Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 413: Anh đã quên Thiên Tình rồi sao



Anh kéo cô dâu của mình đứng ở bên cạnh cha xứ, đối mặt với mọi người. Thiên Tình ghen tị, chua xót nhìn nụ cười ôn hoà trên khuôn mặt anh, nhìn mười ngón tay của bọn họ thân thiết đan xen với nhau... Toàn bộ lý trí, sự ngấm ngầm chịu đựng, hoàn toàn bị tiêu tán.

Mộ Cẩn Hiên, em đợi anh 15 năm, không phải để bây giờ tới nhìn anh kết hôn.

Mộ Cẩn Hiên, anh nói anh sẽ lấy em, chờ em trưởng thành, chờ em trở thành một cô gái, chờ đến khi em không còn thích khóc nhè như vậy nữa, anh sẽ cưới em về...!

Bây giờ em đã trưởng thành, em đã là một cô gái, em không còn thích khóc nhè... bởi vì anh bỏ đi, không có ai lại lấy khăn tay ra để lau nước mắt cho em... không có ai cau mày lau nước mũi cho em nữa...

Mộ Cẩn Hiên, em lớn lên là vì anh, em trở nên kiên cường là vì anh... Nhưng mà anh đã quên em, anh đem Thân Thiên Tình này quên mất rồi.

"Con bằng lòng cưới cô gái này không? Bất luận cô ấy có nghèo khó, bị bệnh hoặc là tàn tật, con vẫn yêu cô ấy, trung thành với cô ấy cho đến chết. Do you?"

Cha xứ mở Thánh kinh ra, bắt đầu để cho đôi tân nhân tuyên thệ trước tượng Chúa.

"Tôi. . ." Mộ Cẩn Hiên vừa mới mở miệng.

"Anh ấy không muốn!" Một tiếng nói thanh thúy đột nhiên vang lên trong giáo đường yên tĩnh. Mọi người không khỏi kinh hãi, Mộ Cẩn Hiên cũng kinh hãi xoay người lại.

" Anh ấy không muốn." Thiên Tình lặp lại rõ ràng bốn chữ kia một lần nữa thật vang dội. Cô xuyên qua hành lang dài, khuôn mặt mỉm cười, từng bước từng bước đi đến trước mặt đôi tân nhân kia rồi dừng lại.

Cô cười. Ánh mắt rạng rỡ thần thái sáng rực, khiến cho ánh mắt của mọi người không thể rời khỏi. Cô đứng tại nơi đó, toàn thân giống như vì sao đang toả sáng, khiến cho không người nào có thể di chuyển ánh mắt.

"Đây là ai? Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài!" Họ hàng bên nhà Âu Tử Di đã có người lên tiếng quát to, nhưng lại càng làm cho tân khách đang ngồi yên thêm xúm lại xem cảnh náo nhiệt .

"Thân Thiên Tình!" Âu Tử Di và Âu Lạc Ninh gần như đồng thời lên tiếng kêu to.

Thiên Tình cũng không thèm đếm xỉa tới lời nói của những người đó, cô đơn độc đi đến trước mặt Mộ Cẩn Hiên, đứng lại.

"Anh Cẩn Hiên." Thiên Tình chớp mắt mấy cái, khuôn mặt thanh tú tuyệt trần thoáng nở nụ cười ngọt ngào. Cô giống như thời còn nhỏ trước đây, lại nũng nịu gọi tên anh, vươn tay giữ chặt ống tay áo của anh: "Anh Cẩn Hiên, anh đã quên em, quên Thân Thiên Tình này rồi sao?"

Mộ Cẩn Hiên ngơ ngẩn nhìn cô, anh nhìn thấy đôi mắt đầy u buồn đang dần dâng đầy nước mắt, cứ run rẩy run rẩy như thế đọng trên hàng mi dày. Anh nhìn thấy cô đang cười, nhưng nước mắt lại giống như chuỗi hạt châu bị đứt, đang lăn xuống . Bỗng nhiên anh trở nên mê muội. Anh quên mất đây là hôn lễ của mình, giật tay ra khỏi những ngón tay đã cứng ngắc của Âu Tử Di. Anh lại giống như ngày trước, lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi áo, cúi đầu, ôn nhu lau nước mắt cho cô: "Thiên Tình, đừng khóc. . ."

"Anh Cẩn Hiên!" Sau câu nói kia, Thiên Tình không khống chế được cảm xúc, thoáng cái bùng lên. Cô mãnh liệt nhào vào trong lòng Mộ Cẩn Hiên, gắt gao ôm lấy anh oà khóc to: "Anh Cẩn Hiên. . . Em nghĩ rằng anh đã quên em, quả thật em đã nghĩ rằng anh quên em rồi... tại sao anh lại có thể kết hôn như thế... anh quên những lời anh đã nói trước đây với em rồi sao? Anh nói khi em trưởng thành, anh sẽ cưới em... bây giờ em đã trưởng thành, em tìm đến anh, anh đừng kết hôn với người khác có được không? Anh Cẩn Hiên, anh đồng ý đi, đồng ý với em có được hay không?"

Cô khóc đến thương tâm, tiếng khóc kia tựa hồ làm cho mọi người ở chung quanh đều bị cuốn hút. Quan khách ngồi ở trên đã dần dần trở lại yên tĩnh. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hai người đang gắt gao ôm ấp cùng một chỗ kia.

"Thiên Tình, em đùng khóc, đừng khóc nữa. . ." Toàn bộ sự phòng bị của Mộ Cẩn Hiên đã hoàn toàn bị tiếng khóc của cô làm cho xáo trộn. Anh cúi đầu dỗ dành cô, thậm chí lại vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô.

Có người chú ý tới cô dâu ở bên cạnh đã lúng túng đến gần như phát khóc, cúi đầu sang nói chuyện với người bên cạnh : "Xem ra, quả nhiên chú rể này có vấn đề đây, ông đã thấy vẻ mặt vừa rồi của anh ta đấy... Chậc chậc, thật là rất ôn nhu ..."

"Đúng vậy, đúng vậy đấy. . . Này vậy chuyện này tính thế nào đây nhỉ? Người tình cũ của chú rễ tìm đến đây. . . Lại còn trẻ tuổi, xinh đẹp như vậy, tôi xem ra cô dâu cũng không sánh bằng. . ."

Vài người nói chuyện với nhau, thanh âm lập tức truyền đến tai cha của Âu Tử Di, Âu Hán Dương . Ông ta đứng lên, đập chiếc gậy trượng nghe “phịch” một tiếng : "Này Cẩn Hiên, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?"

"Cẩn Hiên. . ." Nhìn thấy anh không chút động lòng, Âu Tử Di cố nén tức giận cùng lòng chua xót, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh: "Ba ba đang gọi anh."

Cô không hề làm ầm ĩ, lại khiến cho Mộ Cẩn Hiên thoáng nổi lên sự áy náy . Anh buông Thiên Tình ra, những lộn xộn, hỗn loạn trong đầu từng chút từng chút tan dần. Anh nhớ lại toàn bộ những sự việc vừa xảy ra, trong lòng buộc phải tàn nhẫn. Anh vừa nhắm mắt vừa đem cô hơi đẩy ra; "Thiên Tình, em đi đi, anh phải kết hôn rồi."

"Anh Cẩn Hiên!" Thiên Tình nén khóc khẽ kêu ra tiếng, cô cố chấp đi lên phía trước, cầm lấy bàn tay của anh, nắm chặt ở lòng bàn tay: "Anh Cẩn Hiên, khi em năm tuổi đã quen anh, khi em năm tuổi đã nói với chính mình, khi trưởng thành sẽ gả cho anh. Anh Cẩn Hiên, hôm nay nếu anh kết hôn, vậy còn Thiên Tình phải tính sao đây?"

Cô thoáng nở nụ cười sâu xa, nước mắt lại tiếp tục lăn xuống: "Nếu anh thật sự cưới người khác, Thiên Tình còn sống, cũng không có một chút ý nghĩa nào."

Thiên Tình nói xong, bỗng nhiên liền buông tay Cẩn Hiên ra , cô dừng lại, nhìn thật sâu vào anh, hai mắt khóc sưng húp khiến cho anh cực kỳ đau lòng, "Anh Cẩn Hiên, anh cứ tiếp tục hôn lễ của anh đi, em đi đây. . ."

Thiên Tình xoay người, làn váy trắng tinh lướt một đường vòng cung xinh đẹp trên tấm thảm màu đỏ. Cô từng bước từng bước chạy ra ngoài, thân hình nhỏ nhắn, thon thả nhìn thật cô đơn. Mộ Cẩn Hiên không có cách nào khống chế bản thân, liền đuổi theo: "Thiên Tình, em định làm gì?"

Thiên Tình không đáp lại, vẫn chạy từng bước từng bước hướng ra ngoài. Mộ Cẩn Hiên nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế, tim không khỏi như bị đao cắt. Nếu đúng như cô nói, bởi vì anh cưới vợ mà cô tự đi tìm cái chết, quả thật anh còn có thể tiếp tục sống cuộc đời này như thế được sao?

"Cẩn Hiên, Cẩn Hiên. . ." Âu Tử Di lại trấn định lần nữa. Giờ phút này thấy Mộ Cẩn Hiên không buồn để ý tới hôn lễ, đuổi theo Thiên Tình, cũng nổi lên hoảng sợ. Cô nhấc làn váy lên đuổi theo, tóm chặt lấy cánh tay của Mộ Cẩn Hiên: "Cẩn Hiên, hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, anh hãy tính táo lại đi... Cẩn Hiên, anh không thể đối xử với em như vậy được... Cẩn Hiên, nếu như anh cứ chạy đi như thế, lẽ nào lại không có lỗi với em sao?"

Sắc mặt của Âu Tử Di bợt bạt giống như quỷ, toàn thân cô run cầm cập, không ngừng thuyết phục Cẩn Hiên, nhưng vẫn ra sức gắng gượng không chịu buông tay. . .

Tân khách trong phòng đã sớm rối thành một đoàn. Đầu tóc của Âu Tử Di cũng xổ tung ra, chiếc khăn trùm đầu bằng lụa mỏng vứt ngổn ngang ở trên đất, trông thật nhếch nhác. Âu Lạc Ninh nhìn thấy vậy không thể bỏ qua liền đi vài bước tới giữ chặt vai của Mộ Cẩn Hiên: "Anh Cẩn Hiên, anh làm sao vậy? Anh và chị gái em đã có cảm tình với nhau suốt ba năm, anh định vứt bỏ như vậy sao?"

Mộ Cẩn Hiên mặt nhợt nhạt, anh đẩy tay của Âu Lạc Ninh ra, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi vẫn chịu trách nhiệm với Tử Di, tôi cũng sẽ cưới cô ấy, nhưng mà không thể là hôm nay được, Thiên Tình sẽ chết mất, Lạc Ninh, cậu đừng có ngăn cản tôi!"

"Cẩn Hiên!" Âu Tử Di kêu một tiếng thật thê lương, cô lập tức ôm lấy eo của anh, kêu khóc nói: " Thiên Tình sẽ chết, chẳng lẽ em sẽ không chết sao? Mộ Cẩn Hiên, nếu hôm nay anh mà đi ra ngoài ấy, em cũng sẽ chết cho anh xem!"

Âu Tử Di kêu khóc lóc om sòm, nhưng lại khiến cho Mộ Cẩn Hiên bình tĩnh trở lại. Anh xoay người kéo Âu Tử Di ra, nhìn Âu Hán Dương đang ở sau lưng cô nói: "Cha, hôn lễ của con và Tử Di sẽ không hủy bỏ, sự việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, Thiên Tình là con gái của Thân Tống Hạo, nếu quả thật cô ấy gặp chuyện không may, chúng ta sẽ gặp phiền toái không nhỏ đâu. Cha, người hãy khuyên nhủ Tử Di cho tốt, để cho cô đừng bị kích động, con đi giải quyết mọi chuyện, sau đó sẽ tự mình đi tìm cha chịu tội!"

Anh nói xong, liền đem Âu Tử Di cơ hồ té xỉu giữ chặt, nói thật nhỏ bên tai: "Tử Di, nếu như em chết, sẽ chỉ càng đẩy anh về bên cạnh Thiên Tình một cách hợp lý mà thôi. Em hãy bình tĩnh lại, hôn lễ cũng chỉ bị chậm lại, không phải là hủy bỏ."

Anh nói xong câu này, đem Âu Tử Di đã mềm nhũn đẩy vào lòng Âu Lạc Ninh: "Chú ý chăm sóc chị gái cậu cho tốt!"

Lúc Âu Lạc Ninh đang luống cuống kéo Âu Tử Di, Mộ Cẩn Hiên đã đi nhanh ra khỏi giáo đường, tiếp theo liền chạy rất nhanh về nới Thiên Tình vừa khuất bóng. . .

"Cẩn Hiên. . . Cẩn Hiên!" Âu Tử Di kêu khóc, muốn đuổi theo ra lại bị thân thể của Âu Hán Dương ngăn trở, kéo lại: "Tử Di, không được đuổi theo nữa!"

Âu Tử Di khóc đến mức toàn bộ lớp hóa trang bị trôi hết. Cô gắt gao túm chặt cánh tay Âu Hán Dương, kêu la đến khàn cả giọng: "Ba, anh Cẩn Hiên không cần con...anh ấy đi theo cô gái khác rồi... con còn mặt mũi nào mà sống nữa đây...? Con cũng như đã chết rồi... Ngay tại buổi hôn lễ của chúng con, anh ấy lại bỏ chạy đi như thế. . . Vì sao anh ấy lại có thể làm nhục con như vậy chứ? Vì sao anh ấy lại có thể như vậy chứ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.