“Là tớ mời!” Thái Nguyên vừa nói, vừa đưa cho Ngân Hách ly nước cam ép.
Thái Nguyên chết tiệt đó điên rồi à? Đưa tôi uống là đồ hộp, mời Ngân Hách uống thì lại là nước cam tươi! Đúng đúng, chắc là vừa mới tỉnh dậy, tinh thần chưa tỉnh táo.
“Cậu đừng nghiến răng như thế, thoải mái chút đi. Cậu bảo tớ 30 phút sau gọi cậu dậy, nhưng tớ gọi thế nào, cậu vẫn ngủ say như chết. Gọi thế nào, cậu cũng không tỉnh! Tớ sợ người nhà cậu lo lắng nên định gọi điện cho chủ tịch. Bỗng, tớ thấy quần áo cậu dính rất nhiều máu. Đúng lúc người này nhắn tin cho cậu, cho nên tớ nhắn lại cho anh ta. Tớ nói cậu dang ở đây. Không ngờ, anh ta chạy đến.”
“Cậu nên gọi tớ dậy sớm chút.”
“Tớ xin nhấn mạnh lần nữa, là cậu không dậy.”
Tên đáng chết này, có Ngân Hách ở đây, có phải cậu muốn gì làm nấy?
Cả thế giới đều biết, Ngân Hách là đôi tai của bố. Trước mặt Ngân Hách, tôi không dám chửi thề, cũng không thể tự tiện ra tay.
“Cậu rốt cuộc đến làm gì?” Tôi nhìn Ngân Hách hỏi.
“Nghe nói cậu không dậy.”
“Hử? Thế à. Về nhà thôi.”
“Ra ngoài nói chuyện một chút đi.”
Tôi khoogn còn gì để nói. Ngân Hách vẫn một mực kéo tôi ra ngaoif. Thái Nguyên ở đằn sau đang oang oang: “Huệ Bân, nhớ lấy sọt tre đựng đồ!”
Bạn bè đi, dù thế nào cũng nên chào hỏi chứ? Tôi vẫn nhìn Thái Nguyên vẫy vẫy tay.
Tôi bị Ngân Hách kéo vào trong công viên, vùng khỏi tay Ngân Hách vafquay lưng lại với hắn, tôi nói: “Này! Tôi là con chó đấy chắc? Làm gì mà kéo như thế?”
“Vết máu đó là sao?”
“Không cần cậu lo. Lúc ở nhà tắm ông cộng, có đứa bé bị chảy máu cam, tôi lo cho nó.”
“Ở nhà tắm phải không?
“Tôi đi tắm trước, sau đó đến nhà bạn. Như thế được chưa?”
“Đi đến nhà tắm công cộng chỉ mất 10 phút thôi mà?”
“Đáng ghét! Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Tôi nổi giận nhìn Ngân Hách, nhưng lúc này, tôi suýt chết ngạt. Không ngờ, vẻ mặt Ngân Hách đáng sợ như vậy.
“Cậu rốt cuộc đã đánh nhau với ai? ở đâu?!”
Lần đầu tiên Ngân Hách lớn tiếng với tôi như thế. Trước giờ. Hắn chưa từng làm vậy, vẻ mặt đáng sợ như thế cũng là lần đầu tiên.
“Đẻ người khác lo lắng cho cậu, thấy vui lắm hả? Nhìn thấy cậu nằm ở đó, hơn nữa trên áo đều là máu, cậu làm tôi sợ chết kiếp!”
“…”
“Nếu cậu đi đánh nhau, cậu có thể gọi tôi cùng đi mà! Bị người khác đánh rồi thì làm sao! Có gì bất trắc thì sao!”
“Thế thì sao?” Tôi hỏi.
“Cái gì?”
“Thế thì có can hệ gì tới cậu! Cho dù tôi có gì bất trắc, tôi bbij đnáh, cũng đều là việc của tôi. Tỏ vẻ quan tâm? Cậu không cần đóng kịch cho tôi xem để tôi có hy vọng với cậu, trái lại là cậu thương hại tôi. Chỉ có thể là thương hại tôi!”
“Đừng nói như thế!”
“Cái gì đừng nói như thế? Tôi không cần sự thông cảm thừa thãi, đừng giày vò người khác!” Tôi quay lưng lại Ngân Hách, định bước đi, nhưng hắn nắm chặt tay tôi: “Đừng vì những gì muốn nói đã nói xong rồi thì tự tiện rời khỏi.”
Tôi vùng ra khỏi tay Ngân Hách, mọi cảm giác đau đớn, thương cảm, ấm ức, tức giận bao vây tôi. Những lời độc ác đều là một mình tôi nói, dùng lời nói làm hắn tổn thương cũng là tôi. Nhưng, nước mắt tôi vẫn chảy đầm đìa. Ngẩng đầu nhìn trời, khó khăn lắm, tôi mwois nuốt được nước mắt vào trong. “Đùng tùy tiện ra lệnh cho tôi!” Tôi đã đi khỏi Ngân Hách.
Trên đường về, tôi tìm một cửa hiệu và mua bộ quần áo mwois để thay. Về đến nhà, đã thấy Ngân Hách ngồi đợi. Tôi lên lầu và nằm trên giường, trần nhà cứ quay mãi.
Hôm nay thật là một ngày tồi tệ nhất. Không chỉ không bắt được bọn người có hình xăm cây thánh, sọt tre đựng đồ cũng để ở nhà Thái Nguyên, quần áo dính đầy máu, mà còn cãi nhau kịch liệt với Ngân Hách.
Ngân Hách…Ngân Hách… Cái tên khiến người ta ghét này cứ lưởn vởn trong đầu tôi. Tôi lắc đầu, nhiều lần hạ quyết tâm quên hắn, nhưng vừa trở mình, bức tường trong tim mà gian nan lắm mwois xây được lại sụp đổ.
Cộc cộc.
“Ai đó?”
“Huệ Bân, con xuống lầu đi. Chủ tịch gọi đó.”
Dì, mặt dì sao lại sáng như vậy? Con còn tưởng là mặt trăng vào phòng chứ? Dì cứ nở nụ cười bí hiểm.
“Huệ Bân thật hạnh phúc?”
“Dạ?”
“Ôi, thật mất mặt quá! Nếu như nắm đó có người đán ông như thế, dì chắc chắn sẽ không bỏ qua và đi thẳng đến phòng đăng kí kết hôn!”
“Rốt cuộc là dì đang nói gì?”
“Mỗi lần đều cãi nhau. Dì chẳng phải đã nói rồi sao, cãi nhau giữa vợ chồng giống như lấy dao chém xuống nước.”
Dì, rốt cuộc là dì đang nói gì? Con xin dì đừng đi ra khỏi thế giwois của mình. Dì nói rõ hơn chút nữa cho con nghe được không?
Dì vẫn cười một cách bí hiểm và đi vào bếp, biểu hiện của dì làm tôi càng thêm mù mờ. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo vô cùng.
Ơ phòng khách tầng trệt, tôi nhìn thấy bố và Ngân Hách đang ngồi trên ghế nệm.
“Có chuyện gì thế ạ?” Tôi ngồi đối diện Ngân Hách. Trong mắt tôi lúc này, hắn giống như vật thể trong suốt và không tồn tại. Ngân Hách nhìn tôi. Cho nên tôi càng không có cách gì nhìn hắn.
“Bố có nghe dì nói qua. Hơn nữa, từ chỗ Ngân Hách, bố cũng biết chút tình hình.” Bố tôi nói.
Lập tức, cảnh tôi gây chuyện hiện lên trong đầu. Nếu nêu ví dụ để nói rõ, có lẽ là chuyện mấy hôm trước tôi trèo tường bị bắt gặp? Hoặc là chuyện tôi đánh “Cẩu” hiệu phó? Hay chuyện tôi đập vỡ tấm kính trong nhà vệ sinh? Tôi giống như đang ngồi trên bàn chông.
Bố hỏi tiếp: “Con thích Ngân Hách phải không?”
“…?”
Quá sợ hãi, tôi không thể nói được gì, tuy tôi đang mấp máy, nhưng nói không thành lời. Ngân Hách xem ra đã biết từ sớm, dùng tóc mái che khuôn mặt trầm tư.
Cái …cái gì? Ngân Hách không thể nói ra chuyện này. Lẽ nào là dì nói, sao chứ? Xem ra là thật rồi.
“Dạ…chuyện …đó…”
“Bố cho phép.”
“Dạ? Không phải, chuyện đó, bố!”
Thế chẳng phải bố nói OK rồi sao! Là Ngân Hách từ chối con trước, bây giờ bố nói “Bố cho phép” thì thật mất mặt quá… Nếu như thế… người mất mặt chẳng phải là tôi sao? Bố rốt cuộc hiểu được tâm tư con gái bao nhiêu?
Bố lại nói tiếp: “Bố cũng suy nghĩ lâu lắm, biết một đứa con gái mạnh đến mấy cũng không thể chống lại con. Cho nên mới sắp xếp con trai. Kết quả vì thuê một người quá đẹp trai nên bố cũng từng lo lắng. Con cũng lớn rồi, mặt khác, Ngân Hách cũng rất đáng tin cậy. Hơn nữa, là người thành thật và có tráh nhiệm.”
“Không phải…ý con nói…”
Bố, vấn đề là con bị Ngân Hách từ chối rồi. Bố muốn nghe câu này không? Chuyện đó, rốt cuộc bố đang nói gì. Bố nghe người khác nói gì rồi?
“Ừ, bố biết cả rồi.”
Tiếp đó, câu nói thốt ra từ miệng bố càng có sức tấn công. “Chiều nay, Ngân Hách nói thích con. Đồng thời, cậu ta xin bố cho phép hai đứa quen nhau. Cậu ấy sẽ không làm gì quá giới hạn và bảo bố cứ yên tâm.”