Người Quan Tài

Chương 48: 48: Muốn Đi Thăm Những Hàng Xóm Ở Tầng Sáu




Chúng ta rời khỏi công viên góc đường, quay trở về khu biệt thự minh nguyệt
Vương Đức Phát vẫn chưa rời khỏi chỗ của Từ Vi nữ sĩ, đang nói chuyện phiếm với Từ Vi nữ sĩ, mà Từ Xán Xán thì sắc mặt vẫn còn chút trắng bệch đang ngồi đợi cùng hai người lớn ở trong phòng khách
Chúng ta trở về, ngoài việc nhận tiền thù lao, còn nói với Từ Vi nữ sĩ và Vương Đức Phát một việc, chính là việc bên thượng kinh muốn khống chế anh tài xã hội thượng lưu Tô thành, từ đó hoàn thành kế hoạch thôn tính và đứng vững gót chân ở Tô Thành
Nghe xong những lời của ta và Đường Lưu, sắc mặt của Từ nữ sĩ và Vương Đức Phát đều rất khó coi, nếu chỉ là chút ít tranh đấu trên thương trường, thì bọn họ sẽ không sợ hãi.

Nhưng mà, loại dùng thủ đoạn khác thường hại người trong bóng tối như này, thì họ không thể phòng tránh được, khó trách có chút lo lắng khẩn trương.
Vào lúc này, Đường Lưu nhân lúc này giới thiệu cửa hàng nhỏ của hắn, mấy cái loại như bùa trú bảo vệ cơ thể gỗ đào gì đó bị hắn nói như là ba hoa trích tròe, còn vỗ ngực đảm bảo chỉ cần nếu những người bạn của Vương Đức Phát và Từ Nữ sĩ nếu cũng gặp những sự việc cổ quái thì chỉ cần tìm đến hắn, đảm bảo thuốc đến bệnh trừ.
Tên mập chết bầm này đúng là rất biết làm ăn, địa vị của Từ Vi nữ sĩ và Vương Đức Phát ở Tô thành rất cao, có bọn họ chống lưng, sau này cái tiệm nhỏ của Đường lưu chỉ cần làm ăn 1 lần đảm bảo đủ ăn trong vòng ba năm
Đợi lúc ta và Đường lưu rời khỏi biệt thự Minh Nguyệt, Đường Lưu mặt mũi hạ tiện nói với ta:" Em họ, cái cô Từ Xán Xán đó rõ ràng là có chút ý nghĩ với em, vừa nãy nhìn em mấy lần, một người phụ nữ chỉ cần sinh ra cảm giác tò mò với một người đàn ông, tức là đã bắt đầu thất thủ rồi! Em suy nghĩ chút những lời trước kia anh nói, ôm chặt lấy cô ta, em chắc chắn không lỗ đâu..."

Đối với những lời trêu đùa của Đường Lưu, ta từ đầu đến cuối đều không trả lời, khuôn mặt bình tĩnh, khiến cho cái kiểu cười hạ tiện trên mặt Đường Lưu cũng rất nhanh biến mất.

truyện xuyên nhanh
" Thôi được rồi, anh nói thật là được chứ gì!"
Đường Lưu than nhẹ nói:" Không sai, anh biết Trương Kiện, trước đây cũng có chút mâu thuẫn với hắn, nhưng mà đó đều là việc của mấy năm trước, không ngờ rằng đêm nay lại gặp phải!"
" Nói kỹ một chút, đừng có qua loa em!" Ta nhẹ giọng nói
Đường Lưu lấy một gói thuốc trong túi áo ra, ném cho ta một điếu, rồi tự mình cũng châm lên hít một hơi, dường như đang hồi tưởng lại gì đó, ánh mắt có chút mơ hồ nói:" Nói từ đâu được nhỉ? Tình huống của tên đó và anh thật ra cũng tương đương nhau, cũng là bị bên Thượng Kinh đuổi đi, đến Tô thành sớm hơn anh mấy năm, trước đây bọn anh là không có gì liên quan cả..."
" Sau khi anh đến Tô thành, bị sắp xếp ở trong tòa chung cư cuối đường Hướng Dương, thực tế ra, trước thời điểm đó, phòng mà anh đang ở nhẽ ra phải là của cậu ta.

Theo như lời của cậu ta, là anh cướp mất phòng của cậu ta, vì chuyện này bọn anh còn đánh nhau một trận, nắm đấm của tên đó cũng có chút cứng, lúc đó anh cũng không chú ý, bị đánh cho tương đối thảm..."
" chỉ là, cuối cùng cậu ta cũng không giành được với anh, bởi vì chúng ta là họ hàng đó! Có tầng quan hệ họ hàng này, cậu ta chỉ có thể đứng sang bên cạnh, từ đó về sau anh cũng không gặp lại cậu ta nữa.

Vốn cho rằng cậu ta đã rời khỏi Tô thành, không ngờ cậu ta lại chui vào đại học sư phạm Tô Thành, còn m* nó thành lập câu lạc bộ huyền học gì đó..."
Ta hít một hơi thuốc nhìn Đường Lưu, tuy rằng những lời hắn vừa nói rất hợp tình hợp lý, nhưng vẫn cảm thấy hình như hắn vẫn còn che dấu gì đó
Đợi sau khi hắn nói xong, ta có chút bực bội ném cây thuốc trong tay xuống đất, nói:" Mấy tên nhóc bên chỗ câu lạc bộ huyền học có chút cổ quái, lúc bọn họ nghe nói em ở trong chung cư, người nào người nấy cũng lộ ra biểu hiện ngưỡng mộ đố kỵ, bộ dạng rất kích động điên cuồng, còn bảo em dẫn bọn họ vào chung cư thăm quan!"
Khóe miệng Đường Lưu giật liên tục, cười khô khốc nói:" Đừng để ý đến bọn họ, bác Hoàng không cho phép người ngoài vào chung cư đâu, đây là quy định không thể sửa đổi! Trừ phi...."

Nói đến đây, Đường Lưu đột ngột dừng lại, không nói tiếp nữa
" Người chỉ nói đến một nửa khiến người khác rất ghét, anh có biết không?"
Ta liếc hắn một cái, không có ý tốt nói:" Trừ khi gì?"
Đường Lưu cười xán lạn, lắc lắc đầu nhưng vẫn không nói gì
Ta nhìn chằm chằm hắn, âm trắc trắc nói:" Có phải là đợi đến khi em một mình đi thăm hết hàng xóm ở tầng sáu xong, có thể thay đổi một số quy tắc của chung cư?"
Nghe xong, Con ngươi của Đường Lưu co rụt lại, mở to miệng không dám tin nhìn ta, dường như cảm thấy rất kinh ngạc với câu nói vừa rồi của ta
Thực tế là, ta cũng chỉ thuận miệng nói bừa mà thôi, không ngờ rằng bản thân mình lại đoán đúng
Lúc trước trong mơ, có một tin tức rất quan trọng, thì là đợi sau khi ta một mình đi thăm hết các hàng xóm ở tầng sáu xong, thì ta ở trong giấc mộng dường như mới có thể ra khỏi khu vực của chung cư, trước đó, vị trí xa nhất mà trong giấc mơ ta có thể đi đến được là chòi bảo vệ
Tranh thủ lúc Đường lưu đang kinh ngạc, ta vội vàng hỏi:" Những hàng xóm ở tầng sáu, anh có biết..."
" Không biết, anh chẳng biết gì hết!"
Đường Lưu run rẩy, khuôn mặt mập mạp có chút trắng bệch, có chút lắp bắp nói:" Em họ, cái gì nhỉ, việc đi thăm những hàng xóm ở tầng sáu chúng ta sau này lại nói nhé.


Nếu như em hạ quyết tâm muốn đi thăm viếng, tốt nhất nên hỏi qua ý kiến của bác Hoàng! Được rồi, Nửa đêm nửa hôm đừng nói mấy cái này nữa, mau về đi ngủ đi, mai em còn phải đi học đó!"
Đường Lưu dứt khoát chấm dứt cuộc nói chuyện của hai chúng ta, trên đường về cũng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng ta lại bắt đầu cảm thấy không được thoải mái.
Đường Lưu giấu ta không ít chuyện, ông nội cũng giấu ta không ít chuyện, bác bảo vệ già bên chung cư cũng thế....
Những người bên cạnh ta, rõ ràng biết rất nhiều việc cũng không nói cho ta, dường như đều đang đợi ta tự mình đi tìm hiểu, cảm giác vô duyên vô cớ rơi xuống một cái võng hỗn loạn phức tạp không nhìn thấy điểm cuối khiến ta rất bất an
Lúc mà quay về đến chung cư trên đường Hướng Dương, đã là hơn mười giờ tối rồi, nhìn tòachung cư cũ kỹ đang nằm im lìm trong bóng đêm, ta hít sâu một hơi, dưới cái nhìn nghi hoặc của Đường lưu, ta không đi cùng hắn đến cửa vào chung cư mà trực tiếp đi đến chòi bảo vệ
Bác Hoàng bảo vệ đeo một cái kính lão đang nghịch một cái máy thu âm cũ, nhìn bộ dáng rất là chăm chú
Ta nhìn chằm chằm vào bác Hoàng, trầm giọng nói:" Bác Hoàng, nếu như cháu đi thăm các hàng xóm ở tầng sáu, có cần chuẩn bị gì không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.