Khi biết chuyện này, Tống Thành có thể dùng "suýt trúng gió là cảm giác gì" để trả lời về cảm giác của ông.
Hôm đó vốn dĩ ông đi công tác nơi khác, nhưng công việc hoàn thành sớm nên định về sớm chút. Lớn tuổi rồi, thường hay muốn gần gũi con cái.
Mặc dù Tống Tinh Diệp chưa bao giờ gọi ông là ba, ông cũng từng nói cậu không phải là con trai ông. Nhưng nhiều năm qua vậy rồi, nếu nói không có tình cảm thì là nói dối. Thú thật mà nói thì trong lòng Tống Thành đã xem Tống Tinh Diệp là con trai của mình rồi.
Ai ngờ được hai đứa con trai ông mang lại cho ông cha già này một bất ngờ lớn như vậy.
Khi về đền nhà đã sắp hơn mười giờ, vừa mở cửa ra đèn phòng khách vẫn còn sáng, nhưng không có ai.
Ông nghe được loáng thoáng có âm thanh ở nhà vệ sinh, ông đi khẽ sang đó định cho hai đứa một bất ngờ.
"Tinh Tinh, hôm nay anh mới mua bàn chải mới."
"Oh."
Là Tống Viễn và Tống Tinh Diệp đang chuẩn bị đánh răng, Tống Thành cười, định gõ cửa bảo với họ ông đã về rồi.
"Em không bất ngờ hả? Anh mua bàn chải mới rồi đó."
Mua bàn chải đánh răng mới thì có gì bất ngờ? Tống Thành cảm thấy kỳ lạ."
"Không bất ngờ, hôm qua anh còn mua ly súc miệng mới nữa mà." Tống Tinh Diệp lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn.
"Đều là đồ đôi cả đấy. Đẹp không?" Tống Viễn không ngại chán hỏi.
Tống Thành đứng bên cửa thấy càng kỳ lạ hơn, đồ gì? Đồ đôi? Tống Viễn yêu rồi sao?
"Em dùng màu hồng đi, anh dùng màu xanh." Tống Viễn còn đang chỉ huy.
Tống Thành bắt đầu cảm thấy sai sai rồi.
"Đừng dùng kem đánh răng mùi bạc hà nữa, sáng hôm nay em vứt nó rồi. Hôn không thoải mái gì cả." Tống Viễn buộc tóc cây dừa cho cậu.
"Mai đi cắt tóc đi, tóc hơi dài rồi." Anh hôn lên trán Tống Tinh Diệp một cái, Tống Tinh Diệp đẩy anh ra.
"Chưa rửa mặt nữa này."
Tống Viễn nhìn cậu vui vẻ: "Không sao, anh cũng chưa đánh răng mà."
"Đáng ghét."
Bên trong truyền đến tiếng cười đùa hi ha.
Tống Thành che nguc tim mình lại. Cái gì vậy? Tống Viễn và Tống Tinh Diệp yêu nhau? Bao lâu rồi? Nghĩ kỹ lại thì Tống Viễn đã ba mươi tuổi rồi, Tống Tinh Diệp cũng đi làm hai năm, năm nay hai mươi tư rồi. Bao lâu rồi? Tống Thành thật muốn đạp cửa lôi Tống Viễn ra ngoài tẩn cho một trận, hỏi anh lớn như vậy rồi, em trai không hiểu chuyện mà sao anh cũng không hiểu chuyện theo như vậy. Nhưng cuối cùng ông không làm như vậy, ông vịn lồng nguc mình xách hành lý lên đi ra khỏi cửa.
"Sao em thấy bên ngoài có tiếng động nhỉ? Cái gì đang kêu đó?" Tống Tinh Diệp vừa rửa mặt vừa hỏi.
Tống Viễn nhìn ra ngoài: "Có tiếng gì đâu, em nghe nhầm rồi."
Hôm sau anh gọi điện thoại cho ba anh, biết ba đang ở khách sạn gần nhà.
Anh mua đồ ăn sáng đi gặp ông.
Anh đi đến trước mặt ông gọi một tiếng ba, sau đó anh quỳ xuống.
Tống Thành cả một đêm không ngủ, lại chưa rửa mặt, xung quanh miệng đều là râu ria, càng già đi trông thấy.
Ông chưa bao giờ ra tay với Tống Viễn, bây giờ muốn thì cũng đã không còn sức lực đó nữa rồi. Nhưng ông vẫn tiến đến đánh Tống Viễn.
Hết cái này đến cái khác, ông cũng không biết đã đánh bao nhiêu, chỉ biết rằng đánh đến khi mình đã mỏi mệt.
"Sao con có thể như vậy hả? Con là anh nó mà!"
"Sao con không biết điều vậy hả?!"
"Nó là em con đấy!"
Tống Viễn mãi cũng không trả lời, đợi Tống Thành dừng tay lại, anh lau đi vết máu bên khóe miệng.
"Ba, con yêu Tinh Tinh." Tống Thành đá anh một cái, Tống Viễn ngã thẳng ra đất.
Anh bò dậy: "Chúng con bên nhau sắp năm năm rồi, con biết ba giận, con biết ba bây giờ rất khó chịu."
"Nhưng con thật sự rất yêu em, con mong ba đừng can thiệp vào chúng con." Từ khi bước vào đến giờ, mắt anh luôn luôn ửng đỏ, nhưng không hề khóc. Bây giờ cuối cùng cũng không nhịn được rơi nước mắt.
"Có được không ba."
Tống Thành không nói gì, họ cứ một người ngồi một người quỳ như vậy, suốt cả một ngày.
Tống Thành nhớ đến lần đầu tiên ông gặp Tống Tinh Diệp, đứa trẻ nhỏ bé gầy guộc như vậy, mặc dù là do Tống Viễn bảo ông nhận nuôi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy thì ông thật lòng muốn nhận nuôi đứa trẻ này. Ông nhớ lại lúc nhỏ mỗi khi Tống Tinh Diệp bị bệnh, Tống Viễn luôn là đứa lo lắng nhất, lần nào cũng đều nhẫn nại chăm sóc cậu. Nhớ lại khi Tống Tinh Diệp còn nhỏ, Tống Viễn đều sẽ ôm lấy cậu dỗ cậu ngủ, thậm chí đến lớn rồi cũng vẫn như vậy. Nhớ lại Tống Viễn nói mình sẽ luôn luôn chiều em trai mình, luôn luôn tốt với cậu. Nhớ lại bao nhiêu năm qua, người ở bên cạnh cùng với họ vẫn chính là họ, và nhớ lại đến tận bây giờ Tống Viễn cũng không yêu đương với bất cứ cô gái nào.
Tống Thành không biết vì sao giữa hai người đàn ông lại có thể nói yêu nhau, ông không hiểu được.
Ông không hiểu được cái mà ông cho là tình anh em ở chỗ họ lại trở thành tình yêu.
Cuối cùng họ cũng không bàn tiếp được.
Lúc Tống Viễn rời đi ông nói một câu: "Ba không đồng ý."
Ông rũ tay xuống, giống như đưa ra một quyết định gì đó rất khó khăn vậy.
"Ba không đồng ý, nhưng hai đứa phải sống thật tốt." Nhìn hình bóng Tống Viễn rời đi, Tống Thành lau đi giọt nước mắt của mình.
Ông không hiểu tình yêu giữa họ.
Nhưng ông cũng sẽ không can thiệp vào.
Chỉ chợt cảm thấy rằng, có lẽ hai đứa con trai đã bên nhau từ nhỏ đến khi trưởng thành, vậy thì bây giờ, cũng có thể ở bên nhau đến khi già đi.