Dù mặt trời có mọc đằng tây, cũng không thể là Úc Dao.
Ấn tượng của Tô Mặc Ngôn về Úc Dao, một câu khái quát, nữ nhân mặc áo sơ mi chốt đến cúc áo trên cùng, mặc váy thì hận không thể che khuất mắt cá chân.
Muốn nói Úc Dao lãnh cảm thì còn tin được.
"Cậu biết cô ta?!"
Tô Mặc Ngôn nghiêng mắt nhìn danh thiếp trên bàn ăn, đầu ngón tay vừa vặn đặt đặt trên danh thiếp: "Người này là cấp trên của mình, Mạn Mạn từng gặp qua, nữ ma đầu. Nhưng..."
Nói đến nữ ma đầu, chỉ vài giây Minh Mạn liền hiểu, không đợi Tô Mặc Ngôn nói xong, cảm thán: "Thì ra là cô ta, thật nhìn không ra..."
"Cô ấy là cấp trên của cậu?!" Bạc An Kỳ nhìn kỹ tấm danh thiếp, cho dù phải đào sâu ba thước, nàng cũng muốn bắt được người ngủ với nàng đêm qua. Mơ mơ hồ hồ lên giường với nữ nhân, kết qủa chính mình mới là người chịu thiệt.
Càng nghĩ, Bạc An Kỳ càng giận, buổi sáng vừa tỉnh dậy, người kia ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, biến mất không thấy tăm hơi, nói không dễ nghe thì, Bạc An Kỳ cảm thấy bản thân nàng bị "Chơi đùa".
"Chiếm tiện nghi xong liền chạy, nào có chuyện tốt như vậy!" Bạc An Kỳ càng nói càng kích động, nhấc di động lên, bấm số điện thoại trên danh thiếp: "Dám trêu đùa mình, mình cũng muốn ngủ với cô ta một lần."
Bạc An Kỳ cao 1m75, từ lúc đi học đã được đồng học công nhận là "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển". Bất kể là chuyện gì đi nữa cũng tuyệt đối không thể nhận thiệt thòi, đây là nguyên tắc của nàng.
"Ai..." Tô Mặc Ngôn nhanh tay đoạt lấy điện thoại: "Một tấm danh thiếp không thể nói lên điều gì, không nhất định là cô ta, mang theo danh thiếp của người khác là chuyện rất bình thường."
Coi như Tô Mặc Ngôn tỉnh táo. Huống hồ, trực giác nói cho nàng biết Úc Dao không phải loại người tuỳ tiện, hơn nữa là nữ nhân, càng không có khả năng.
"Đúng vậy a, cậu cứ như vậy mà gọi tới, tính nói cái gì?" Minh Mạn đồng tình: "Lại nói, nếu cô ta giả ngu không thừa nhận, thì cậu làm sao?"
Nghe tới đây, Bạc An Kỳ cảm thấy co đạo lý: "Vậy mình phải làm sao bây giờ, mình không thể để cô ta chiến tiện nghi a..."
"Cậu thật sự không thấy hình dáng nữ nhân kia thế nào sao?"
Minh Mạn truy vấn: "Cao thấp mập ốm? Không có ấn tượng?"
Nghe Minh Mạn nhắc nhở, Bạc An Kỳ nghĩ kỹ lại.
"Không thấy rõ, có thấy cũng không nhớ được a. Lúc đó say bí tỉ, hôm sau tỉnh dậy người đã đi rồi, còn chẳng thèm chào hỏi..." Dựa vào một điểm trí nhớ mơ hồ, Bạc An Kỳ cảm thấy đối phương không tệ, tiếp tục nói: "Cảm giác...Rất xinh, thân cao không khác Ngôn Ngôn là mấy, tóc dài, đại khái ấn tượng của mình chỉ có vậy..."
Bạc An Kỳ dùng tay vuốt vuốt bàn tay Tô Mặc Ngôn.
"Còn nữa, vóc dáng rất đẹp, chắc là cup C đó." Bạc An Kỳ bắt đầu phân tích chi tiết tối hôm qua, uống say đến hồ đồ, lúc hai người nằm trên giường c.ởi quần áo, căn bản Bạc An Kỳ không muốn từ chối, thuận lý thành chương phát sinh những chuyện sau này.
Minh Mạn còn khờ dại hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"C.ởi quần áo rồi có thể mò ra a."
"..." Minh Mạn ra hiệu không muốn nghe thêm chi tiết.
"Dùng nước hoa rất có phẩm vị, mình nhớ mùi hương đó, rất khó mua..." Bạc An Kỳ rất hiểu về nước hoa, đối với mùi nước hoa đại trà, nàng không có cảm tình.
Minh Mạn cảm thấy Bạc An Kỳ nghĩ tới chuyện đêm qua, còn rất hưởng thụ.
Tô Mặc Ngôn nhíu mày, bởi vì dựa vào những gì Bạc An Kỳ miêu tả, mỗi điểm đều ăn khớp với Úc Dao.
Nói xong lời này, Minh Mạn hỏi Tô Mặc Ngôn: "Ngôn Ngôn, cậu cảm thấy có phải là cô ta không?"
Lúc này Tô Mặc Ngôn xoắn xuýt, dù vậy, vẫn không thể tin: "Chắc là không phải."
"Cũng không phải không có khả năng." Minh Mạn nghe Bạc An Kỳ miêu tả, cảm giác có chút tương tự Úc Dao, bởi vì đều là mỹ nữ: "Mình cảm thấy có chút giống."
"Ngôn Ngôn, cậu hỏi giúp mình đi." Bạc An Kỳ bắt lấy tay Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn hất tay nàng ra, cảm thấy nàng điên rồi: "Loại chuyện này cậu bảo mình hỏi thế nào?"
"Không thể hỏi trực tiếp, cậu nói vậy nè $#%&@..." Bạc An Kỳ thông minh đột xuất, nói xong, nàng dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Tô Mặc Ngôn: "...Tối hôm qua rốt cuộc là thế nào, cô ta cũng phải giải thích với mình một câu rõ ràng a?"
"Biết rồi." Tô Mặc Ngôn ghét bỏ đẩy tay nàng ra.
*
Tám giờ năm mươi phút sáng, Tô Mặc Ngôn giống như ngày thường chờ thang máy.
Đến từ B1 lên, đing, cửa thang máy mở ra.
Tô Mặc Ngôn bước vào, chạm mặt Úc Dao vừa từ hầm để xe đi lên, cô mặc sơ mi và quần tây, loại khí chất "Chớ lại gần" trong trẻo lạnh lùng.
Úc Dao cũng nhìn thấy Tô Mặc Ngôn, chỉ là Tô Mặc Ngôn không chào hỏi, mà là chậm rãi đứng ở một góc. Quan hệ giữa các nàng, hình như trở lại lần đầu tiên gặp mặt.
Úc Dao đi ra khỏi thang máy, sau đó dừng bước, chờ Tô Mặc Ngôn đến bên cạnh, hỏi một câu: "Làm trợ lý cho tôi không vui sao?"
"Không có a." Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu, vừa nhìn thấy mặt Úc Dao, nàng liền nhớ tới những gì Bạc An Kỳ nói hôm qua.
"Tâm tình không tốt?" Úc Dao lại hỏi.
Úc tổng rất ít khi chủ động như thế, nhưng Tô Mặc Ngôn không nể tình, chỉ lắc đầu.
Tô Mặc Ngôn vừa quay đầu, bị một nam nhân hung hăng đụng phải, bởi vì quán tính, thân thể đổ vào người Úc Dao, Úc Dao vô thức ôm lấy nàng...
Nam nhân kia chạy qua bọn họ xông vào thang máy, ngay sau đó mấy người bảo vệ đuổi theo, hình như là bắt người.
Lần thứ ba Tô Mặc Ngôn dán trên thân Úc Dao, đầu có chút thấp, vừa vặn ngửi thấy mùi hương nơi cần cổ, cùng với lần trước, không giống lắm.
Úc Dao dùng nước hoa, nhưng cô thích mùi hương thanh nhã, không tới gần, sẽ không phát giác.
Tô Mặc Ngôn đứng vững, lùi về sau một bước.
Nếu như hôm qua nàng còn mơ hồ không xác định được nữa nhân qua đêm với Bạc An Kỳ có phải Úc Dao hay không, thì ngay lúc này, nàng có thể khẳng định, người đó chính là cô.
Ngay cả hương nước hoa cũng đồng dạng, Tô Mặc Ngôn không cho rằng chuyện này là trùng hợp, mùi hương này không nhiều người dùng.
Thân cao, dáng người đẹp, còn có tóc dài, lại thêm nước hoa, nếu là trùng hợp, đoán chừng tỉ lệ 1% cũng không tồn tại.
Hai người một trước một sau đi vào văn phòng.
"Úc tổng." Tô Mặc Ngôn gọi Úc Dao.
"Ừm?"
"Tối thứ sáu vừa rồi, có phải cô tới khách sạn Y không?"
Úc Dao cảm thấy có chút kỳ quái: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tô Mặc Ngôn nói đến tự nhiên: "Hình như hôm đó tôi thấy cô."
"Trùng hợp vậy sao." Úc Dao thuận miệng trả lời.
Tô Mặc Ngôn sượng ra tại chỗ, tâm tình có chút mất mát? Cũng không cần quan tâm a, Úc Dao là hạng người gì thì liên quan gì đến nàng! Nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác khó tả.
mỗi người đều có bao nhiêu gương mặt, huống hồ, nàng và Úc Dao quen biết chưa lâu, không tính là hiểu rõ.
"Có chuyện gì sao?" Úc Dao thấy nàng vẫn đứng như phỗng bên cạnh bàn làm việc, lên tiếng hỏi.
Tô Mặc Ngôn trực tiếp lấy ra một tờ giấy, dùng bút viết lên một dãy số, là số điện thoại của Bạc An Kỳ: "Cô ấy đang tìm cô, hãy gọi cho cô ấy."
"Ai?" Úc Dao nhìn tờ giấy.
"Chính là cô gái đêm đó...Hiểu rồi chứ?"
"Cô nói rõ một chút."
Vẫn còn giả bộ, Tô Mặc Ngôn không nhịn nổi, nàng nhìn mặt Úc Dao: "Úc tổng, tôi không cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của cô, nhưng cô...Ngủ với con gái nhà người ta, dù sao cũng phải có trách nhiệm a?"
"Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Cô nghe là được rồi, tôi chỉ không ngờ." Tô Mặc Ngôn cười lạnh, nói lời trong lòng: "Úc tổng là người tuỳ tiện như vậy."
Người tuỳ tiện? Úc Dao nghe, sắc mặt không tốt lắm.
"Úc tổng." Thư ký Diêu gõ gõ cửa, thông báo: "Lý tổng tới."
"Tôi biết rồi." Úc Dao trừng mắt nhìn Tô Mặc Ngôn một chút, không biết nàng lại bày trò gì: "Có hiểu lầm gì tan làm chúng ta nói chuyện rõ ràng, hiện tại đang trong giờ làm việc, không có thời gian cho cô gây sự. Tô Mặc Ngôn, cô không còn nhỏ nữa, phải có trách nhiệm với lời nói của mình."
"Cô còn nhắc tới trách nhiệm với tôi? Úc Dao, cô không có tư cách."
Cuộc sống cá nhân hỗn loạn là chuyện của người khác, nhưng từ trước đến nay Tô Mặc Ngôn luôn ghét cay ghét đắng loại người này.
"Tan tầm nói chuyện." Úc Dao ném lại bốn chữ, đi trước.
Quen biết Úc Dao nhiều ngày như vậy, lần này tựa như cảm thấy cô thật sự buồn bực, nhưng Tô Mặc Ngôn chắc chắn là cô.
Hôm nay Úc Dao ra ngoài một ngày không về công ty, trong văn phòng chỉ có một mình Tô Mặc Ngôn.
"Mình đã xác nhận rồi." Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho Bạc An Kỳ: "Là cô ta."
"Mình chụp xong sẽ tới tìm cô ta!" Nếu không phải đang quay chụp dở, nhất định Bạc An Kỳ đã lập tức phóng tới.
Hơn bốn giờ chiều, kết thúc buổi chụp hình, Bạc An Kỳ đột nhiên nhận được điện thoại của nhân viên khách sạn.
"Xin hỏi có phải Bạc tiểu thư không?"
"Vâng."
"Cô làm rơi ví tiền ở khách sạn."
Rơi ví tiền? Bạc An Kỳ tìm trong túi xách, ví da hoàn toàn biến mất, nàng không hề phát hiện, bởi vì có tật hay vứt đồ lung tung: "Đúng vậy, tôi sẽ tới lấy bây giờ."
Nửa giờ sau, Bạc An Kỳ đến khách sạn, sau đó liên hệ với nhân viên.
"Mời đi theo tôi." Nhân viên phục vụ dẫn Bạc An Kỳ vào thang máy.
Mãi đến khi thang máy dừng ở lầu ba mươi chín, Bạc An Kỳ nhìn số phong trước mắt, 3902, là căn phòng đêm đó.
"Dẫn tôi tới đây làm gì?"
"Trả ví tiền cho cô...Cô chờ một chút sẽ biết." Nhân viên phục vụ cười cười, không biết giải thích thế nào.
Nhân viên bấm chuông cửa, qua mấy giây, cửa mở.
"Trình tổng, tôi đi trước."
"Ừm."
Bạc An Kỳ sững sờ nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, cuối cùng mới thấy rõ: "Là cô?"
"Vào đi."
"Ví tiền của cô." Trình Ngữ Tễ đem ví tiền cho Bạc An Kỳ, tiếp tục giải thích: "Hôm đó tôi có việc gấp, cầm nhầm, thật ngại quá." Trùng hợp là hai người dùng ví tiền giống nhau như đúc.
"Ừm..." Bạc An Kỳ nghĩ đối phương là nữ nhân "Tao lãng tiện", không ngờ tới, người đứng trước mặt nàng lúc này là nữ nhân tài trí trang nhã, nói chuyện ôn nhu lễ phép, làm nàng dù muốn mắng người cũng không mắng được.
Bạc An Kỳ vẫn còn cái gai trong lòng: "Đêm hôm đó, rốt cuộc là thế nào?"
"Bạc tiểu thư, chúng ta đều là người trưởng thành."
"Ít nhất cô phải giải thích với tôi..." Bạc An Kỳ giữ lấy tay cô, quấn lấy không thả, cô rất đẹp, so với tưởng tượng của nàng thì còn đẹp hơn.
"Cô...Là muốn tôi chịu trách nhiệm?" Trình Ngữ Tễ nghe hiểu như vậy, nhìn chằm chằm đối phương: "Bạc tiểu thư, nếu như cô đồng ý, chúng ta có thể thử phát triển thêm một bước."
"Cô còn muốn chiếm tiện nghi?!"
Trình Ngữ Tễ cười: "Không đồng ý cũng không sao, tôi chỉ là đề xuất."
"Cô cho rằng tôi rất dễ bị bắt nạt sao?" Bạc An Kỳ quýnh lên, đẩy đối phương một cái, ép Trình Tề Ngữ lên tường, dùng thân thể của mình chống đỡ cô.
Trình Ngữ Tễ rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim lại tăng nhanh: "Cô muốn thế nào?"
Nhớ tới đêm đó, bản thân nàng cũng bị cô ép trên tường thế này, Bạc An Kỳ không bị khống chế cảm xúc, cúi đầu hôn xuống...
Năm giờ chiều, Úc Dao mới trở lại công ty.
Tô Mặc Ngôn dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị rời đi.
"Cô đứng lại." Úc Dao gọi nàng lại, mặt mày nghiêm túc: "Chuyện lúc sáng, cô cần nói rõ với tôi."
"Nhất định phải làm lớn chuyện sao, cô ấy sẽ tới ngay bây giờ!" Tô Mặc Ngôn gọi điện thoại cho Bạc An Kỳ, ban sáng nàng nói buổi trưa sẽ đến, kết quả không thấy người đâu.
Lúc di động reo lên, Bạc An Kỳ đang bận ép Trình Ngữ Tễ trên tường cưỡng hôn.
Trình Ngữ Tễ không phản kháng, tựa như lặp lại đêm đó.
Chuông điện thoại một mực vang lên, Bạc An Kỳ buông Trình Ngữ Tễ ra, thở phì phò.
"Ngôn Ngôn, chuyện gì?"
"Chừng nào cậu mới tới." Tô Mặc Ngôn nói, liếc Úc Dao: "Mình nói cô ta đợi cậu."
"A..." Lúc này Bạc An Kỳ mới nhớ tới: "Chuyện này...Không phải cô ấy, mình nhận nhầm người."
"Cậu nói cái gì?"
"Mình nói...Bây giờ không thể nói rõ, dù sao thì không phải cô ấy a."
Đầu dây bên kia dập máy, lúc này đến lượt Tô Mặc Ngôn mơ màng.
Úc Dao nhìn thẳng vào mắt Tô Mặc Ngôn: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo."
"Chuyện là..." Tô Mặc Ngôn đỡ trán, mím mím môi, trên mặt viết rõ hai chữ xấu hổ.
Nàng nào nghĩ tới sự tình lại phát sinh theo hướng tỉ lệ 1% kia, thật đúng là...
"Tô Mặc Ngôn, cô cần phải giải thích rõ ràng cho tôi."