Âu Tử Di nhìn thấy ánh trăng dường như cũng đuổi theo bước chân của anh. Ánh trăng trong mát như thủy ngân phủ đầy trên vai anh, càng làm tăng
thêm vẻ vắng lặng.
Anh vốn là người luôn luôn lạnh nhạt, trầm mặc, ngay cả ngày trước lúc
bọn họ còn ở tại Hà Lan. Khi ấy, Thân Thiên Tình còn chưa xuất hiện, thì anh cũng vậy.
Ngồi với nhau cả ngày trời, lời anh nói ra cũng chẳng vượt quá mười câu. Nhưng mà bây giờ, Âu Tử Di nhận thấy trong ngực mình thật đau buốt,
giống như bị người nào đó dùng tay bóp chặt lấy trái tim vậy, không sao
thở nổi, khắc khoải nỗi yêu thương.
Giờ đây xem ra, việc anh tỏ vẻ trầm lặng, hiền lành, không thích trò
chuyện, chẳng qua là vì người anh yêu thích không có ở bên mình mà thôi.
Khi gặp Thiên Tình, anh trở nên sống động giống như đã biến đổi thành
một người khác vậy, sẽ cùng cười cùng khóc, sẽ cùng vui đùa ầm ỹ với
cô...cuộc sống của anh phảng phất như có linh hồn.
Đúng là những điều này cô không thể cho anh được.
Nếu bọn họ kết hôn, anh sẽ có bộ dạng giống như trước đây, tâm tư ngổn
ngang, suốt ngày rầu rĩ không vui... vậy thì cô sẽ vừa lòng thỏa ý sao?
Cô biết cái cô cần ở anh không phải là chỉ có danh phận là vị hôn thê của anh, cái cô muốn ở đây chính là trái tim của anh kia.
Âu Tử Di có cảm giác trong giờ phút này, ngay cả khóc cô cũng không còn đủ sức nữa rồi.
"Cẩn Hiên. . ." Âu Tử Di đi đến phía sau của anh, cô cứ lẽo đẽo đi sau lưng, không dám đi sóng vai với anh.
"Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình ..." Anh trầm mặc rất lâu, mới khàn giọng lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt lại vừa mang theo nỗi phiền muộn
nhàn nhạt. Trái tim Âu Tử Di càng dâng lên nỗi đau buốt. Anh vậy mà, đến một lời an ủi cũng chẳng muốn dành cho cô...
"Em có lời muốn nói với anh." Âu Tử Di hít sâu một hơi, cô dừng bước, yên lặng nhìn theo bóng lưng của anh.
Anh cao như thế, sáng láng khôi ngô như thế, anh thật ôn hòa nhưng cũng thật lạnh lùng.
Nhưng mà, từ nay về sau, giữa anh và cô sẽ có mối quan hệ gì đây?
Nếu như tờ hôn thú kia cũng không thể ràng buộc nổi hai người, mối quan
hệ giữa bọn họ vẫn gần như hai người xa lạ, hoàn toàn không có khả năng
sẽ có một ngày nào đó qua lại được với nhau, vậy thì...
"Em không muốn được gả cho anh nữa ..."
Âu Tử Di cất tiếng nhẹ bỗng, giọng nói run rẩy yếu ớt, tưởng như chỉ cần thổi mạnh một hơi sẽ làm tan biến ngay câu nói kia mất. . .
Anh vốn dĩ còn đang bước đi tự nhiên, vừa nghe xong những lời nói này
của cô, lúc ấy bước chân chợt dừng lại giữa chừng. Anh quay mặt lại, đôi mắt vẫn như cũ, đỏ ngầu đến dọa người. Nhưng mà, anh trừng mắt nhìn cô
giống như đang nhìn lom lom kẻ thù của mình vậy, tưởng chừng cô giống
như là cơn hồng thủy hay một mãnh thú nào đó.
"Cô còn muốn như thế nào nữa đây? Tôi đã đồng ý với cô, tôi đã buông tay với Noãn Noãn của tôi, tôi đã quyết định cưới cô, đúng như mong muốn
của cô rồi... vậy cô còn muốn thế nào nữa đây?"
Anh chợt cười gằn: "Âu Tử Di, vì sao tôi lại không phát hiện ra cô là
người có tâm cơ như vậy chứ? Lần trước cô đi tìm Noãn Noãn, khiến cho
Noãn Noãn thấy thẹn trong lòng mà chủ động rời khỏi tôi. Lần này cô lại
dùng thủ đoạn như vậy, cô không lấy chồng, sau đó Noãn Noãn sẽ lại càng
nghĩ là tôi đã phụ lòng cô, sẽ thẹn với cô, rồi càng thêm trốn tránh
tôi... Âu Tử Di, sao cô lại có thể độc ác như vậy được chứ? Tình yêu của tôi đã bị cô phá hủy rồi, cô còn muốn như thế nào nữa chứ?"
Anh gằn từng tiếng, giống như lưỡi dao găm sắc bén, hủy diệt hoàn toàn niềm hi vọng sau cùng của trái tim cô.
Cô nhìn anh, đột nhiên nhận ra, cô quen biết anh đã nhiều năm, vậy mà
lại giống như chưa từng quen biết anh, cô không thấu hiểu trái tim của
anh, mà xem ra anh cũng không hiểu lòng cô.
“Vì sao cô không nói gì thế? Bị tôi nói trúng tâm sự của mình rồi phải
không?” Toàn bộ nỗi đau đớn và sự phẫn nộ của Mộ Cẩn Hiên đang đè nén
trong lòng, giữa lúc này đột nhiên phát ra, trút trọn vẹn vào Âu Tử Di.
Thực ra không phải là anh hoàn toàn nghĩ như vậy, nhưng lúc này anh chỉ
muốn ra sức xúc phạm cô, tựa hồ có như vậy, những thương tổn mà anh phải chịu kia, sẽ từng chút, từng chút được vơi đi…
“Anh có biết rằng, đêm nay anh đã nói chuyện với em nhiều hơn so với
những lời nói chúng ta đã nói với nhau khi ở cùng một chỗ không… bằng
một tháng, không, có thể nói, suốt cả ba tháng nói chuyện cũng không hề
nhiều hơn…”
Âu Tử Di nhẹ nhàng mở miệng, cô nhìn khuôn mặt của anh, sự phẫn nộ khiến cho dung mạo anh tuấn của anh có chút vặn vẹo, nhưng vẫn không thể làm
mất đi vẻ đẹp tuấn tú làm rung động lòng người kia.
Giống như cho dù anh có làm cô thương tổn thế nào đi chăng nữa, có mắng
cô, chửi bới cô, nhưng không ngờ cô lại đau lòng thay cho anh.
Có lẽ là, ở giữa những ngày tuyết lớn ở Hà Lan kia, khi cô nhặt anh mang về nhà, anh rúc vào trong ngực cô, lúc đó bộ dáng của anh làm người ta
phải thương tiếc… Cũng có lẽ là do anh đã từng phải dựa toàn bộ vào cô
nên anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim cô…
Cho dù là giờ phút này anh có tàn nhẫn với cô như thế nào, vô tình với
cô như thế nào, trong mắt cô, anh vĩnh viễn vẫn là Mộ Cẩn Hiên của bốn
năm trước kia, là Mộ Cẩn Hiên đã nằm co rúm lại ở trên giường của cô,
đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm không chớp, vừa sợ sệt lại vừa kinh
hoàng.
Cô tin tưởng chắc chắn, trước sau như một, vẫn tin tưởng rằng, khoảng thời gian năm ấy Mộ Cẩn Hiên đã yêu cô.
Nghe xong những lời nói như vậy của cô, Mộ Cẩn Hiên không khỏi có chút
sửng sốt. Cô đã gầy đi rất nhiều so với thời gian ở Hà Lan. Ngày ấy bộ
dáng của cô thật tao nhã, còn bây giờ xem ra cô tựa hồ đã già hơn vài
tuổi, vóc người gấy mỏng như trang giấy.
Mấy ngày nay, anh thật khó chịu, nhưng trong cô cũng có dễ chịu hơn chút nào đâu.
Kỳ thật anh biết tình cảm của cô đối với anh vô cùng sâu sắc. Nhưng loại chuyện tình cảm này lại không thể nào miễn cưỡng được. Lần trước, sau
khi Noãn Noãn làm loạn ở hôn lễ, anh đã đối xử với cô có lạnh lùng hơn,
kỳ thật cũng là anh ích kỷ, muốn chính cô lựa chọn buông tha anh… Nhưng
anh lại không ngờ, cho dù anh đối cử với cô lạnh lùng như thế nào đi
chăng nữa, khinh thường cô như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cứ tiếp tục
yên lặng chịu đựng.
“Cẩn Hiên, những lời em nói bây giờ chính là thật sự, em không muốn gả
cho anh không phải vì em không yêu anh, mà là vì em quá yêu anh… Nếu như em gả cho anh, nghĩa là em phá đổ ngôi nhà tình yêu của anh… như vậy
sau này anh sẽ được hạnh phúc sao? Còn em, một cô gái không có khả năng
sinh con, cho dù có gả cho người nào đó, cũng chỉ có thể làm liên lụy
đến người ấy mà thôi. Cẩn Hiên, nếu em gả cho anh, em lại không thể sinh cho anh một đứa con, sau này nếu bác trai biết được, chẳng phải sẽ hận
em đến chết sao? Còn với bản thân em, tất cả cũng chỉ là sự áy náy mà
thôi.”
Trên mặt Âu Tử Di hiện lên một nụ cười yếu ớt: “Cẩn Hiên, em cố chấp giữ lại nah sẽ có ý nghĩa gì đây?”
“Cô nghĩ như vậy thật sao?” Giọng Mộ Cẩn Hiên khàn khàn như thì thầm, tựa hồ không thể tin được toàn bộ chuyện này.
Lệ đã dâng trào đầy trong mắt của Âu Tử Di, sau đó mới từ từ lăn xuống.
Cô cắn môi, ra sức gật đầu: “Đúng thế, em đã nghĩ như vậy.”
Mộ Cẩn Hiên nhìn thấy nước mắt của cô dường như cứ tuôn rơi không ngừng, thi nhau chảy xuống dưới, trong lòng anh tựa hồ cũng khó chịu theo.
Ngày ấy khi anh nghèo túng nhất cô đã lưu giữ anh, chăm sóc anh chẳng
khác gì người vợ… Lúc ấy, anh chỉ có hai bàn tay trắng đã tình nguyện
giao phó toàn bộ con người mình cho cô… Cô từng nói cả đời này sẽ đi
theo anh, cả đời này sẽ không bao giờ buông tay… Cô từng nói, cho dù mọi người trên toàn thế giới có vứt bỏ anh, khinh thường anh, lạnh nhạt với anh, cho dù anh là kẻ nghèo hèn, cô tuyệt đối cũng sẽ không rời bỏ anh… Nhưng đến bây giờ, chỉ vì cô quá yêu thương anh, cho nên cô nói mình
cam tâm tình nguyện buông tay…
Mộ Cẩn Hiên nhớ tới lúc trước, khi đứa trẻ của bọn họ bị sinh non ngoài ý muốn, lại nhớ rằng ngày ấy, bởi vì gặp sự cố khi chữa bệnh, lúc cô bị
tước đoạt đi quyền làm mẹ, anh cũng đã từng đỏ mắt nói với cô: cả đời
này sẽ đối xử tốt với cô.
Nhưng bây giờ thì sao, năm tháng xoay chuyển, thời gian vô tình, tất cả những lời thề lúc trước đều bị chính tay anh phá bỏ.
“Cẩn Hiên, anh đi tìm Thiên Tình đi, ba ba của em, tự em sẽ đi nói, còn
bác trai bên nhà, em cũng sẽ nói… anh yên tâm, em sẽ nói nguyên nhân là
do bản thân em… chắc chắn em sẽ không để cho bác trai giận anh…” Âu Tử
Di nói một mạch, sau đó xoay người rời đi… cô đi, đầu cũng không hề quay lại, tựa hồ giống như không sao cả, thật sự đã buông tay rồi…
“Tử Di…” Mộ Cẩn Hiên chạy đuổi theo vài bước, khẽ gọi tên cô.
Bả vai Âu Tử Di dường như cố kiềm chế cứ run run. Cô cúi đầu, từng giọt
nước mắt thi nhau lăn thẳng xuống dưới. Đúng là cô đang cố nén nỗi chua
xót trong lòng mình, mỉm cười nhìn anh: “Cẩn Hiên, còn có chuyện gì
sao?”
Khóe môi Mộ Cẩn Hiên run nhè nhẹ vài cái, anh khẽ vươn tay, gắt gao ôm
Âu Tử Di vào trong ngực mình: “Cảm ơn em, Tử Di, cảm ơn em…”
Âu Tử Di không thể gắng gượng nổi nữa, cô lập tức túm chặt áo sau lưng
anh, khóc rống lên đến tê tâm liệt phế: “Mộ Cẩn Hiên… Anh có biết không… em cực kỳ hận anh, em hận anh… em hận anh… em hận anh vì anh đã đối xử
với em như thế, đã hiểu lầm em, em không đáng bị thiệt thòi như vậy, em
hận anh vì anh đã vứt bỏ em thật tàn nhẫn… Mộ Cẩn Hiên, em hận em vì sao lại cứ yêu anh như thế… em hận bản thân mình vì sao lại đau lòng khi
anh buồn bã, đau lòng khi anh khổ sở…”
Cô cứ khóc mãi, khóc đến không thành tiếng… Mộ Cẩn Hiên ôm cô, anh cảm
thấy trong lòng không nói nên lời, cũng không rõ có cảm giác gì… Anh ước nguyện được đền bù, rốt cuộc Tử Di cũng lựa chọn rời khỏi nah, lựa chọn buông tay anh ra rồi…
Lẽ ra anh nên cao hứng mới phải, nên vui vẻ vì rốt cuộc anh và Thiên
Tình có thể ở cùng một chỗ… Nhưng sao trong lòng anh lại không hề thấy
cảm giác hưng phấn chút nào. Nói cách khác, anh đã xây dựng hạnh phúc
của mình trên nỗi đau khổ của Tử Di, anh đã vứt bở một đứa con của chính mình, lại khiến cho một người con gái phải trả giá vô cùng thê thảm…
bất luận là một người đàn ông có lương tâm, đều tuyệt đối không thể vui
vẻ.