"Minh đổng đã giao cô cho tôi, thì cô chính là người của tôi, tôi có trách nhiệm với cô."
Đây là phong cách của Úc Dao, đã nhận chuyện gì thì sẽ làm hết sức mình, nếu không, cô ngay từ đầu cô đã từ chối.
"Cô không chê phiền sao?" Tô Mặc Ngôn cũng không muốn trở thành "Ngoại lệ", Úc Dao trực tiếp sa thải nàng, đối với hai người mà nói, đó mới là biện pháp tốt nhất.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn chằm chằm, không có nửa điểm nhượng bộ: "Đây là nguyên tắc của tôi."
Ánh mắt các nàng đan vào cùng một chỗ, lần này, đều gặp phải đối thủ khó nhằn.
"Từ giờ trở đi..." Lúc Tô Mặc Ngôn xoay người, Úc Dao nắm cổ tay nàng: "Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, giờ làm việc, tôi đi đâu, cô theo đó."
Cô là người của tôi, ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, mấy lời này...Không biết còn tưởng rằng hai người có quan hệ đặc biệt.
"Úc tổng..." Tô Mặc Ngôn bày ra vẻ mặt người đẹp vô hại, nàng nhẹ nhàng tách khỏi tay Úc Dao, từng bước tới gần, giữa các nàng, tựa như khoảnh khắc thân mật trong thang máy hôm qua. Tô Mặc Ngôn đưa tay chống trên bàn làm việc, vừa lúc khoá Úc Dao vào trong, tư thế rất mập mờ, nàng im lặng chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nghiêng đầu cười, hỏi: "Có phải cô thích nữ nhân hay không?"
Giờ phút này Tô Mặc Ngôn dán trên thân Úc Dao, một cặp mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm.
Thích nữ nhân...Đối với Úc Dao, đó là đề tài nhạy cảm, trong lòng khó tránh khỏi nổi sóng, nhưng Úc Dao rất giỏi trong việc che giấu tâm tình, cô vẫn không tránh né ánh mắt Tô Mặc Ngôn, biểu tình trên mặt không nhìn ra hỉ nộ.
"Cách cô nói chuyện thật dễ khiến người ta hiểu lầm, còn tưởng rằng cô coi trọng tôi." Hứng thú dâng trào, Tô Mặc Ngôn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng đùa giỡn với mỹ nữ.
Úc Dao yên lặng đẩy nàng ra, tiếp tục công việc của mình.
Cô ta có cảm xúc không vậy? Tô Mặc Ngôn khoanh tay trước ngực nhìn Úc Dao chằm chằm, dường như sẽ không bối rối, sẽ không tức giận, cũng sẽ không cao hứng. Tô Mặc Ngôn suy nghĩ, may mà chú nhỏ là gay, bằng không nếu cưới Úc tiểu thư về làm vợ, ắt phải nuốt nhiều buồn bực.
*
9 giờ khuya, Tô Mặc Ngôn trở lại Tô gia, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ về, thăm em trai một chút.
"Con đứng lại đó cho ba." Tô Ứng Trung bắt gặp Tô Mặc Ngôn vào nhà, bị nàng ngó lơ, rống lên một tiếng.
Tô Mặc Ngôn đánh mắt sang phòng khách nhìn ba người ngồi đó, không thèm chào hỏi, một đường đi lên lầu.
Nam nhân trung niên là ba nàng, nữ nhân hơi có vẻ trẻ tuổi là mẹ kế - Tằng Nhã Lan, bên cạnh còn có một nữ nhân trạc tuổi nàng, là em gái cùng cha khác mẹ Tô Nhu.
Có điều Tô Mặc Ngôn chưa một lần công nhận hai người họ có quan hệ với mình, rất nhiều chuyện đều phân biệt rõ ràng, tựa như hai thế giới. Những năm này, đã sớm trở thành thói quen.
Tô Mặc Ngôn đi lên lầu hai, dừng lại trước gian phòng đầu tiên ở phía bên trái, nàng nhẹ nhàng gõ cửa.
Tô Ngang nghe thấy âm thanh, lấy tai nghe xuống, rời khỏi bàn đọc sách, cuốn sách bài tập vẫn đang lật dở trên bàn.
"Chị!" Tô Ngang kéo cửa ra, không kìm được vui mừng: "Rốt cuộc chị cũng về rồi!"
"Quà cho em." Tô Mặc Ngôn cười, trao cái túi cho hắn, Tô Ngang là là em trai nàng, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm đương nhiên rất tốt. Mà sau khi mẹ qua đời, thì càng trở nên thân thiết.
Tô Ngang kéo Tô Mặc Ngôn vào phòng, nôn nóng mở quà, là giày thể thao phiên bản giới hạn, quả nhiên chị hắn rất có mắt chọn đồ.
"Thích không?"
"Quà chị tặng, đương nhiên em thích."
Tô Mặc Ngôn nhìn lên bàn thấy bài tập đang làm dở: "Sắp lên lớp 12 rồi, học tập rất áp lực phải không?"
"Cũng còn tốt, tất cả mọi người đều giống nhau, cũng không quá mệt mỏi."
Nàng đưa tay sờ sờ đầu Tô Ngang, mới phát hiện em trai mình đã cao như vậy rồi, nói chuyện với hắn đều phải ngẩng đầu.
Tô Mặc Ngôn cười nói: "Bây giờ em cao bao nhiêu a, lần trước gặp vừa gầy vừa nhỏ, giống như gà con."
"Gần một mét chín, chị, bao lâu rồi chị không về thăm em." Tô Ngang cười nói, nụ cười trên mặt cũng không thể che lấp cô đơn, lại hỏi dò: "Lần này trở về, sẽ không đi nữa chứ?"
Tô Mặc Ngôn lắc đầu: "Không đi."
"Vậy là tốt rồi!" Tô Ngang do dự chốc lát, xoay người ôm lấy Tô Mặc Ngôn, hắn gần 18 tuổi, trước kia luôn cảm thấy như vậy là không đúng với gia môn, nhưng người duy nhất lo nghĩ cho hắn là chị gái, đã sáu năm Tô Mặc Ngôn không về nhà, để một mình hắn cô độc ở nơi đây, nội tâm Tô Ngang có loại cô đơn không nói ra được" "Có chị ở đây, em mới cảm thấy chỗ này là nhà."
Nghe được câu này, trái tim Tô Mặc Ngôn thắt lại.
"Tiểu Ngang, họ không làm khó dễ em chứ?" Người Tô Mặc Ngôn nhắc đến là Tằng Nhã Lan và Tô Nhu, mẹ nàng qua đời chưa đến nửa năm thì bọn họ liền đến, Tô Ứng Trung tái hôn với Tằng Nhã Lan. Họ Tằng là tiểu tam chính hiệu, Tô Nhu là con ngoài dã thú của Tô Ứng Trung và bà ta.
Nói cách khác, cuộc hôn nhân mấy chục năm của mẹ nàng và hắn, mỗi một ngày đều sống trong phản bội lừa dối, mà đến lúc chết mẹ nàng cũng chưa từng biết. Tô Mặc Ngôn nghĩ, mẹ nàng tất nhiên sẽ không tha thứ cho Tô Ứng Trung, và nàng cũng sẽ không tha thứ.
"Em là đàn ông con trai, ai dám khi dễ em chứ." Tô Ngang ôm ôm bả vai Tô Mặc Ngôn: "Bây giờ em lớn rồi, có thể bảo vệ chị."
"Ngoan a ~~~" Tô Mặc Ngôn sờ sờ đầu Tô Ngang giống như khi còn bé.
"Em nghe bọn họ thương lượng...Dự định sẽ bán căn nhà này."
"Dựa vào cái gì? Tô Ứng Trung đáp ứng?!" Tô Mặc Ngôn luôn gọi rõ tên ba nàng như vậy, nhà này là nơi mẹ nàng ở khi còn sống, năm đó cũng là tự tay mẹ thiết kế, chỉ là sau khi mẹ qua đời, Tô Ứng Trung là người đứng tên bất động sản.
"Chưa, chỉ là thương lượng..."
"Chị đi tìm ông ta..."
"Chị, chị từ từ nói a." Tô Ngang kéo Tô Mặc Ngôn, sợ chị và ba lại xảy ra xung đột.
Tô Mặc Ngôn muốn tìm Tô Ứng Trung, đúng lúc Tô Ứng Trung tìm tới: "Theo ba tới phòng đọc sách!"
Tô Ngang muốn đi cùng, bị Tô Ứng Trung quát trở về.
Trong thư phòng, một mảng áp suất thấp bao phủ.
"Ba nghe nói, con gây chuyện ở công ty, con có thể đừng bôi tro trát trấu lên mặt ba được không?"
Tô Ứng Trung biết được tình hình từ Úc Dao?
"Nhà này không thể bán." Tô Mặc Ngôn quan tâm đến vấn đề này hơn.
Tô Ứng Trung nện quyển sách lên bàn, cái ly gần đó chấn động, nước trà bên trong sóng sánh: "Bây giờ ba đang nói chuyện công việc!"
"Tôi không muốn đi làm, đối với những việc liên quan cũng không cảm thấy hứng thú."
"Con là con gái của Tô Ứng Trung, nhất định phải cảm thấy hứng thú. Con có thể nào nhìn Tiểu Nhu mà học hỏi một ít, nếu con hiểu chuyện bằng một nửa con bé, ba cũng không cần quan tâm đến con."
Đây là giới hạn của Tô Mặc Ngôn.
Xoảng! Một trận âm thanh thanh lảnh, mấy quyển sách, ly trà trên bàn bị quẳng xuống đất, mảnh thuỷ tinh hoà với nước văng khắp sàn nhà.
"Tô Ứng Trung, những năm này trong mắt ông chỉ có tiện nữ nhân và tiện chủng của các người, ông từng quan tâm tôi và em trai tôi sao?!" Tô Mặc Ngôn cười lạnh: "Tôi van cầu ông đừng quan tâm tôi, tôi đang cảm thấy rất tốt, ngược lại về đến đây, đã cảm thấy buồn nôn."
"Con...Con muốn ba tức chết!"
Bộp một tiếng, Tô Mặc Ngôn lãnh trọn một cái bạt tai.
"Con ăn của ba uống của ba, bây giờ còn muốn ba mặc kệ con? Nếu có bản lĩnh thì đừng dùng của ba một phân tiền!" Tô Ứng Trung rống lên: "Vô dụng! Không phải con nói muốn giữ lại căn nhà này sao? Chỉ cần con ngoan ngoãn làm việc ở Minh Thuỵ nửa năm, đừng làm ba mất hết mặt mũi, thì ba sẽ sang tên căn nhà này cho con."
Mấy năm nay, Tô Mặc Ngôn rong ruổi tứ phương, Tô Ứng Trung muốn kiềm chế lòng nàng, thời gian nửa năm, ít nhiều có thể cải biến nàng một điểm.
Lần này Tô Mặc Ngôn về nước, đúng là muốn dành lại căn nhà này, đây là tâm huyết của mẹ nàng: "Là ông nói, từ hôm nay trở đi, tôi không dùng nửa phân tiền của ông, chỉ cần tôi tiếp tục đi làm, nửa năm sau, căn nhà này sẽ thuộc về tôi."
"Chỉ cần con làm được."
"Tôi còn có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Ông và hai tiện nhân kia phải rời khỏi căn nhà này."
"Con..." Cơn tức giận trào lên tim, hắn lại nâng tay lên dáng vào mặt Tô Mặc Ngôn một cái bạt tai.
Hai lần đánh cùng một nơi, nóng bỏng, nhưng sắc mặt Tô Mặc Ngôn không đổi. Cái nhà này, phải thuộc về nàng.
Tô Ngang nghe tiếng cãi vã trong phòng sách, vội vã chạy tới.
"Ba, ba làm gì vậy!" Kỳ thực không cần hỏi cũng biết, Tô Ứng Trung lại đánh chị hắn.
Tô Ứng Trung giận đến mặt mày trắng bệch: "Không đánh không nhớ."
"Chị, chị không sao chứ?" Tô Ngang đứng chặn trước mặt Tô Mặc Ngôn, năm ngón tay rõ ràng trên mặt, Tô Ngang nghiêng đầu, trừng mắt hung tợn nhìn Tô Ứng Trung, đáy mắt tràn đầy nộ khí.
Mỗi lần về nhà, không thiếu được một trận cãi vã.
Nếu như không phải vì nơi này là chỗ mẹ nàng từng sống, nếu không phải vì Tô Ngang, thì Tô Mặc Ngôn không muốn bước chân vào căn nhà này một bước.
Về đến phòng, Tô Ngang đóng cửa lại, nhìn năm ấn chỉ hồng trên mặt Tô Mặc Ngôn, đau lòng: "Em đi lấy túi chườm nước đá cho chị."
"Ừm..."
Chúi chườm lành lạnh xoa trên mặt, cảm giác nóng bỏng từ từ biến mất, còn chút đau, nhưng thoải mái hơn.
"Gần đây công ty xảy ra vấn đề tài chính, tâm trạng ba không được tốt, chị chớ chọc giận ba." Tô Ngang chườm lạnh cho Tô Mặc Ngôn vừa nói, đối với việc kinh doanh của công ty hắn cũng không hiểu rõ, chỉ nghe thoáng loáng như vậy.
"Tính tình ông ta có lúc nào tốt." Nhìn Tô Ngang cầm túi chườm trong tay, Tô Mặc Ngôn muốn đổi đề tài: "Còn nhớ không, ngày bé chúng ta còn biết đánh nhau."
"Nhớ a, hễ có người khi dễ em, chị luôn luôn ra mặt, bởi vì ngày đó chị còn học Karate."
"Có một lần chúng ta mặt mũi bầm dập về nhà..."
"Lúc đó mẹ giận đến đỉnh đầu muốn bốc khói."
Nhắc đến mẹ, nụ cười trên mặt hai người đều sựng lại.
"Mẹ để chúng ta ngồi trên ghế, cầm túi chườm nước đá xoa xoa, mẹ còn nói..." Đột nhiên Tô Mặc Ngôn ngừng lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nàng rất ít khi khóc, trừ phi nghĩ đến mẹ.
Tô Ngang thấy nàng như vậy, giúp nàng lau nước mắt: "Chị về rồi, chúng ta dọn ra ngoài ở, tránh phiền lòng."
"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải dọn ra ngoài, muốn đi thì phải là bọn họ, căn nhà này là do mẹ để lại." Tô Mặc Ngôn cắn môi: "Tiểu ngang, chị sẽ dành lại."
"Chị..."
Mười giờ đêm, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, ngủ không yên.
Nhìn khung hình đặt trên tủ đầu giường, tấm ảnh bên trong đã ố vàng, khi đó nàng mới mười tuổi, là lần đầu tiên nàng và mẹ đi biển.
Bây giờ nhớ lại lúc đó, mọi thứ vẫn rõ mồn một trước mắt.
"Mẹ, con rất nhớ mẹ."
*
Ngày thứ hai, đi làm.
"Nhường một chút nhường một chút, đừng chen lấn."
8 giờ 55 phút, Tô Mặc Ngôn nhanh chân chen vào thang máy, không nghĩ tới nàng cũng có ngày hôm nay.
Còn năm phút nữa nếu không kịp quét vân tay thì coi như đến trễ, nhân viên thử việc đi trễ quá năm lần sẽ trực tiếp sa thải, nhờ phúc của Úc tổng, Tô Mặc Ngôn nhớ rất rõ ràng.
Thang máy cơ hồ đến một tầng lại ngừng một chút, thời điểm đến tầng ba mươi, Tô Mặc Ngôn trực tiếp rời khỏi thang máy, đi thang bộ.
Cũng may tế bào thần kinh vận động trên người Tô tiểu thư không tệ, một hơi chạy hết sáu tầng lầu, thở hồng hộc cho ngón tay vào máy quét.
Tích! Chấm công thành công.
Thời gian sinh tử, 8 giờ 59 phút, rất vừa vặn.
Phó tổng đã có mặt trong văn phòng.
Hôm nay Úc Dao chủ động liên hệ với đối tác, bổ sung hợp đồng, may mắn là khách hàng đã hợp tác nhiều năm, có lòng tin với công ty, bằng không xảy ra chuyện như vậy, hợp đồng này sớm đã bay màu.
Lúc này, có người vọt thẳng vào văn phòng, không gõ cửa.
Úc Dao ngẩng đầu nhìn lên, lại là Tô Mặc Ngôn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Có chút ngoài dự liệu, hôm nay Tô Mặc Ngôn ăn mặc như vậy thật giống có chuyện lớn, dù sao hôm nay Úc Dao đã chuẩn bị tâm lý cho việc tiếp đãi Tô đại tiểu thư mặc trang phục xuyên thấu.
Tô Mặc Ngôn đi vào văn phòng, tận lực điềm tĩnh, nhưng vẫn không thể điều chỉnh hô hấp.
Úc Dao nhìn nàng một chút, lại nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, đúng 9 giờ.
Tô Mặc Ngôn đứng tại chỗ nhìn Úc Dao, cũng không muốn nói chuyện, vốn còn muốn nói một câu "Buổi sáng tốt lành" nhưng tâm tình hôm nay không thể nào tốt.
Úc Dao nhìn hai gò má phiến hồng, trên trán còn đổ mồ hôi, tất nhiên là nàng chạy tới. Cô đứng dậy rót cho Tô Mặc Ngôn một ly nước, đưa tới.
Tô Mặc Ngôn không nhận, đi thẳng đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống.
Úc Dao tự mình nâng ly nước lên uống một ngụm, nhìn Tô Mặc Ngôn từ tốn nói: "Biểu hiện hôm nay không tệ. Nghỉ ngơi một chút, chín giờ rưỡi đi họp với tôi."
"Họp?"
Úc Dao nói ít mà ý nhiều: "Tôi đi đến đâu, cô liền theo đó."
Tô Mặc Ngôn không theo tiếng.
Im lặng, Úc Dao quay người, cái tên thật sự rất hợp với tính tình.
Thời điểm chín giờ ba mươi.
Úc Dao mới dời tầm mắt một lúc, gia hoả này lại nằm sấp trên bàn làm việc ngủ rồi.
"Đi họp." Úc Dao tự mình gọi nàng.
Tối hôm qua Tô Mặc Ngôn lật qua lật lại tới hơn ba giờ sáng mới ngủ, chưa tới bảy giờ rời giường, lúc này không chống lại được cơn buồn ngủ.
"Ừm..." Tô Mặc Ngôn hừ hừ, trở đầu theo hướng ngược lại, tiếp tục nằm sấp.
"Tô Mặc Ngôn." Úc Dao đẩy vai nàng.
"Đừng gọi tôi..."
Úc Dao không nói thêm, nắm lấy cổ tay nàng, trực tiếp dùng sức kéo người dậy.
Tô Mặc Ngôn bừng tỉnh, bị Úc Dao kéo đi: "Ai, đau..."
Nữ nhân không thèm nói đạo lý.
Thứ tư hàng tuần có cuộc họp triển khai kế hoạch, các bộ phận báo cáo tiến độ, kịp thời giải quyết tình huống.
Cuộc họp kéo dài nửa giờ, Tô Mặc Ngôn đi ngủ nửa giờ.
Chờ cuộc họp kết thúc, nhân viên lùi về sau, Úc Dao quay người nhìn sang người bên cạnh, ồn ào như thế còn có thể ngủ.
Hôm qua Tô Ứng Trung gọi điện thoại cho Úc Dao, nói tình hình cơ bản của Tô Mặc Ngôn, còn nhờ Úc Dao nhất định phải quản giáo thật nghiêm.
Tô Mặc Ngôn không nói lời nào, theo một ý nghĩa nào đó, xác thực để cô bớt lo phần nào. Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, trong đầu xẹt ngang hình ảnh Tô Mặc Ngôn ôm cô ngày hôm qua, hỏi cô: Có phải cô thích nữ nhân hay không?
Lúc này Tô Mặc Ngôn chậm rãi mở mắt, phát hiện Úc Dao đang nhìn mình chằm chằm, còn cho là trên mặt mình dính cái gì: "Cô nhìn tôi làm gì?"
Úc Dao tỉnh táo lại, không vội không chậm, nói: "Ngủ trong giờ làm, tiền phạt hai trăm."
"..." Tô Mặc Ngôn im lặng một lúc, dứt khoát chết cũng không nhận: "Tôi không ngủ."
Nàng đã nói sẽ không động vào một phân tiền của Tô Ứng Trung, hiện tại cuộc sống chỉ trông cậy vào mấy đồng lương.
"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Úc Dao tha cho nàng lần này: "Cảm thấy đi theo tôi rất nhàm chán?"
Tô Mặc Ngôn không biết lời này ngầm biểu đạt cái gì.