Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 28



Bóng dáng mờ ảo của Mặc Triều Bạch vừa tan biến thì Mộ Khanh Trần cũng đã tỉnh lại.

"Sư thúc người đã cứu con về đây sao?"

Mộ Khanh Trần uống thuốc xong đã lập tức đi ra.

"Không phải!"

Mộ Khanh Trần nhìn xung quanh chẳng thấy ai vị sư thúc của mình.

"Vậy ai cứu con?"

Trầm Du kéo Mộ Khanh Trần về giường.

"Còn đang bị thương hỏi nhiều như thế làm gì? Nào quay trở lại phòng nằm xuống cho ta!"

Mộ Khanh Trần dù vẫn còn một bụng nghi vấn nhưng vẫn ngoan ngoãn về phòng. Bóng đáng đó thật sự rất giống Mặc Triều Bạch. Khi cứu hai người trong hang động Trầm Du đã đoán ra Mộ Khanh Trần và Mặc Triều Bạch có quen biết nhau. Nhưng nông sâu thế nào thì y vẫn chưa rõ. Nên khi nghe thấy Mộ Khanh Trần biết tên Mặc Triều Bạch y giật mình nhìn chằm chằm về phía Mộ Khanh Trần. Cái tên này của Mặc Triều Bạch rất ít người biết. Đa số mọi người đều gọi y là Bạc Vân.


"Sao con biết tên Mặc Triều Bạch?"

Mộ Khanh Trần bèn kể lại đoạn thời gian Mặc Triều Bạch đã cứu y khỏi tay Cố Triều.

"À! Vậy con có còn biết chuyện gì nữa hay không?"

Mộ Khanh Trần ngơ ngác nhìn Trầm Du.

"Con vẫn chưa hiểu ý người. Không lẽ con cần phải biết chuyện gì nữa hay sao?"

Biết Mặc Triều Bạch vẫn chưa nói gì với Mộ Khanh Trần nên Trầm Du vội vàng xua tay.

"Không không biết vậy là đủ rồi"

Cuối cùng Trầm Du phải nói với Mộ Khanh Trần rằng Mặc Triều Bạch vẫn còn chưa chết. Hiện đang trong trạng thái du hồn. Nếu nhanh thì khoảng hai mươi năm sau có thể hoàn toàn khỏe mạnh mà mở nắp quan tài tự chui ra. Đợi đến khi Mặc Triều Bạch nhớ ra mọi chuyện khi đó Mặc Triều Bạch sẽ tự giải quyết với Mộ Khanh Trần.

Hai mươi năm là khoảng thời gian không dài đối với người tu tiên như Mộ Khanh Trần. Nhưng hiện tại y còn không chắc chắn ngày mai mình có còn sống hay không. Có lẽ y chẳng thể chờ được ngày gặp lại Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần chua chát nghĩ thầm trong lòng. Sau đó Mộ Khanh Trần đưa chiếc Phệ Hồn Trâm cho Trầm Du xem.


"Người có biết cây trâm này không?"

Trầm Du ngạc nhiên vô cùng cầm lấy cây trâm trong tay Mộ Khanh Trần.

"Ồ! Ta tưởng nó lạc mất đâu rồi. Ai ngờ lại trong tay con."

Nhìn gương mặt đã rõ mười mươi của Trầm Du Mộ Khanh Trần biết mình đã hỏi đúng người.

Thì ra người tạo ta Phệ Hồn Trâm lại chính là Mặc Triều Bạch. Lúc xưa khi Mặc Triều Bạch còn chưa có phong hào chiến thần. Khi đó Bất Chu Sơn vẫn chưa sụp đổ. Một ngày khi Mặc Triều Bạch và Trầm Du đi ngang đó bỗng nhiên trông thấy trên một tảng đá ven đường vậy mà lại có một khối đó màu ngọc bích rất đẹp mắt. Trầm Du bèn nhặt về chơi. Đến khi Mặc Triều Bạch nhặt được bướm tím Tử La đem về nuôi. Một ngày bướm tím Tử La bèn sinh ra linh trí mà nói chuyện được.

Trầm Du bèn quyết định cho Tử La khối đá màu ngọc bích đó. Nhưng khối đá lại quá to so với thân thể bướm tím nên Mặc Triều Bạch đem nó đi làm thành cây trâm này.


"Thì ra trâm này là của Tử La!"

Trầm Du gật đầu.

"Ừ! nhưng mà lúc đó chúng ta không hề đặt tên cho cây trâm này."

Câu trả lời của Trầm Du càng khiến Mộ Khanh Trần tò mò.

"Vậy tên Phệ Hồn Trâm từ đâu mà ra?"

Không chỉ y mà Trầm Du cũng không hiểu được tại sao cây trâm này lại xuất hiện ở trần gian. Sợ Mộ Khanh Trần không hiểu Trầm Du rất kiên nhẫn mà giải thích với Mộ Khanh Trần.

"Lúc đầu khi đúc cây trâm này Mặc Triều Bạch cố tình để nó rỗng ruột. Nhằm để cho Tử La sau này nếu biến thành hình người có thể cất đồ ở trong đó. Nó giống như túi càn khôn của con thôi. Chỉ dùng để đựng đồ. , không hề có chức năng phệ hồn như con nói."

Biết Trầm Du không tin Mộ Khanh Trần ấm ức mà nói.

"Con chính là nạn nhân mà nó Phệ Hồn đó!"

Tin tức này hoàn hảo làm cho Trầm Du chấn động một lúc, sau đó lại thở dài.
"Cũng do Mặc Triều Bạch suy tính quá chu toàn. Hắn muốn Tử La dùng cây trâm này làm chỗ cất đồ, nhưng lại sợ nó bất cẩn đánh rơi mất. Vì thế hắn bèn đặt vào đó một trận pháp đơn giản để khi nào đồ rơi ra chỉ cần Tử La đọc thầm câu thần chú nó sẽ bị hút trở lại."

Mộ Khanh Trần lúc này đã hiểu ra, có một kẻ nào đó đã động tay động chân vào cây trâm này. Lợi dụng trận pháp hút đồ vật của nó để mà hút đi linh hồn.

"Thần chú là gì?"

Trầm Du gõ đầu mình.

"Lâu quá ta cũng quên mất rồi."

Trông thấy ánh mắt hung tợn Mộ Khanh Trần nhìn mình. Trầm Du chỉ còn biết thành thật trả lời.

"Ta thật sự không nhớ câu thần chú là gì?"

Mộ Khanh Trần vẫn chưa tin tưởng vị sư thúc này.

"Người nói thật?"

Trầm Du giơ hai ngón tay lên.

"Ta có thể thề."

Lúc này Mộ Khanh Trần mới tin tưởng lời sư thúc mình nói. Nhưng mà vẫn còn một nghi vấn.
"Vậy sao cây trâm này lại xuất hiện tại ngũ châu?"

Thật ra Trầm Du cũng không được chứng kiến sự việc này. Chỉ là nghe Mặc Triều Bạc có kể lại một ít.

Lúc đó bướm tím Tử La không chỉ sinh ra linh tính, còn có thể hóa thân thành hình người. Một lần tình cờ nó làm quen được một vị thiếu niên. Thiếu niên đó rất hiền lành. Ngày ngày đều rất chịu khó nói chuyện với Tử La. Bướm tím rất thích bèn tặng cây trâm này cho thiếu niên đó. Sau đó đại chiến tiên ma diễn ra cây trâm này lại cùng cậu thiếu niên đó biến mất.

"Người nói biến mất là thế nào? Là chết đi?"

Trầm Du cũng mù tịt chuyện này.

"Ý ta là bặt vô âm tín. Không biết còn sống hay đã chết."

Mộ Khanh Trần nhớ đến bướm tím xinh đẹp hay đậu trên ngón tay mình.

"Vậy Tử La thì sao?"

Nói đến chuyện này khiến cho Trầm Du cũng phải thở dài tiếc nuối.
"Kể từ dạo ấy Tử La chẳng biến thành hình người nữa. Nó cứ như thế bay lượn đến bây giờ."

Mộ Khanh Trần biết bướm tím đã bị tổn thương tình cảm nên mới trở nên như vậy. Y tiếp tục hỏi Trầm Du.

"Cây trâm này bình thường như vậy tại sao vừa nhìn người đã biết là cây trâm trước đây của Tử La?"

Trầm Du phất tay một cái. Từ một cây trâm hết sức bình thường nó đã tỏa ra hào quang lóng lánh. Trên thân trâm còn khắc một cái tên. Mộ Khanh Trần nhìn kỹ mới phát hiện đó chính là tên của bướm tím "Tử La."

Vậy ra mục đích ban đầu khi Mặc Triều Bạch làm ra nó lại vô cùng đơn giản, ai mà ngờ nó lại bị người khác thay đổi truyền ma khí vào đó. Khiến cho nó trở thành một hung khí gϊếŧ người. Ma khí này là do Dạ Tịch nói với hai người. Dạ Tịch chính là ma quân xuất thân ban đầu đã là ma nên mấy loại trận pháp ma khí hại người y là người biết nhiều nhất. Trầm Du làm mặt hung giữ nhìn Dạ Tịch
"Không lẽ là ngươi làm ra nó?"

"Ta nào dám!"

Mộ Khanh Trần thật muốn cười khi trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Dạ Tịch Ma Quân khi đối mặt với Trầm Du. Ở nơi này đã năm năm Mộ Khanh Trần cũng lờ mờ đoán được giữa hai người họ đã xảy ra một câu chuyện xưa rất dài. Tình cảm giữa họ trông có vẻ hời hợt nhưng thật sự rất sâu đậm.

Nếu không để Dạ Tịch Ma Quân trong lòng như thế Trầm Du làm gì chịu chôn chân ở nơi hẻo lánh giữa Đông Hải như thế này. Với pháp lực hiện tại của Trầm Du chẳng ai có thể bắt hắn làm điều gì mà hắn không thích.

Vậy mà hắn vẫn vui vẻ sống ở nơi này. Mộ Khanh Trần biết bởi vì có Dạ Tịch Ma Quân nên cho dù sống ở nơi đâu Trầm Du cũng đều tự nguyện. Tình yêu làm con người trở nên rộng lượng như vậy đó.

Trầm Du muốn giữ Mộ Khanh Trần ở lại chờ đến khi vị chiến thần kia tỉnh dậy, nhưng Mộ Khanh Trần kiên quyết sau khi vết thương lành hẳn sẽ rời khỏi nơi này. Mối thù gϊếŧ phụ mẫu cho dù phải tan xương nát thịt y nhất định phải báo. Biết khuyên không được Mộ Khanh Trần. Trầm Du bèn đưa cho Mộ Khanh Trần cuộn dây mà mình đã từng dùng để trói Mộ Khanh Trần lúc trước.
"Cuộn dây này cùng loại với chiếc roi mà Mặc Triều Bạch vẫn mang theo bên người. Khi đánh không lại con cứ trói bọn chúng lại rồi bỏ chạy thật xa. Sau khi xong việc nó sẽ tự động tìm về với con!"

Mộ Khanh Trần cũng không khách khí mà thu cuộn dây vào trong túi càn khôn. Chuyến đi này hung hiểm khôn lường. Y không thể từ chối bất cứ sự trợ giúp nào từ bên ngoài.

Buổi sáng tin mơ mấy ngày sau Trầm Du đã đưa Mộ Khanh Trần đến thành Nhạn Hồi. Sau khi dặn dò Mộ Khanh Trần như một người cha già dặn dò con trai nhỏ trước khi lên đường đi xa. Y đã lập tức biến mất.

Mộ Khanh Trần đến một tiệm trang phục nhỏ. Sau khi đi ra từ tiệm trang phục y đã trở thành một tên thị vệ quèn với gương mặt đầy sẹo. Sau đó Mộ Khanh Trần lập tức đi đến Thiên Hương Lầu. Nơi đây vẫn bày trí như cũ chẳng có gì thay đổi.
Mộ Khanh Trần chọn một chiếc bàn khuất trong góc sau đó thả thẻ bài bằng gỗ lên bàn.

Thẻ bài bằng gỗ này y lấy được từ bốn tên mà y và Lục Thủy đã vô tình cứu được khi Lục Thủy đưa tàu ra Đông Hải đón Mộ Khanh Trần về đất liền. Lúc ấy Lục Thủy từ miệng chúng mới biết được chúng là thuộc hạ của Sơn Hà Cung.

Chúng không biết Sơn Hà Cung ở đâu. Nhưng mỗi khi lãnh nhiệm vụ chúng thường đến Thiên Hương Lầu giơ thẻ bài ra tức khắc có người đến an bài nhiệm vụ cho chúng. Chốc lát sau một tên bồi bàn xuất hiện.

"Đi theo ta!"

Mộ Khanh Trần cất thẻ bài sau đó đi theo hắn. Họ đi xuyên qua gian chính của Thiên Hương Lầu đến tận phía sau. Đường đi lúc đầu còn có hạ nhân qua lại. Càng về sau lại chẳng thấy một bóng người.

"Đợi một lát!"

Tên bồi bàn để lại câu nói sau đó đi mất. Mộ Khanh Trần nhìn quan sát nơi này một lượt. Từ xa văng vẳng tiếng đàn, lẩn khuất trong đó còn có tiếng khóc của phụ nữ. Thì ra đây chính là lầu xanh trá hình. Thiên Hương Lầu vừa là quán ăn, vừa là nơi buôn bán tinh tức. Lại còn cả buôn người. Thật làm cho Mộ Khanh Trần mở mang tầm mắt.
Một thiếu nữ xuất hiện trong tầm mắt. Thì ra là Thiến Nhi mà lúc trước đã bán tin Bạch Ức Quân ở trong thành Nhạn Hồi cho Mộ Khanh Trần.

"Theo ta!"

Mộ Khanh Trần ngoan ngoãn cúi mặt đi theo Thiến Nhi. Từ nơi tăm tối cô gái đã dẫn Mộ Khanh Trần đến một gian phòng đèn đuốc sáng trưng. Mà tiếng khóc lúc nãy chính là phát ra từ nơi này.

"Vào trong kéo cô ta ra ngoài!"

Thiến Nhi đi trước õng ẹo đến bên một nam tử cao lớn.

"Khách nhân chớ giận. Thiến Nhi sẽ gọi người khác đến phục vụ cho ngài!"

"Nhanh lên đừng làm ta mất hứng!"

Đúng là oan gia ngõ hẹp Mộ Khanh Trần thế mà lại gặp trúng Trang Nam Hành.

Trang Nam Hành con trai cưng của Trang Liễu Niên chưởng môn hiện tại của Trường Môn Tông, gia tộc đứng thứ ba trong bảng xếp hạng ngũ đại gia tộc. Thanh niên tài tuấn, thế hệ tương lai của ngũ đại gia tộc cũng chỉ có như thế. Mộ Khanh Trần âm thầm khinh bỉ. Thiến Nhi trông thấy tên thuộc hạ mới đến vẫn còn đứng đó quát lên.
"Còn không mang người đi. Đứng ngây ra đó làm gì?"

Mộ Khanh Trần giả vờ khúm núm vâng dạ mang người rời đi. Mộ Khanh Trần mang cô nương đó ra phía sau một hậu viện bỏ hoang. Ở đó có một cái giếng rất sâu. Cô nương gào khóc xin tha mạng. Mộ Khanh Trần ra dấu cho cô nàng ngừng khóc. Sau đó y kiểm tra một lượt hậu viện mới phát hiện có một cánh cửa nhỏ phủ đầy mạng nhện. Mộ Khanh Trần mở ra phát hiện nó thông ra một con ngõ tối tăm. Y bèn nhét vào tay cô gái vài lượng bạc. Rồi chỉ về phía cửa ý bảo cô theo đó mà trốn đi.

Cô gái quẹt nước mắt. Gật đầu lia lịa cảm tạ Mộ Khanh Trần sau đó lập tức mở cửa chạy mất. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.