Tàu lượn siêu tốc phóng lên cao, dưới chân là một mảng trống không, người ở dưới mặt đất ngày càng nhỏ.
Lúc cách mặt đất khoảng năm mươi mét, Úc Dao nhắm mắt lại, sắc mặt lạnh lẽo nhưng bàn tay siết chặt hơn bao giờ hết.
Tô Mặc Ngôn Cười, cũng nắm chặt tay cô, chỉ là lúc này không cần mượn cớ, cũng có thể nắm thoả thích.
Điểm cao nhất của giàn giáo là 150m, nhìn từ góc độ này phong cảnh thành thị rất đẹp.
Một giây trước khi hạ xuống, mới là lúc đáng sợ nhất.
Cảm giác mất trọng lượng đánh tới, cực tốc hạ xuống.
Ngay sau đó, là một trận tiếng thét...
Úc Dao nhắm chặt mắt, cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực, sợ hãi đi đôi với kíc.h thích, cô nắm tay Tô Mặc Ngôn, cũng không biết dùng bao nhiêu lực.
Tâm nguyện lớn nhất của Tô Mặc Ngôn, là gặp được người tâm đầu ý hợp, hai người yêu thương nhau, cùng nhau đi du lịch đây đó, cùng nhau điên.
Úc Dao sẽ nguyện ý chứ? Bên cạnh nàng giống như bây giờ?
Tốc độ hạ xuống rất nhanh, chỉ mấy giây đã tiếp cận mặt đất, sau đó là một luồng lực lớn, tiếp tục đẩy các nàng lên không trung.
Lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu lần.
Trong mắt Úc Dao, những chuyện thế này rõ ràng là tra tấn bản thân, bây giờ tự mình nếm trải, lại phát hiện hoàn toàn khác.
"Chị mở mắt ra nhìn thử xem." Tô Mặc Ngôn lớn tiếng nói.
Trước khi chơi còn bày ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất, mà bây giờ mắt cũng không dám mở, Úc tổng, chị có cần phải đáng yêu đến vậy không.
Lúc này đang ở độ cao 150 mét, chậm rãi hạ xuống, mở mắt ra, gió thổi nhẹ, nhịp tim từ từ bình phục.
Úc Dao quay đầu, nhìn Tô Mặc Ngôn dưới ánh mặt trời, nàng cười tươi như hoa, Úc Dao có chút mê mẩn.
Kể từ khi gặp lại nàng, Tô Mặc Ngôn trở thành điểm nổi bật nhất trong cuộc sống của cô, bất luận là trong chuyện tình cảm, hay là trong cuộc sống thường ngày.
Bạc An Kỳ đề nghị đi nhảy bu-gi, là trò chơi mạo hiểm không thể bỏ qua.
Tô Mặc Ngôn và Úc Dao ngồi trên ghế đợi, Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Tế chuẩn bị nhảy, tình cảm sâu sắc, tựa như cùng nhau trải qua sinh tử.
Tình cảm của Bạc Tam Nhi và Trình tổng thật tốt, Tô Mặc Ngôn nhìn mà hâm mộ.
"Năm nào em cũng chơi, chỗ này cũng không tính là cao."
"Thích nhảy bu-gi đến vậy?" Úc Dao nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, quả nhiên nàng không phải người "An phận", những thứ càng kí.ch thích, nàng càng mê.
Úc Dao cảm thấy Tô Mặc Ngôn như chim ưng bay trên trời, không ai có thể thuần phục, ba nàng giao nàng cho cô quản giáo, ban đầu Úc Dao còn có lòng tin, mà càng về sau, cô cảm thấy bản thân mình không có năng lực này.
Tô Mặc Ngôn có chính kiến của mình, lại rất cứng đầu.
"Kíc.h thích, rất tốt để xả stress."
"Xả stress?"
"Không lừa chị, là thật." Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn úc Dao: "Muốn thử không? Em nhảy cùng chị."
Thả mình rơi tự do xuống độ cao hơn một trăm mét, sẽ là cảm giác gì?
Nếu đã tới, có thêm một trải nghiệm cũng không phải chuyện xấu.
Năm phút sau, Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Tễ nhảy xong.
"Ai nhảy trước?" Nhân viên hỏi Tô Mặc Ngôn và Úc Dao.
"Hai người nhảy một lần."
"Lại là người yêu?" Nhân viên đánh giá Tô Mặc Ngôn và Úc Dao, cười cười.
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, lại cười với nhân viên: "Anh đoán xem a?"
"Có lẽ tôi đoán đúng rồi." Nam thanh niên cười cười có chút bất đắc dĩ, vừa mới hướng dẫn một cặp tình nhân đều là nữ, đều xinh đẹp, kế tiếp lại cũng là hai nữ nhân xinh đẹp nữ nữ tình lữ, thử hỏi nam nhân độc thân như bọn họ phải sống thế nào.
Tô Mặc Ngôn chỉ cười, mà Úc Dao tựa hồ cũng lười giải thích.
"Nhìn hai người cũng thật thoải mái, không phải lần đầu tiên đúng không?" Nhân viên công tác nhìn Tô Mặc Ngôn chuẩn bị thành thạo.
"Chị ấy là nhảy lần đầu." Mặc dù có nhân viên chuẩn bị, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn kiểm tra cho Úc Dao thêm một lượt mới yên tâm.
Tất cả đã sẵn sàng.
"Không sợ thật sao?" Tô Mặc Ngôn hỏi.
Úc Dao thầm nghĩ trong lòng, đã đứng ở chỗ này chuẩn bị nhảy đến nơi, còn hỏi câu này thì có ý nghĩa gì.
"Mỹ nữ, lát nữa nhảy xuống cái gì cũng đừng nghĩ, ôm chặt bạn gái của cô là được rồi." Nhân viên công tác nhìn Úc Dao cười nói, hắn chắc chắn hai người là người yêu.
Vị tiểu ca này thật biết nói chuyện.
Tô Mặc Ngôn đi đến trước mặt Úc Dao, nhìn thẳng vào mắt cô, trên mặt tràn ngập vui vẻ. Nàng chủ động kéo một cánh tay Úc Dao, quấn lấy ngang hông mình, ôn nhu nói: "Chị ôm em, em cũng sẽ ôm chị thật chặt."
Chiều cao của các nàng tương tự, ánh mắt nhìn thẳng, nội tâm hơi động.
Úc Dao ôm eo Tô Mặc Ngôn, đối mặt với độ cao tương đương toà nhà mấy chục tầng, giờ khắc này, tất cả những vấn đề loanh quanh trong đầu, như cuộc sống, như công việc đều không suy nghĩ thêm nữa. Cô đưa tay ôm chặt Tô Mặc Ngôn, nhắm mắt lại, thân thể thân mật dán vào nhau, giống như người yêu.
Tô Mặc Ngôn đặt cằm trên vai Úc Dao, chưa từng thoả mãn đến vậy, còn chưa nhảy xuống, nhịp tim đã bắt đầu tăng vọt.
Nàng nghĩ, hay là nhân lúc cùng nhau nhảy bu-gi, liền thổ lộ?
Bên kia, Trình Ngữ Tễ và Bạc An Kỳ uống nước, nhìn hai người đứng trên đài ôm ấp, th.ân thể dí.nh chặt.
Trình Ngữ Tễ ôm vai Bạc An Kỳ, không thể không nghi hoặc: "Có phải hai người bọn họ đang hẹn hò không?"
"Hai người họ?" Bạc An Kỳ cũng suy nghĩ, giật mình sáng tỏ, nữ nhân Tô Mặc Ngôn cảm mến, chẳng lẽ là Úc Dao a? Ôm chặt như vậy, mập mờ như vậy, nói chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới có trời mới tin.
Thân thể rơi tự do từ trên cao xuống, gió rít bên tai, các nàng không tự chủ ôm chặt đối phương, nhịp tim cùng nhau giao hoà.
Tô Mặc Ngôn nhảy qua nhiều lần, mà lần này chắc hẳn cả đời nàng cũng không quên được. Nàng từng nghĩ, hai người nhảy chung nhất định là ái mộ lẫn nhau, Úc Dao là người đầu tiên nhảy đôi với nàng, cũng là người nàng thích.
Nhảy bu-gi kết thúc.
"Có khó chịu không?" Tô Mặc Ngôn lo lắng hỏi, chơi lần đầu, e là cơ thể sẽ khó chịu.
Úc Dao quả thật có chút khó chịu, chân chạm tới mặt đất mà lòng vẫn chưa hết sợ hãi, đại khái sẽ không thử lần hai, cho dù như thế, vẫn cười, nói: "Không sao...Em thì sao?"
Tô Mặc Ngôn lắc đầu, cố ý nói thêm: "Vậy chúng ta nhảy thêm một lần?"
Sắc mặt Úc tổng rốt cuộc thay đổi.
Tô Mặc Ngôn cười xấu xa: "Em doạ chị thôi."
Úc Dao nghiêm mặt, trong lòng cô hiện còn sợ hãi, mà Tô Mặc Ngôn còn cố ý chọc ghẹo cười đùa.
Bởi vì không phải cuối tuần, du khách không nhiều, những trò chơi kinh điển, các nàng đều chơi qua một lần.
Tô Mặc Ngôn mang theo máy ảnh DSL, đi đến những nơi khác nhau, lại chụp những bức ảnh khác biệt, cho thêm vào bộ sưu tập, đây là việc nàng yêu thích nhất. Cái máy ảnh đầu tiên là mẹ tặng cho nàng, lúc đó nàng chỉ chụp theo bản năng, bưng lấy máy ảnh chụp tứ phía.
"Chỉ chụp Úc tổng, không chụp hai người chúng tôi, Mặc Ngôn, em thật không công bằng?" Trình Ngữ tễ đột nhiên cười hỏi Tô Mặc Ngôn, ngay trước mặt Úc Dao.
"Thật vậy sao." Bạc An Kỳ dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Tô Mặc Ngôn, sau khi nghe Trình Ngữ Tễ khai sáng, xem như nàng đã nhìn thấu tâm tư Tô Mặc Ngôn, cái cách mà Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, chứa đầy nhu tình.
"...Đều chụp." Tô Mặc Ngôn chột dạ, đúng là nàng lén lút chụp Úc Dao không ít, bóng lưng, góc nghiêng, tất cả.
"Mặc Ngôn, có phải em thích Úc tổng không vậy?" Trình Ngữ Tễ luôn sắc bén như vậy, mặc dù là ngữ khí nói đùa.
Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đồng thời trầm mặc một hồi.
Bầu không khí không thể miêu tả.
"Đúng vậy a." Tô Mặc Ngôn đón tiếp câu nói đùa, nhìn về phía Úc Dao, tiếp tục cười nói: "Em thích Úc tổng."
Thừa nhận không trốn tránh.
"Úc tổng, người ta đã nói thích cô, cô còn không mau biểu hiện một chút?" Trình Ngữ Tễ và Bạc An Kỳ đứng một bên ồn ào.
Úc Dao cười nhạt một tiếng: "Đừng nói đùa."
Mặc dù Tô Mặc Ngôn biết chỉ là nói đùa, nhưng nghe Úc Dao nói như vậy, vẫn có chút mất mát.
Nghĩ kỹ thì, Úc tổng vẫn là cán bội kỳ cựu, đương nhiên không thích đùa giỡn. Nàng có thể mong chờ Úc Dao nói ra câu "Vậy thì làm bạn gái tôi đi" sao?
Ban đêm Trình Ngữ Tễ còn sắp xếp chơi giải trí, nơi nào có Trình Ngữ Tễ và Bạc An Kỳ, nơi đó không biết đến khái niệm cuộc sống về đêm nhàm chán.
Hành xác hơn nửa ngày, thân thể Úc Dao có chút mệt, hơn nữa cô cũng không thích những nơi quá ồn ào, liền khéo léo từ chối.
"Tôi có chút mệt, không đi." Tô Mặc Ngôn thấy Úc Dao không đi, nàng cũng không có hứng thú.
Bạc An Kỳ vừa định trách làm mất hứng, Trình Ngữ Tễ đã đánh mắt ra hiệu, lúc này nàng mới hiểu ý chậm nửa nhịp.
Trình Ngữ Tễ rất hiểu phong tình, bây giờ là cơ hội tốt cho hai người có không gian riêng: "Tôi đưa hai người về khách sạn, cố gắng nghỉ ngơi."
Bạc An Kỳ lại ý vị thâm trường nói với Tô Mặc Ngôn: "Được -- Được --- không —— nên --- quá sức."
"Hai người cũng vậy, chơi vui vẻ."
Trở lại khách sạn.
"Sao không đi cùng mọi người?"
Tô Mặc Ngôn theo Úc Dao vào phòng: "Muốn giúp chị giải sầu."
"Tôi không buồn bực."
Tô Mặc Ngôn thầm oán, Úc tổng, trên đời này chị là người không có tư cách nói mình không biết buồn bực nhất: "Vậy chị bồi em giải sầu là được."
"Tôi cho là em sẽ thích những nơi náo nhiệt." Úc Dao cảm thấy cô và Tô Mặc Ngôn là hai kiểu người hoàn toàn tương phản, nàng thích điên thích chơi, làm việc vĩnh viễn không có kế hoạch.
"Có những chuyện, đôi khi yên tĩnh cũng rất tốt." Ví dụ như bây giờ.
Tô Mặc Ngôn rất cực đoan, hoặc là cực náo nhiệt, hoặc là triệt để yên tĩnh một mình, mặc kệ là tình huống nào, chuyện khiến nàng không chịu nổi là bị người trông coi quản thúc, cho nên ban đầu mới tiếp xúc với Úc Dao, Tô Mặc Ngôn thật sự cảm thấy cô giống như hạt cát trong mắt nàng.
Mà càng về sau, không hiểu vì sao lại càng yêu thích hạt cát này! Hận không thể được hạt cát quản chặt mỗi ngày.
"Yên tĩnh để hút thuốc?" Úc Dao nhớ tới lúc Tô Mặc Ngôn hút thuốc lá, đúng là rất yên tĩnh.
Tô Mặc Ngôn thả bước chân thong thả đi đến trước mặt Úc Dao, đắc ý: "Hai tháng qua em không hút thuốc, phải nhớ chị đã hứa với em cái gì."
"Ân." Úc Dao rót một ly nước đưa cho Tô Mặc Ngôn.
"Còn khó chịu sao?" Tô Mặc Ngôn thấy sắc mặt Úc Dao không được tốt, đưa tay đón ly thuỷ tinh.
"Tay của em..."
"Không sao." Mu bàn tay nàng có không ít vết nhéo, lúc đầu không lộ ra, về sau dần hiện rõ, sẫm màu.
Úc Dao kéo tay Tô Mặc Ngôn, da mịn thịt mềm, nhất định là do buổi chiều cô nắm tay nàng quá chặt, nhìn qua liền biết rất đau.
"Sao không nói?" Có phải phát ngốc rồi không, cứ mặc kệ cô siết chặt đến mức thành ra thế này.
"Chị còn trách em?" Ngữ khí Tô Mặc Ngôn có chút uỷ khuất.
"Trách tôi." Úc Dao cúi đầu nhìn mu bàn tay của nàng, lại hỏi: "Không đau sao?"
Úc Dao biết, Tô Mặc Ngôn sợ đau hơn bất kỳ ai.
Nàng cam lòng nhịn đau để bồi cô, thật ra trong lúc chơi, Tô Mặc Ngôn cũng không để ý đến những thứ này. Về sau mới càng rõ ràng, Úc tổng mạnh miệng nói không sợ, nhưng những dấu vết này đã nói lên tất cả.
Úc Dao càng lo lắng Tô Mặc Ngôn càng muốn được quan tâm.
"Rất rất đau ~~~" Tô Mặc Ngôn nhướn mày khoa trương, sau đó nhấc tay lên, nói: "Chị hôn một chút...Sẽ không còn đau nữa."