Tiết xử thử (vào khoảng 22, 23, 24 tháng 8) sau đó, lại qua hơn mười ngày.
Khí trời nóng bức thoáng có thu liễm.
Người tựa hồ cũng như vậy thanh tỉnh một chút.
Kỷ Tiểu Yêu ngồi ở một bên tủ kính.
Đối diện là một cô gái.
Đây là một lần bị sắp xếp gặp mặt.
Nữ hài đúng quy củ, hỏi mấy vấn đề.
Kỷ Tiểu Yêu đáp lại từng cái, nhưng không có hứng thú hỏi lại.
Nữ hài tự nhiên cảm giác được, cũng không đùa tiếp, thả lỏng, vấn đề không thực tế như vậy, chọn một đề tài thoải mái, “Ngươi để lại râu mép?”
Kỷ Tiểu Yêu theo bản năng sờ sờ trên môi, nhô lên một tầng ria, cảm thấy không cạo đi cũng rất tốt.
Nữ hài nhẹ nhàng cười, “Nam nhân để râu mép, thường thường sẽ cho người ta một loại cảm giác, thật giống bọn họ đã có nhà.”
“Có đúng không?” Kỷ Tiểu Yêu cũng không có nghĩ tới phương diện này quá.
Nữ hài nói: “Nữ nhân nếu như muốn để người khác biết mình có nhà, sẽ thay kiểu tóc. Bất quá chị họ tôi không đổi kiểu tóc, anh rể họ cũng không để râu mép.”
“Cho nên?”
“Cho nên nói, gia đình của bọn họ cũng không tính là một loại gia đình truyền thống. Bọn họ càng giống như một loại, một loại hợp tác, vì lẫn nhau có cái thân phận xã hội, anh hiểu mà.”
Kỷ Tiểu Yêu nở nụ cười, không nhìn ra là hiểu hay là không hiểu.
Nữ hài tự mình cũng không phát hiện ra, mình có nhẹ nhàng đảo một cái liếc mắt.
“Nói thật ra thì, Kỷ tiên sinh, tôi đối với anh có chút hảo cảm. Tôi đối với hôn nhân không có bao nhiêu kỳ vọng cao, nhưng vẫn muốn kết một cái. Không vì cái gì khác, chính là mỗi ngày bị người ngoài hỏi ngươi làm sao còn chưa kết hôn còn chưa kết hôn, giải thích quá phiền. Cho nên, anh có ý nguyện cùng tôi hợp tác hay không, như chị họ cùng anh rể họ tôi như vậy?”
Kỷ Tiểu Yêu không cần trả lời. Nữ hài vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu, “Nhìn anh là biết tới cho có, đơn giản là cho chồng chị họ tôi một bộ mặt thôi.”
Kỷ Tiểu Yêu gấp sổ, đưa nữ hài trở lại.
Nữ hài là hàng xóm, ở tạm tại nhà anh rể họ.
Chồng chị họ của nàng là Kha tổng.
Đi đến nhà Kha tổng, nữ hài cho Kha tổng một cái ánh mắt “Đừng đùa”, trở về phòng khách.
Còn lại Kỷ Tiểu Yêu cùng Kha tổng đứng trong phòng khách.
Toà đồng hồ báo thức tượng gỗ kia phát ra tiếng vang.
Kha tổng nói: “Tôi đem nó hủy bỏ báo thức.”
“Có đúng không?” Kỷ Tiểu Yêu mỉm cười.
Đem một chút đồ vật lúc trước mang tới sót ở đây, Kỷ Tiểu Yêu liền rời đi.
Kha tổng vẫn luôn đưa hắn ra cửa lớn, có loại dự cảm, “Cậu có phải là sau này cũng không dự định trở lại?”
“Làm sao sẽ? Thời điểm xã giao uống say, tôi nhất định còn có thể đưa ngài trở về.”
Nhìn bóng lưng Kỷ Tiểu Yêu rời đi, Kha tổng cảm giác ngực thật buồn phiền, rốt cục không nhịn được hô lên tiếng: “Cậu tại sao thích để cho mình thống khổ? Rõ ràng có lựa chọn thoải mái hơn, để tôi chuẩn bị toàn bộ được rồi.” (ý là sao muốn độc thân, để Kha tổng tạo mối cho)
Kỷ Tiểu Yêu quay đầu lại, ánh mắt có chút mờ mịt cùng quạnh quẽ.
“Tôi không thích thống khổ. Tôi chỉ là thói quen.”