nói từ tính vang lên bên tai, cô ngẩng đầu lên, nhìn Âu Lạc Trữ trên mặt chợt lóe lên nụ cười, không khỏi ngây ngốc hỏi "Sao cậu biết tên của mình?"
"Chu Mạt Mạt, ba tháng nữa tròn hai mươi hai tuổi, người Hàng Châu, cao một mét bảy, cân nặng bốn mươi tám kí lô, say mê hội họa, thích bơi lội, bạn thân nhất là Thân Thiên Tình, thích dạng đàn ông cao lớn gợi cảm anh tuấn, ghét nhất đàn ông không sức sống không sạch sẽ, tôi nói đúng không?"
Hắn nói một hơi, mặt không biến sắc tim không đập mạnh, thậm chí hơi thở cũng không đứt quãng. Thiên Tình và Mạt Mạt cùng nhau há to miệng, hóa đá tại chỗ.
Âu Lạc Trữ nhìn nét mặt hai người bọn họ, không khỏi bật cười khe khẽ: "Mạt Mạt?"
Âm thanh của hắn rất dễ nghe, khi thốt lên hai chữ Mạt Mạt càng động lòng người. Mạt Mạt phục hồi tinh thần lại, vừa ngẩng đầu lên thì đụng trúng vào cằm Âu Lạc Trữ, cô bị đau kêu thành tiếng, còn chưa kịp xoa cái trán, Âu Lạc Trữ đã vượt lên trước một bước xoa vào chỗ bị đụng đỏ.
"Thật xin lỗi Mạt Mạt, không sao chứ?" Hắn ân cần nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào nơi cô bị đụng.
"Không có, không có việc gì. . . . . ." Thật lâu, Mạt Mạt mới phản ứng được, nhẹ nhàng rút tay từ trong lòng bàn tay của hắn tránh ra .
"Tôi mời các cô đi uống nước coi như thay lời xin lỗi có được không?" Hắn nho nhã đứng ở một bên, trưng cầu ý kiến của các cô.
Mạt Mạt thích hắn, dĩ nhiên là cầu cũng không được, kéo Thiên Tình đi, sau khi uống xong Âu Lạc Trữ lại rèn sắt khi còn nóng nói muốn mời bọn họ Chủ nhật tới nhà bọn hắn ở ngoại ô, trong biệt thự có suối nước nóng, vốn Thiên Tình không muốn đáp ứng , nhưng chịu không nổi Mạt Mạt vừa làm nũng vừa ăn vạ, không ngừng đưa mắt ra hiệu, cọ tới cọ lui trên người cô, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Đến Chủ nhật, mới sáng tinh mơ Âu Lạc Trữ đã lái xe tới đón họ. Mạt Mạt cố ý ăn mặc hết sức xinh đẹp, còn Thiên Tình tự nhiên lựa chọn theo tiêu chuẩn thoải mái là tốt nhất.
Xe chạy đến vùng ngoại ô bích thủy sơn trang, Mạt Mạt liên tục cảm thán: "Nơi này thật xinh đẹp!"
Cuối tuần trước cô và Âu Lạc Trữ đã hẹn hò hai lần, hai người cũng đã thân hơn, Mạt Mạt nói chuyện cũng vài phần thật tình: " Người có tiền thật là tốt, nhiều tiền như vậy tùy tiện lấy ra một chút cũng đủ hỗ trợ cho nhiều cuộc đời gặp thiên tai!"
"Tôi đang chuẩn bị một quỹ cứu trợ của mình, dĩ nhiên, những việc tôi làm chẳng qua như muối bỏ biển, chỉ là chia sẻ một chút gì thôi."
Mạt Mạt nghe hắn nói như vậy, không khỏi le lưỡi, rồi lườm hắn một cái: " Nhìn không ra anh lại là nhà từ thiện đấy."
Âu Lạc Trữ quay đầu lại, rất dịu dàng nhìn nàng một cái: "Mạt Mạt trêu chọc rồi."
Mạt Mạt đối phó không nổi ánh mắt như vậy, cũng chính bởi vì đối với ánh mắt đó không có sức miễn dịch, mới bị hắn hôn trộm một cái, cô hơi mất nàng tự nhiên chu miệng nói: "Làm gì vậy?"
Thiên Tình càng kinh ngạc , lần đầu tiên cô thấy bộ dáng Mạt Mạt ngượng ngùng như vậy, thật là khiến cho quỷ thần cũng khiếp sợ, Thiên Tình không khỏi có chút khinh thường cô bạn, hừ, ngày thường nói thật dễ nghe, ghét nhất loại con gái giả bộ dịu dàng, ai ngờ xuân tình rung động, thu cũng thu lại không được.