Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 470: Ngoại truyện: Tự lập (3)



Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Sáng sớm ngày mai Dật Lan sẽ bay đến New Zealand. Anh sẽ phải xa cô ít nhất là một năm, liệu cô có còn nhớ đến anh hay không? Cô đang độ tuổi thiếu nữ tươi đẹp, không thiếu bạn trai đến làm quen, nếu như cô chọn bạn trai là người khác, không phải là anh, mặc dù trong lòng sẽ rất đau khổ, nhưng anh cũng sẽ chân thành chúc mừng cho cô tìm được một người hợp ý...

Buổi sáng cuối cùng ở nhà, Dật Lan lại tha thẩn ở ngoài vườn. Anh tìm đến những góc vườn nơi in dấu những kỷ niệm tuổi thơ của hai anh em. Đây là góc vườn cô hay trốn mỗi khi bị mẹ mắng, kia là những luống hoa mà anh đã cùng cô bắt sâu, từ ngày Ái Ái bị Dật Tuyên nhát sâu đến hoảng hồn, anh đã giúp cô dần khắc phục sự sợ hãi đó, rồi cho đến ngày cô đã dám cùng anh tìm bắt lũ sâu cắn phá cây hoa Hồng... Rồi bể cá cảnh nơi cô đã từng vớt cá lên để phơi nắng, xem lũ cá có thể sống trong môi trường thiếu nước được bao nhiêu lâu. Sau khi con cá chết anh và cô đã đào một cái huyệt nhỏ rồi đem con cá chôn ở đó...

Dật Lan đứng dựa bên gốc cây mai, đây là cây do anh và cô đã cùng nhau trồng và chăm sóc. Thời tiết ở nơi đây cũng không khác so với bên Trung Quốc là bao, vì thế mẹ cũng thích trồng những loại cây thường trồng ở trong nước để khuây khỏa nỗi nhớ quê nhà.

Dật Lan cứ miên man chìm trong dòng hồi tưởng, Đây cũng là lần đầu tiên anh xa cô lâu đến thế. Nỗi nhớ khắc khoải cứ gặm nhấm nơi trái tim thanh xuân đầy nhiệt huyết của anh. Thiên Ái, anh đi rồi em có buồn không, có còn nhớ đến anh nữa không? Mỗi khi em có chuyện không vui, ai sẽ là người dỗ dành em, ai sẽ lau nước mắt cho em? Chuyến đi này, mặc dù trong lòng anh không hề muốn xa em, nhưng anh vẫn phải đi vì tương lai của chúng ta. Ở nơi xa xăm ấy anh sẽ nhớ em nhiều lắm, em có biết không! Phải chăng duyên trời đã định sẵn cho số mệnh của hai chúng ta, bởi vì chúng ta đã quá gần nhau trong suốt tuổi thơ, cho nên đến tuổi trưởng thành, ông trời buộc chúng ta phải xa nhau để mỗi người trong chúng ta tự nhìn lại mình, lắng nghe nhịp đập của trái tim mình, xem nhịp tim ấy đang dồn dập lỡ nhịp vì ai... Em sẽ nhớ anh, sẽ chỉ nghĩ đến anh như anh cũng luôn chỉ nghĩ về em thôi, có phải không Ái Ái?

Cũng trong buổi sáng sớm hôm ấy, Hoan Nhan đã chỉ cho Thân Tống Hạo nhìn thấy hình ảnh Dật Lan đang suy tư nhìn lên khung cửa sổ cô con gái út. Thân Tống Hạo rất yêu quý Dật Lan, chưa bao giờ anh coi Dật Lan không phải là con trai mình, nhưng cũng không phải vì vậy mà anh dùng quyền làm cha của mình ép buộc con cái điều gì. Ngược lại, anh muốn để cho con phải tự trải nghiệm để tích lũy kinh nghiệm sống của chúng. Anh rất hài lòng khi thấy Dật Lan cương quyết tự thân lập thân, chứ nhất định không chịu dựa dẫm vào anh. Cho dù con đường mà Dật Lan chọn khá gồ ghề, chông gai. Nhưng có như vậy con trai anh mới có thể trưởng thành, mới có thể đương đầu với mọi sóng gió cuộc đời, không làm hoen mờ họ Thân mà anh đã trao cho con. Cao hơn nữa, nếu như cả Dật Lan và Thiên Ái có thể thành đôi lứa, anh hoàn toàn yên tâm khi giao Thiên Ái cho Dật Lan chăm sóc những ngày sau này, chỉ mong rằng Dật Lan phải vững vàng, kiên định, anh và bà xã của mình sẽ hỗ trợ cho Dật Lan...

"Dật Lan, cho con này." Hoan Nhan đưa cành hồng trong tay cho con trai, cô dịu dàng an ủi, vỗ vỗ vào đầu Dật Lan, cười nói: "Vì sao con không vào tìm Thiên Ái?"

Khuôn mặt thanh tú của Dật Lan giống như bị nỗi buồn u ám bao phủ, nở nụ cười nhàn nhạt : " Ái Ái đang làm bài tập, không cho con đi vào."

"A..., mẹ thấy nó cùng với bạn cùng lớp làm bài tập cũng đã hai tiếng rồi. Như vậy đi, con giúp mẹ lấy chút điểm tâm và đồ uống mang vào cho bọn chúng nhé." Hoan Nhan vỗ vỗ vai con trai yêu thương nói: "Các con còn nhỏ, mọi việc từ từ sẽ đến thôi."

Thân Dật Lan gõ gõ cửa, bên trong liền vang lên tiếng nói ngọt ngào dễ nghe của con gái: "Ai đó? Mẹ phải không ạ?"

"Ái Ái, là anh." Thân Dật Lan lên tiếng, trong phòng lại trở nên yên lặng. Mi tâm Thân Dật Lan không khỏi nhíu lại, lại gõ cửa vài cái, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, mãi lâu sau, cánh cửa mới hé mở ra. Dật Lan đưa cành hoa cầm trong tay: "Ái Ái, tặng cho em này."

Thiên Ái nhìn thấy cành hoa, ánh mắt mang theo một tia buồn bực lẫn thương tiếc: "Hoa đẹp thế, anh lại cắt hoa xuống mang tới đây làm gì? Em không cần!"

Cô quay mặt đi như muốn đóng cửa lại, Thân Dật Lan cuống quít tiến nhanh thêm một bước, vội vã nói: "Đây là mẹ cắt xuống đấy, mẹ bảo anh mang đến cho em cắm vào trong bình hoa..."

Vừa nghe thấy do mẹ làm, vẻ mặt Thiên Ái mới thoáng dịu lại một chút, cô đón lấy cành hoa, nâng niu cẩn thận, cúi đầu khẽ nói: "Lần sau anh đừng làm như vậy nữa, em không thích."

Khi đứng dưới gốc cây mai anh dự định có bao nhiêu điều muốn nói với cô. Nhưng giờ đây khi chỉ có hai người ở trong phòng, anh ngoài việc mát xa mắt cho cô đỡ mỏi cũng không biết làm gì hơn, miệng lưỡi cũng khô lại, đắng nghét. Trong đầu, anh cũng đang tự xỉ vả chính mình, không biết bao nhiêu dũng khí đã biến đâu mất sạch, ngay một lời nói tạm biệt với cô mà sao anh cũng không thể thốt lên được...

Anh cầm bàn tay cô, lời nói ra đến miệng lại đổi thành câu khác: “Mắt em có đau không? Chờ đến khi em nghỉ hè, đi làm phẫu thuật mắt nhé..."

Nhìn mặt cô tái nhợt đi khi nghe nhắc đến hai từ bệnh viện anh thấy trái tim mình như co rút lại. Anh vĩnh viễn không bao giờ quên những giờ phút kinh hoàng khi cô bị hôn mê vì sốc phản vệ với thuốc. Mấy ngày cô nằm mê man bất tỉnh trên giường là ngần ấy ngày anh ở bên cạnh cô mà gần như phát điên. Anh sợ cô sẽ nằm mãi ở trên giường bệnh này, đôi mắt nai to tròn sẽ nhắm nghiền mãi thế kia, cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy, không bao giờ tươi cười ngọt ngào gọi “anh Hai ơi” nữa...

Thiên Ái rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Thân Dật Lan, liếc anh một cái: "Anh Hai, anh là người lớn, em cũng đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé Ái Ái hay khóc nhè của ngày xưa nữa, từ nay về sau anh đừng tùy tiện nắm tay em nữa, được không?"

"Anh Hai, em đi làm bài tập đây." Thiên Ái nhìn anh, lễ phép gật gật đầu chào rồi đứng lên đeo kính vào, xoay người đi ra cửa.

Thân Dật Lan nhìn cô rời đi, trái tim giống như là bị cái gì đó kéo đi vậy. "Ái Ái."

Thiên Ái dừng bước xoay người lại, mỉm cười nhìn anh: "Anh Hai, anh còn có việc sao?"

"Anh có công việc cần phải ra nước ngoài một thời gian, em ở nhà, phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ đấy, biết không."

“Vâng, em nhớ rồi." Thiên Ái gật gật đầu, mở cửa phòng ra.

"Ái Ái, anh phải đi ít nhất là một năm." Thân Dật Lan nhẹ nhàng nói, anh đi từng bước một lên phía trước, dừng chân ở phía sau Ái Ái: "Ái Ái, em sẽ nhớ đến anh chứ."

"Đương nhiên là em sẽ nhớ anh Hai rồi." Thiên Ái cười vẻ mặt đơn thuần. Lúc cô nhìn anh, ánh mắt cũng không có chút lưu luyến như anh tưởng tượng, bộ dạng vẫn giống như hàng ngày, khi mỗi buổi sáng sớm cô chào tạm biệt anh để đi học vậy.

Gương mặt thanh tú của Thân Dật Lan chợt hiện lên một tầng khói mù thật dày trong chốc lát, nhưng anh chỉ cười khổ một cái, đưa tay như muốn vuốt ve gương mặt Ái Ái, nhưng lại rơi vào mái tóc của cô: "Em đi làm bài tập đi, ngày mai sáu giờ sáng anh đã lên máy bay rồi, sẽ không chào tạm biệt em được..."

"Vâng ạ." Thiên Ái cười ngọt ngào: "Anh Hai, hẹn gặp lại." Cô xoay người, nhẹ nhàng bước ra ngoài, chỉ còn lại một mình Thân Dật Lan đứng ngây ra như phỗng ở nơi đó... “Thiên Ái, em ghét anh sao, lẽ nào em không có một chút gọi là tình cảm nam nữ nào với anh hay sao? Anh đi rồi, em sẽ không quên anh chứ... Ái Ái, em đừng quên anh nhé, hãy nhớ đến anh, cho dù chỉ là tình cảm của em gái đối với anh trai như ngày xưa. Đừng quên anh, Thiên Ái, hãy chờ anh trở lại, nhất định lúc ấy anh sẽ tìm mọi cách để buộc em lại ở bên anh... Em phải là của anh, Thiên Ái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.