Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 453: Không muốn sinh con của anh



"Bây giờ con vẫn chưa muốn kết hôn." An Gia Khải đứng lên, buông một câu lành lạnh: "Hơn nữa, đứa trẻ không phải là của con, con còn chưa biết rõ ràng..."

"Con thật là, sao lại có thể nói như vậy chứ? Đứa trẻ không phải của con thì là của ai đây? Con không muốn nhận, nhưng mẹ và ba ba của con lại muốn nhận đứa trẻ ấy là cháu nội!" An phu nhân thấy anh như vậy cũng nổi lên buồn bực: "Mẹ mặc kệ, cuối tuần sẽ tổ chức lễ đính hôn, nếu như con không đồng ý, nghĩa là con bất hiếu!"

Cứ như vậy, một cái mũ được chụp xuống đầu anh. Từ trước đến nay, vốn là người hiếu thuận, An Gia Khải không khỏi xiết chặt mi tâm: "Mẹ, người đừng ép con..."

An phu nhân nhìn thấy anh như vậy, cũng không khỏi đau lòng, chỉ có điều, Lâm Ninh Ninh gắng gượng mang cái bụng lớn như vậy tìm tới đây, bà thật sự không đành lòng đẩy con cháu nhà mình ra khỏi cửa như vậy, không thể không cứng rắn quyết định: "Gia Khải, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi..."

Lâm Ninh Ninh tựa hồ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt An Gia Khải giống như mỏ neo, mắc cứng ở trên mặt của cô ta. Lâm Ninh Ninh lại trở nên điềm đạm đáng yêu lên tiếng: "Gia Khải... nếu như anh thật sự không muốn..." An Gia Khải khẽ vươn tay, ngăn lại lời nói của cô ta, nở nụ cười lạnh lẽo: "Tốt nhất là cô nên cẩn thận một chút, đừng có bày trò lừa bịp người khác, bằng không, cô cũng đã biết thủ đoạn của tôi rồi đấy..."

Lời nói băng lãnh như vậy khiến cho Lâm Ninh Ninh bỗng chốc run lên cầm cập, hai mắt cô ta đẫm lệ nhẹ nhàng, đau khổ nhìn An phu nhân: "Bác gái..." "Ninh Ninh, con đừng để ý đến nó, chờ nó từ từ thay đổi tính tình là được thôi mà... Bây giờ con đang mang thai, quan trọng nhất là phải giữ cho tâm tình được ổn định, yên tâm tĩnh dưỡng, biết không?"

Lâm Ninh Ninh gật đầu. An Gia Khải cũng đã xoay người đi ra ngoài. Nhìn bộ dáng của anh như vậy, ba An tức giận không nói nên lời, chỉ vào bóng dáng của anh mắng: "Con coi đứa nhỏ này, coi chuyện này là cái gì hả? Một chút trách nhiệm cũng không chịu nhận sao "Ông bớt ầm ĩ đi, chẳng phải Gia Khải đã đồng ý chuyện đính hôn rồi sao!" An phu nhân liền đỡ Lâm Ninh Ninh đứng lên: "Ninh Ninh, để ta đưa con về phòng nghỉ ngơi trước đã."

An Gia Khải lái xe chẳng có mục đích, cứ lang thang trên đường. Khi tới một ngã tư đường, anh xê dịch mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, An Gia Khải cuống quít nhìn kỹ lại, nhưng chỉ nhìn thấy hình như Mộ Cẩn Hiên đang đỡ một cô gái lên xe, mà cô gái kia... lại không phải là Thiên Tình!

An Gia Khải cảm thấy trống ngực đập loạn lên muốn đuổi theo, nhưng đèn giao thông đã thay đổi, anh trơ mắt nhìn chiếc xe kia rời đi, dần dần biến mất ở trước mắt, tựa như ảo ảnh, lại tựa như là sự thật vậy...

Bọn họ chẳng phải một lần nữa lại tốt đẹp như cũ sao? Nhưng mà vì sao Mộ Cẩn Hiên lại cùng một chỗ với cô gái khác?

Trong lòng An Gia Khải phiền loạn thành một đống, cho tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc Thiên Tình và Mộ Cẩn Hiên có cùng một chỗ hay không, hiện tại hắn và cô gái khác có những động tác vô cùng thân thiết như vậy, còn Thiên TÌnh bây giờ thì sao?

Vì sao mình lại vẫn còn lo lắng cho cô ấy như thế, lại còn để ý xem cô ấy có sống tốt hay không nhỉ?

An Gia Khải đập một quyền thật mạnh ở trên tay lái... rõ ràng cô cứ nhẫn tâm mà bỏ đi như vậy, ngay một chút tin tức cũng không có, vì sao anh vẫn còn chẳng kể đến thể diện mà nhớ đến cô sâu sắc như vậy chứ?

Đáng chết, thật sự là đáng chết!

“ Ba, họ An kia đang làm cái gì vậy, chẳng phải anh ta thích chị đó sao, thế nào lại còn đính hôn nữa chứ?” Mũi của Thân Dật Tuyên bị cơn tức giận làm méo lệch đi, chỉ vào trang báo đang mở rộng “ Tổng giám đốc tập đoàn A.C An Gia Khải đính hôn với cô gái bình thường, cô bé lọ lem được vương tử ưu ái, được gả vào nhà giàu có.” Tiêu đề trên tờ báo thi nhau đưa tin.

“ Anh... cô gái kia hình như cũng đã mang thai rồi...” Thiên Ái hơi hơi nhíu mi, chỉ vào dòng tít nhỏ in đậm trên báo kêu lên.

Có con mới cưới...

Thân Tống Hạo không khỏi tức giận:” An Gia Khải cũng thật quá đáng!”

“ Chuyện gì mà ồn ào vậy?” thien Tình đi xuống lầu, nghe thấy mấy người trong phòng khách đang ầm ĩ muốn lật trời...

Hoan Nhan nhìn thấy bộ dáng của con gái chẳng buồn quan tâm đến mình, liền từ trong phòng bếp vọt ra: “ Trời ạ, bụng đã lớn thế này, mà sao vẫn không chịu giữ gìn như vậy, cẩn thận một chút nào...”

“ Chị, chị tới mà xem này, người đàn ông mà chị bỏ mặc kia sắp đính hôn rồi, vị hôn thê cũng mang thai!” Thân Dật Tuyền vừa thấy Thiên TÌnh xuống lầu, lập tức kích động hét lên.

Thiên TÌnh không khỏi ngây ngẩn cả người.

“ Cái thằng chuyên phá phách này, con nói bậy bạ gì đó hả!” Hoan Nhan thấy sắc mặt con gái không tốt, không kìm được xoay người lại đánh Thân Dật Tuyên: “ Lại còn nói lung tung, người đó và Thiên Tình nhà chúng ta có quan hệ gì chứ?”

“ Sao lại không có quan hệ, chẳng phải chị cũng đang mang thai đứa con của An Gia Khải kia đấy thôi... sao anh ta lại có thể kết hôn được chứ...”

Thân Dật Tuyên bất mãn lầu bầu nói, trốn tránh không cho Hoan Nhan đánh mình.

“ Noãn Noãn... bây giờ con dự định thế nào?” Thân Tống Hạo đau lòng nhìn con gái, sau khi biết Thiên TÌnh mang thai, anh và Hoan Nhan nói bóng nói gió thật lâu, mới coi như hỏi ra được đứa nhỏ kia là của An Gia Khải.

Chỉ có điều, Thiên Tình chết sống uy hiếp bọn họ không được nói cho An Gia KHải, nói chính mình cũng không thích anh, lúc trước xảy ra quan hệ cũng là ngoài ý muốn, đứa nhỏ cũng là ngoài ý muốn... Bọn họ không đành lòng làm con gái khó xử, cũng cố chịu đựng không tìm An Gia Khải. Nghĩ rằng An Gia Khải thích Thiên Tình, chậm rãi chờ đến lúc Thiên Tình nghĩ thông suốt, hai người lại sẽ có cơ hội... nhưng mà hiện tại, AN Gia Khải đã sắp đính hôn rồi...

Lúc đó Thiên Tình biết làm sao đây? Đứa nhỏ trong bụng sẽ ra sao? Vừa ra đời không có ba ba, sẽ là một đứa trẻ mồ côi cha, thật rất đáng thương.

Thiên TÌnh gắt gao nghiến răng, nhưng trong lòng giống như dời sông lấp biển một mảnh... Đồ vô lại An Gia Khải kia... An Gia Khải chết tiệt kia, mới vậy mà đã nhanh chóng thay lòng đổi dạ, lại còn làm cho con nhà người ta to bụng đến thế kia chứ!

An Gia Khải, anh là kẻ lừa đảo, đồ vô lại!

Thiên Tình tức giận, nước mắt lập tức trào ra, “ mẹ, con không sinh nữa! Con muốn đánh đứa nhỏ này...!”

Hoan Nhan hoảng sợ, thấy bộ dáng con gái vừa nhảy vừa đánh, cuống quít giữ lại, bảo Thân Tống Hạo đến kéo con gái ngồi trên ghế sofa, vỗ về an ủi: “Con Gái ngoan, con đang nói bậy bạ gì đó hả? Cục cưng đã được năm tháng rồi, hiện tại đã thành hình, sao lại nói không cần là không cần ngay thế chứ? Hơn nữa làm phẫu thuật sẽ tổn hại đến sức khoẻ đấy, con đừng nóng giận... bảo bối của ba mẹ, cùng lắm nếu con không lấy chồng, ba mẹ sẽ nuôi con cả đời...”

“Anh ấy gạt con, An Gia Khải là đồ vô lại, con không muốn sinh đứa con của đồ vô lại, mẹ... Con mặc kệ, con sẽ không sinh đứa nhỏ này đâu...”

“Nghe mẹ nói này, Thiên Tình là con quá cố chấp, lúc trước đang êm đẹp con bỏ chạy về nhà, người ta chạy đi tìm con như một người điên, con lại nhất định không chịu gặp, còn không cho ba ba nói cho cậu ta tin tức của con, chẳng lẽ con cả đời không xuất hiện, người ta cũng phải ỏ vậy sao?”

“Nhưng mà... Lúc này mới được bao lâu, mới có mấy tháng, anh ta đã không nhẫn nại được rồi... Anh ta thế này mà gọi là yêu sao, cũng quá ngắn ngủi đi!” Thiên Tình lau nước mắt, lại không nhịn được bật khóc nấc lên...

“ Cái cậu AN Gia Khải kia cũng thật là! Còn ông nữa, ông giao Thiên Tình cho một người đàn ông trông coi như thế này đây hả?” Hoan Nhan cũng không nén nhịn được bùng phát cơn giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thân Tống Hạo nói một lời khó nghe.

“ Anh... anh nào biết được... Bọn chúng sẽ nháo thành như vậy đây?” Thân Tống Hạo cũng có nỗi khổ khó nói, sớm biết rằng phát sinh chuyện như vậy, anh hoàn toàn không nên cưng chiều con gái, cái gì cũng nghe theo con, anh nên sớm đi tìm An Gia Khải thì mọi chuyện sẽ không ầm ĩ đến nông nỗi này!

“ Thôi đi, thôi đi, cũng không nên tức giận với nhau như thế nữa.” Hoan Nhan khẽ thở dài, lại nhìn gương mặt đầy nước mắt của con gái: “Noãn Noãn, vậy hiện tại con định thế nào? Cho dù có thế nào, mẹ đều không trách con, đều ủng hộ con...”

“ Chị, nghe em nói này, bây giờ chị về nước đi, hãy cướp lại người đàn ông của mình. Lần trước khi Mộ Cẩn Hiên kết hôn chẳng phải chị cũng đã từng cướp đoạt một lần rồi đó sao?” Thân Dật Tuyên đến gần chị gái, nắm lấy vai chị nói mờ ám...

“ Dù có nhớ anh ta đến chết, cả đời này chị cũng không gặp anh ta, anh ta có chết cũng sẽ không biết rằng mình có một cục cưng!” Thiên Tình từ từ đứng lên, một tay đẩy Thân Dật Tuyên ra:” Mẹ, ba ba, con hơi mệt, con đi lên lầu ngủ một lát...”

“ Noãn Noãn...” Hoan Nhan lo lắng muốn đuổi theo, nhưng Thân Dật Tuyên túm tay mẹ lại:” Mẹ, theo con thấy, mẹ nên để cho chị bình tĩnh một lát đi.”

“Ài, đứa nhỏ này sao số mệnh nó lại khổ giống mình vậy chứ?” Hoan Nhan suy sụp ngồi ở trên sofa, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện xảy ra thành như bây giờ, trong lòng không khỏi dâng lên sự chua xót.

Thân Tống Hạo không khỏi liên tục kêu khổ: “ Bà xã, sao em lại vẫn cho rằng số mình mệnh khổ vậy... Anh đối với em có chỗ nào chưa tốt đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.