Người Săn Ác Quỷ

Chương 58



Mới sáng sớm thì bị gọi dậy, bị kéo đến trường.

“ Dậy sớm mới có thể chuẩn bị tốt tâm lý, mới thi tốt, phải không?”

Rổt cuộc là sao? Mới sáng sớm, gọi tôi dậy, kéo tôi đến trường là để cung cấp dưỡng khí cho bộ não, để nhớ lại những thứ đã quên. Nhưng, tiếng Anh chiều mới thi mà, Ngân Hách đáng chết.

Tôi đành phải ngồi nói một mình trong lớp học chỉ có hai người. Đúng, hôm nay là ngày thi học kì, theo lý mà nói, đáng lẽ phải hơi căng thẳng, nhưng tôi bây giờ lại buồn ngủ.

Tít...tít...” Chủ nhân, nghe điện thoại!”

A, Ngân Hách này, hắn lại tự ý đặt tiếng chuông này cho điện thoại của tôi,

Tôi chậm rãi lấy điện thoại ra nhìn, là Thái Nguyên. Sau khi nhìn xung quanh lớp, tôi chạy ra ngoài nhanh như gió, mở nắp điện thoại,.

“A lô? Chuyện gì thế?”

“ Ủa? Mới sáng sớm đã dậy rồi à?”

“ Biết tớ đang ngủ mà vẫn gọi điện?”

“ À, lúc cậu nghe điện thoại, tớ mới ngớ ra.”

“ Rốt cuộc là chuyện gì? Nhất định có chuyện gì phải không?”

“ Cậu đoán xem là tổ chức nào trong Cường Thịnh Phái và Hạ Vân Phái?”

“ Cậu nói gì? Cường Thịnh Phái và Hạ Vân Phái chẳng qua là tổ chức nhỏ thôi mà?” Tôi hỏi.

“ Tớ vốn cũng nghĩ như thế. Sau khi thử vài lần, tớ bỏ ý định đó rồi. Bởi vì, những tổ chức như thế này không thể nhắm vào đối tưởng là các công ty lớn để thực hiện hành vi giết người. Nhưng cậu nghĩ lại xem, tại sao Cường Thịnh Phái và Hạ Vân Phái có thể tồn tại đến ngày nay? Ở đây nhất định là có nguyên nhân. Chính vì có cái gì đó, bọn chúng mới tồn tại được.”

“ Đây là mục đích cậu gọi điện cho tớ à?”

“ Không phải, cậu nghe tiếp này.”

Tôi dựa vào bức tường cạnh bãi rác.

“ Điều quan trọng nhất là, cả hai tổ chức này đều rất lạ. Những người lãnh đạo Cường Thịnh Phái đều được bảo mật triệt để, còn người công khai của Hạ Vân Phái đã nhiều không đếm xuể. Nhưng bọn chúng tuy có người lãnh đạo nhiều đến nỗi dù có mười mấy ngón tay cũng không đếm hết, lại không tiến hành hoạt động qui mô lớn.”

Tôi ngắt lời: “ Tức là, Cường Thịnh Phái nhất định che giấu thân phận tất cả người lãnh đạo phải không? Hoạt động của Hạ Vân Phái đã yếu như thế, thực lực bọn chúng chắc sẽ không mạnh bao nhiêu đâu?”

“ Cậu sai rồi. Thực lực của Hạ Vân Phái có lẽ có thể sánh ngang với Đơn Nhất Phái, không, có lẽ mạnh hơn Đơn Nhất Phái.”

“ Thế à? Để báo thù cho mẹ sao mà khó thế. Tớ sẽ tiêu diệt hết cả hai. Hãy nói cho tớ biết, bọn chúng ở đâu?”

“ Không được. Cậu nghe tớ nói này. Tớ cảm thấy nên để cậu biết trước nên mới nói với cậu. Cho nên, cậu đừng hành động hấp tấp. Đợi sau khi thăm dò rõ hơn, tớ sẽ nói với cậu.”

“ Tớ chỉ muốn giết hết Cường Thịnh Phái và Hạ Vân Phái. Mẹ kiếp!”

“ Thôi được, chuyện giết hết bọn chúng sau này hãy nói. Có điều, hôm nay, mặt trời mọc đằng Tây à? Sao cậu mới sáng sớm đã dậy rồi?” Thái NGuyên châm chọc.

“ Đừng xem thường tớ chứ. Tớ là học sinh gương mẫu mà.”

“ Quả nhiên, mặt trời hôm nay nhất định mọc ở đằng Tây rồi.”

Tên điên này.

“ Lúc gọi điện cho cậu, tớ lo cậu sẽ mắng tớ.”

“ Tớ có khi nào mắng cậu chứ.?”

“ Trong cuộc sống của cậu, mắng người khác đã được cuộc sống hoá rồi. Cho nên, cậu rất khó nhận ra lời nói của cậu, dưới cách nhìn của người khác là mắng người.”

“ Thế à? Cậu muốn cúp máy chưa?” Tôi muốn chấm dứt.

“ Này! Này! Bạn bè khó khăn lắm mới gọi điện cho cậu. Cậu sao có thể tỏ ra nhỏ mọn như thế chứ hả?”

“ Mỗi lần nói chuyện điện thoại với cậu, tớ quả thật cảm thấy....”

“ Cảm thấy sao? Cảm thấy tớ rất dễ thương phải không?”

“ Tớ thấy tiếc pin điện thoại đã lãng phí để nói chuyện với cậu. Bái bái.”

Cạch! Tôi tắt điện thoại, nhìn lên trời thở dài một tiếng. Bây giờ thật sự là mùa thu, gió trở nên mát hơn rồi. Tôi ngẩng đầu, muốn nhìn bầy trời xanh ngắt, nhưng rồi suýt ngất.

“ Xin chào?” Trên bệ cửa sổ lầu 1, Tóc Xám vươn người ra ngoài cửa sổ, chào hỏi một cách thân thiết.

“ Không...phải...chứ.”

Tóc Xám toét miệng cười. Tuy chỉ gặp qua hai lần, nhưng tôi cảm thấy hắn không xa lạ. Tôi nheo mắt nhìn hắn, hỏi:

“ Cậu nghe được gì rồi?”

“ Giọng nói đều giống nhau.”

“ Cậu đến lúc nào?”

“ Gì cơ?”

“ Cậu bắt đầu nghe từ lúc nào?”

“ Đáng sợ quá...?” Tóc Xám chỉ cười cười.

Tôi bỗng cảm thấy cơn giận trào lên, nghe lén bí mật của tôi, thật sự khiến tôi tức giận.

Tóc Xám tiếp tục cười, nói:” Tôi không nghe thấy gì cả. Chỉ là, tôi cảm thấy cậu không giống như những cô gái khác, cậu rất cứng cỏi.”

“Cái gì?”

“ Thật xin lỗi. Tớ chỉ nghe nội dung cuộc nói chuyện của cậu có một phút. Nhưng, cậu thật sự rất kiên cường.”

“ Thế thì sao?”

“ Đôi khi, cứng rắn cũng sẽ rất nguy hiểm.”

“ Này! Cậu đợi đã!”

Tóc Xám chỉ để lại một câu đầy ẩn ý rồi biến mất. Hắn rốt cuộc là ai? Sao có thể thản nhiên như không thế? Tôi bỗng có cảm giác tôi rất quen hắn, điều này làm đầu óc tôi càng hỗn loạn.

Thằng nhóc đó nghe được gì rồi? Cho dù nghe được, hắn có thể hiểu được gì chứ? Nhưng câu nói đầy ẩn ý đó là ý gì?

Tôi cúi đầu suy nghĩ, đi vào dãy lầu học.

“ Rốt cuộc là người gì?”

“ Gì cơ?” Nghe tiếng nói sau lưng, tôi giật mình quay lại, hoá ra là Ngân Hách.

“ Cậu đi đâu thế? Tớ tìm cậu cả ngày trời.”

“ À, vì buồn ngủ quá, tớ ra ngoài hóng gió một chút.”

“ Thế cậu vừa rồi không phải là vừa đi vừa ngủ gục chứ? Cậu biết như thế rất nguy hiểm không?”

“ Cậu đang nói gì thế?” Tôi ngạc nhiên.

“ Lúc tớ thấy lần đầu, lúc cậu đâm đầu vào cột điện, cậu biết tớ lo lắng cho cây cột điện đó thế nào không? Cậu còn muốn đụng hư mấy cột điện nữa?”

Tôi liếc Ngân Hách, sau đó vừa đi về lớp, vừa hỏi:” Cậu tìm tớ có việc gì không?”

“ Này, đến lớp cậu nhất định sẽ gây ra cảnh lộn xộn, đúng ở đây đi.” Ngân Hách đứng ở góc cầu thang, đưa cho tôi cái gói giấy đen đen đang cầm trên tay.

“ Đây là gì?” Tôi hỏi.

“ Cậu mở ra xem đi.”

Tôi do dự một chút, rồi mở gói giấy ra, sau đó, sững người, ngẩng nhìn Ngân Hách:

“ Này, sôcôla này đến lúc nào mới ăn hết chứ? Hôm nay là lễ tình nhân à? Không đúng, lễ tình nhân là con gái tặg sôcôla cho con trai chứ? Lẽ nào là lễ tình nhân trắng? Thế cũng không phải?”

Ngân Hách nghe tôi nói, thờ ơ đáp: “ Nghe nói, lúc thi mà ăn sôcôla thì có thể thi tốt. Tớ thấy các bạn nữ mua sôcôla tặng các anh chị lớp trên, tớ cũng mua.”

“ Ơ....cảm ơn.”

“ Tớ hết lòng chuẩn bị cho cậu như thế, nếu cậu thi hỏng...”

“ Thi hỏng?”

Lần đầu tiên nhận được món quà như thế khiến lòng tôi hơi hoang mang. Tôi là lần đầu tiên được con trai tặng sôcôla, cũng là lần đầu tiên nhận được nhiều sôcôla như thế. Đến lúc nào mới ăn hết chứ?

Ngân Hách gác tay lên vai tôi, nhìn tôi đang tròn mắt, nói:

“ Cậu phải cho tớ 100 nụ hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.