Mặc Triều Bạch chỉ bế Mạch Ngôn một đoạn ra khỏi nơi ở của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Không thế cứ nghênh ngang bế Mạch Ngôn như thế trước ánh mắt bao người. Da mặt Mạch Ngôn cũng không dày như thế. Hai người tay trong tay đi vào điện thái tử. Đào Đào lập tức chạy ra nghênh đón, mắt liếc về phía mười ngón tay đang giao nhau của hai người.
"Chúc mừng chiến thần!"
Rất hài lòng cách hành xử của Đào Đào Mặc Triều Bạch vui vẻ vỗ nhẹ vào đầu y.
"Lần sau ta sẽ sai tiểu tiên đồng nhà ta mang ngươi xuống trần gian chơi!"
"Đa tạ chiến thần!"
Mạch Ngôn cũng kệ tiểu đồng ăn cây táo rào cây sung nhà mình. Ngồi xuống bên cạnh Mặc Triều Bạch lại dành lấy bình trà trên tay Đào Đào rót vào ly Mặc Triều Bạch.
"Ta đi mấy ngày này có ai đến hay không?"
"Có công chúa Cửu Hoa."
Nghe đến tên cô công chúa này lại làm cho đầu Mặc Triều Bạch bắt đầu đau. Mạch Ngôn dùng tay xoa nhẹ lên chân mày đang nhíu lại của Mặc Triều Bạch. Một tay cầm ly trà đưa cho y.
"Uống trà!"
Đào Đào nhìn hai người tình tứ một lúc rồi lại nhỏ giọng thì thầm với Mạch Ngôn.
"Công chúa hiện tại đang ở thư phòng."
Mày mới giãn ra của Mặc Triều Bạch lại nhăn tít lại.
"Đầu ta đau quá!"
Mạch Ngôn giật mình, nhưng hai tay vẫn không ngừng xoa lên trán Mặc Triều Bạch.
"Trước đây ta đã từng nói không cho phép ai vào phòng của ta mà. Ngươi quên rồi sao?"
Đào Đào vội vã phân bua.
"Con không cho công chúa vào, nhưng cô ta cứ khăng khăng nói là thái tử cho phép cô ta."
Rồi nhìn sang Mặc Triều Bạch với vẻ mặt cầu cứu. Mặc Triều Bạch vỗ vỗ tay Mạch Ngôn.
"Không sao, ngươi vào đó giải quyết. Ta đi về điện của ta!"
Rồi đứng dậy, nhưng Mạch Ngôn đã kéo lấy ống tay Mặc Triều Bạch.
"Không cần về, người cứ vào đợi ta ở phòng ngủ."
"Được."
Tuy phòng ngủ và thư phòng chỉ ngăn bằng một bức vách. Nhưng lại để hai cánh cửa một cho phòng ngủ, một vào thẳng thư phòng. Mặc Triều Bạch đi về phòng ngủ leo thẳng lên giường. Mạch Ngôn còn ân cần đắp chăn cho y xong xuôi mới đi gặp công chúa.
Công chúa Cửu Hoa đang ngồi trên ghế của Mạch Ngôn tập trung vẽ hình, vừa thấy Mạch Ngôn đã mừng rỡ mà đứng dậy.
"Mạch ca ca, sao huynh về sớm vậy? Muội còn tưởng hai tháng sau huynh mới về cơ."
Mạch Ngôn biết Mặc Triều Bạch vẫn đang lắng tai nghe động tĩnh bên này. Sợ y lại hiểu lầm nên lập tức giải thích.
"Sao cô biết hai tháng nữa ta mới về?"
"Muội hỏi Thiên Quân!"
"Uh"
Mạch Ngôn đi về phía chiếc bàn ngồi vào ghế. Trông thấy bức tranh Cửu Hoa vẽ dang dở trên bàn chính là mình. Hơi ngại ngùng mà cuốn bức tranh lại. Cữu Hoa cũng mắc cỡ mà đi đến cầm lấy. Không khí đột nhiên im lặng Mạch Ngôn sợ Mặc Triều Bạch lại nghĩ ngợi tùm lum nên vội nói với Cửu Hoa.
"Viên Hỏa Linh Châu lúc trước ta cho cô mượn, bây giờ có thể trả lại cho ta được chưa?"
Cửu Hoa buồn bã hỏi Mạch Ngôn.
"Tại sao từ lúc vào phòng đến bây giờ Mạch ca ca không gọi ta là Cửu Hoa như mọi khi mà lại xa lạ với ta như thế?"
Mạch Ngôn hoảng hồn liếc về phía vách ngăn.
"Khụ. . là ta trước đây không hiểu quy củ. Sau này ta sẽ không gọi ngươi như thế nữa."
Cửu Hoa móc từ trong ngực ra viên Linh Châu đưa đến cho Mạch Ngôn. Nhưng Mạch Ngôn nào dám cầm chỉ bảo cô đặt xuống bàn.
Tại sao Linh Châu lại để ở nơi đó. Nếu ta mà đưa tay cầm lấy không phải chiến thần nhà ta sẽ xông ra mà xử lý cô ngay tại chỗ hay sao. Trông thấy cử chỉ lạ lùng của Mạch Ngôn. Cửu Hoa dù sao cũng là con gái, rất ư nhạy cảm.
"Huynh. . huynh đã có người trong lòng rồi đúng không?"
Mạch Ngôn cũng không dài dòng, dù sao chuyện tình cảm không thể dây dưa mãi được.
"Đúng vậy!"
Ánh mắt Cửu Hoa cụp xuống.
"Có thể cho muội biết người ấy là ai không?"
Mặt Mạch Ngôn đỏ đến tận mang tai.
"À. . là chiến thần Bạc Vân."
Thấy công chúa lung lay như sắp ngã Mạch Ngôn quan tâm mà hỏi.
"Cô có sao không? Có cần ta gọi người tới dìu ngươi?"
Cửu Hoa vịn lấy cạnh bàn móng tay cắm vào thớ gỗ, nhưng lại không cảm thấy đau.
"Chiến thần tốt hơn ta sao?"
"Xin lỗi!"
Móng tay lại cắm càng sâu, Cửu Hoa quát lên.
"Huynh trả lời cho ta biết chiến thần tốt hơn ta sao?"
Mạch Ngôn vì muốn tránh cho cô đau lòng mà không muốn nói thẳng thừng. Nhưng nhìn vào ánh mắt của Cửu Hoa Mạch Ngôn dứt khoát trả lời.
"Ta yêu huynh ấy!"
Cửu Hoa vẫn chưa từ bỏ.
"Mạch ca ca, huynh chỉ mới tiếp xúc chiến thần một thời gian ngắn thôi. Còn ta đã yêu huynh từ nhỏ đến bây giờ"
"Từ bảy trăm năm về trước ta đã yêu chiến thần!"
Nghe câu trả lời của Mạch Ngôn. Cửu Hoa hoàn toàn mất đi hy vọng. Cả người thẫn thờ nhìn về phía Mạch Ngôn.
"Còn về chuyện hôn ước giữa hai chúng ta. Mong rằng công chúa sẽ nói với gia gia của mình."
Cửu Hoa cười gượng nói với Mạch Ngôn.
"Thái tử muốn giải trừ hôn ước giữa hai ta vì sợ chiến thần sao?"
"Ta không muốn y buồn!"
Lời ít ý nhiều Cửu Hoa biết mình có mong đợi cũng uổng công.
"Ta chỉ có một câu cuối cùng muốn hỏi người?"
Mạch Ngôn gật đầu.
"Cô cứ nói!"
"Thái tử có từng yêu thương ta?"
"Từ trước tới nay ta luôn coi cô như một người em gái"
"Đa tạ thái tử đã thật lòng trả lời. Về chuyện hôn ước ta sẽ về nói với gia gia"
"Cảm ơn cô!"
Đợi công chúa Cửu Hoa đi rồi, Mạch Ngôn gọi Đào Đào đến dặn y một số chuyện. Sau đó mới về phòng.
Mặc Triều Bạch làm sao không tin tưởng Mạch Ngôn. Chỉ là giả vờ ghen tuông một lúc, sau rồi lại nằm trên nệm êm ấm áp như thế. Nghe được hai người họ nói vài câu đã thiu thiu ngủ mất. Mạch Ngôn quen đường lối kéo nhẹ chăn chui vào lòng của Mặc Triều Bạch, hít một hơi mùi hương quen thuộc. Thõa mãn mà nhéo nhéo cánh mũi Mặc Triều Bạch. Đợi y kèm nhèm mở mắt mới thả tay ra.
"Lại dám tranh thủ lúc ta sức đầu mẻ trán mà đi ngủ!"
Mặc Triều Bạch ôm Mạch Ngôn lại gần mình hơn.
"Ta nào dám, chỉ là lần đầu tiên được nằm ở trên giường A Ngôn thơm quá nên bất giác ngủ quên."
"Xạo!"
Mạch Ngôn lại tiếp tục dụi vào ngực Mặc Triều Bạch.
"Bây giờ khắp nơi trên tam giới đều biết thái tử Mạch Ngôn đã phải lòng chiến thần Bạc Vân. Người phải chịu trách nhiệm với ta."
Nắm lọn tóc Mạch Ngôn để lên mũi ngửi Mặc Triều Bạch cười cười.
"Ta phải chịu trách nhiệm bằng cách nào?"
Mạch Ngôn chọt tay vào ngực Mặc Triều Bạch.
"Không được lừa dối ta!"
"Được."
"Đi đâu cũng phải dẫn ta theo!"
"Được."
"Phải yêu ta thật nhiều!"
Mặc Triều Bạch sủng nịnh mà hôn vào trán Mạch Ngôn.
"Được, ta yêu Mạch Ngôn nhất trên đời!"
Mạch Ngôn vẫn còn chưa nói xong.
"Còn nữa!"
"Hả?"
"Dọn qua điện thái tử ở cùng ta."
"Điều này.."
Mặc Triều Bạch giả vờ mân mê cằm.
"Sao? Người không muốn?"
Mạch Ngôn nhíu mi mắt tỏ vẻ nguy hiểm nhìn Mặc Triều Bạch.
Lại hôn lên má Mạch Ngôn, Mặc Triều Bạch cười dài.
"Mai ta sẽ về thu xếp."
"Không cần, ta đã phái Đào Đào đến điện chiến thần thu dọn cả rồi."
Mặc Triều Bạch giả vờ giật mình.
"Gấp thế cơ à!"
Lại nheo mắt.
"Xem ra A Ngôn không thể chờ đợi nữa rồi."
Rồi ôm lấy mặt Mạch Ngôn mà hôn khắp nơi một lúc lâu.
"Từ nay trở đi chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ xa rời xa nhau."
Mạch Ngôn hài lòng ôm chặt Mặc Triều Bạch. Ấm áp này y nguyện không bao giờ rời xa.
Toàn văn hoàn