Tô Mặc Ngôn đứng trước gương, váy ngủ khoe trọn tấm lưng, hở trước hở sau, nghiêm túc vuốt vuốt lại mấy sợi tóc hơi lộn xộn. Nàng cắn môi cười thoả mãn, cảm thấy hài lòng với hình tượng hiện giờ.
Nếu bị đuổi dễ dàng như vậy, thì đã không phải là Tô Mặc Ngôn.
Kể từ khi chính thức bên cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn càng ngày càng yêu nghiệt.
Trước khi ra cửa, Tô Mặc Ngôn choàng một cái áo khoác mỏng lên người, nghĩ nghĩ, vẫn nên gửi tin nhắn cho Úc Dao.
Hẳn là Úc Dao vẫn còn thức, người có thói quen dùng thuốc ngủ, phải mất thời gian dài mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó.
Úc Dao nằm nghiêng trên giường, một hồi lâu mới tắt đèn đầu giường. Lúc chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ, màn hình điện thoại đột ngột sáng lên.
Tiếng chuông báo tin nhắn phá vỡ không gian yên tĩnh.
Úc Dao mượn ánh sáng sờ sờ tìm điện thoại, vừa nhìn thấy thông báo, khoé môi vô thức nâng lên. Vào giờ này, ngoại trừ Tô Mặc Ngôn thì còn có thể là ai.
- - [Tiểu yêu tinh: Chị ngủ chưa?]
- - [Tiểu yêu tinh: Em đang đứng trước cửa nhà chị]
Tô Mặc Ngôn đứng trong hành lang, bọc áo khoác lên người.
Váy rất ngắn, áo khoác cũng không dài, một đôi chân trầ.n trụi lộ ra bên ngoài, vừa thon vừa trắng.
Đường nét cơ thể đáng để đắc ý, đương nhiên phải mượn thời cơ phơi bày nhiều một chút, Tô tiểu thư rất hài lòng với thân hình của mình, nếu như có thể, Tô Mặc Ngôn cũng không ngại trầ.n truồng mà ngủ trên giường Úc tổng.
Thời gian đứng chờ ở cửa ra vào, Trong đầu Tô Mặc Ngôn nảy sinh một đống ý nghĩ kỳ quái, có điều Úc Dao không trả lời tin nhắn, chẳng lẽ ngủ rồi sao?
"Hắt xì --" Tô Mặc Ngôn hít hít mũi, hắt hơi một cái. Hiện tại đang là đầu xuân, nhiệt độ vẫn còn thấp, Tô Mặc Ngôn ăn mặc hờ hững như vậy, trong hành lang gió luồn từng cơn, đứng lâu sẽ cảm thấy lạnh.
Có nên gọi cho Úc Dao hay không? Cô vẫn chưa trả lời tin nhắn. Tô Mặc Ngôn lo lắng làm dán đoạn giấc ngủ của Úc Dao, cô vốn khó ngủ, mà giấc ngủ lại rất cạn.
Tô Mặc Ngôn ngàn lần không nghĩ tới, nàng bỏ công chăm chút ăn mặc gợi cảm xinh đẹp đứng đây, kết quả ngay cả phòng người ta cũng không được bước vào. Sớm biết như thế, trước đó cứ mặt dày theo Úc Dao vào nhà, chuyện nàng "Không cần mặt mũi" với Úc Dao cũng không phải lần đầu.
Chờ thêm một lúc, Tô Mặc Ngôn mới xoay người chuẩn bị về phòng.
Cánh cửa sau lưng được kéo ra.
Tô Mặc Ngôn quay đầu, Úc Dao mặc trên người bộ đồ ngủ màu trắng chất liệu tơ tằm, ưỡn thẳng lưng, cẩn thận đứng ở cửa ra vào, cả người toát ra khí tức cấm dụ.c.
"Chưa ngủ a?" Dù là vậy, Tô Mặc Ngôn cảm thấy trên người Úc Dao có sức hấp dẫn khó cưỡng. Nhất là những lúc Úc Dao chủ động, tựa như đêm nay, hôn nàng trong xe...
Bốn mắt nhìn nhau, chung quanh yên tĩnh.
"Sao vậy?" Cuối cùng Úc Dao lên tiếng.
"Em..." Tô Mặc Ngôn muốn nói lại thôi, thấy nàng đứng đây còn không hiểu sao? Tô Mặc Ngôn thầm oán trong lòng, Úc tổng thật giỏi khiến người ta khó xử.
Úc Dao quét mắt nhìn vào đôi chân phơi bày ngoài không khí, đêm xuống mặc như vậy ra ngoài cũng không sợ lạnh? Không đợi Tô Mặc Ngôn nói hết, Úc Dao liền kéo nàng vào phòng, thuận tay kéo cửa lại, động tác gọn ghẽ nhanh chóng.
Tô Mặc Ngôn không nhịn được cười, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Úc Dao giả vờ chính đáng, ngoài miệng nói không thích nàng trẻ con, thế nhưng đêm qua đi ngủ còn ôm nàng chặt như vậy?
Tối hôm qua là sợ tiếng sét, nhưng hôm nay trời trong gió nhẹ, Úc Dao giữ hai cánh tay nàng, muốn chờ xem Tô tiểu thư sẽ lấy lí do gì.
"Em đến giám sát chị, chị không uống thuốc ngủ chứ?" Để bước qua cánh cửa này, Tô Mặc Ngôn có thể tìm ra một ngàn lẻ một lý do.
Úc Dao nhìn khuôn mặt mộc mạc, đáp: "Không uống."
"Hôm nay lạnh quá a" Tô Mặc Ngôn khẽ than, cố ý đem hai chân trầ.n trụi cọ xát, sau đó trực tiếp hướng vào phòng ngủ Úc Dao, trong miệng còn lẩm bẩm: "Lạnh quá, em lên giường nằm trước..."
Tô Mặc Ngôn đi về phía cái giường, so với giường của mình càng xe nhẹ đường quen.
Nhìn bóng lưng Tô Mặc Ngôn, Úc Dao cười, bất đắc dĩ đi theo. Không phải da mặt Tô Mặc Ngôn không đủ dày, mà là da mặt nàng dày đến cảnh giới mới.
Úc Dao trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tô Mặc Ngôn đứng bên giường, nhìn Úc Dao tiến đến, bắt đầu cởi áo khoác ngoài.
Tô Mặc Ngôn cởi áo khoác ra một nửa, phần lưng trắng nõn mềm mại cơ hồ bại lộ trước mặt, Úc Dao biết Tô Mặc Ngôn nuôi dưỡng tâm tư không đơn thuần.
Cái váy ngủ này thật sự là thiếu vải, phần lưng lồ lộ hết hai phần ba, cộng thêm vạt váy rất ngắn, nhìn xuống dưới là đôi chân thon dài thẳng tắp. Thời điểm nàng xoay người đối diện Úc Dao, trước ngực cũng là "Phong quang vô hạn".
Tô Mặc Ngôn thích ngủ trầ.n truồng, nhưng trước mặt Minh Mạn và Bạc An Kỳ nàng cũng không mặc cái váy ngủ như vậy. Có điều nàng muốn mặc cho Úc tổng xem, hơn nữa còn nóng lòng muốn nhìn vẻ mặt và phản ứng của cán bộ kỳ cựu sẽ như thế nào.
Úc Dao làm bộ hờ hững nhìn qua, từ lúc quen biết Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn thường xuyên không đứng đắn, trêu chọc cô mọi lúc mọi n.ơi, từ khởi điểm là vô ý đến bây giờ là cố ý, bình thường Úc Dao không thích người lỗ m.ãng như vậy, nhưng...Chỉ riêng Tô Mặc Ngôn lại khiến cô có cảm giác khác.
Cho tới hôm nay Úc Dao vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đi làm, Tô Mặc Ngôn ép cô trên bàn làm việc, dán mắt vào mặt cô, hỏi: "Có phải cô thích nữ nhân hay không?".
Đại khái từ đó trở đi, trong tiềm thức của Úc Dao, tì.nh cảm đối với tiểu yêu tinh này đã có phần đặc biệt.
Biểu hiện trên mặt Úc Dao bình tĩnh, nhưng Tô Mặc Ngôn nhìn ra mấy phần mất tự nhiên.
Có thể dễ dàng khiến Úc tổng mất bình tĩnh như vậy, ngoại trừ Tô Mặc Ngôn, e là không tìm ra người thứ hai.
Bầu không khí trở nên vi diệu.
"Tì.nh yêu..." Tô Mặc Ngôn cười cười đi đến trước mặt Úc Dao, ngẩng đầu kẹp mấy lọn tóc ra sau đầu, bại lộ gương mặt nhỏ nhắn tin xảo, nàng cố ý hỏi Úc Dao, ánh mắt vũ mị mà nóng bỏng: "Chị sờ một cái đi...Xem có phải tăng cân rồi không?"
"..."
Úc Dao có chút nhíu mày, chưa từng thấy người nào như Tô Mặc Ngôn. Tô Mặc Ngôn tiếp cận, Úc Dao ngửi được mùi hương thơm nhẹ như ẩn như hiện trên người nàng, hết lần này đến lần khác thoảng qua, câu dẫn lòng người ngứa ngáy.
Tắm xong còn xịt nước hoa, Tô Mặc Ngôn rất nhọc lòng.
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, nhếch miệng cười đến vui vẻ, chơi đùa tựa như đứa trẻ nghịch dai.
Nàng cười như vậy, Úc Dao tỉnh táo lên không ít, cô đưa tay chạm lên cánh tay Tô Mặc Ngôn, lạnh buốt, nghiêm mặt nói: "Nhanh lên giường."
Tô Mặc Ngôn chủ động kéo tay Úc Dao vòng lên eo mình, ngay sau đó ôm chầm lấy cô, nhìn vào mắt cô, ngữ khí và thần sắc có mấy phần uỷ khuất: "Em cố ý mặc cho chị xem, nếu chị không thích, sau này sẽ không mặc nữa..."
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn hồi lâu, không thể làm gì khác, nói: "Em muốn mặc cái gì...Chị còn có thể quản?"
Muốn Úc Dao thừa nhận yêu thích, Tô Mặc Ngôn cảm thấy không có khả năng, nhưng lời này cũng ngầm rõ ràng. Tô Mặc Ngôn cười xấu xa, đưa tay đặt lên sau gáy, dùng chóp mũi xen lẫn khí tức ấm áp cọ cọ lên mặt Úc Dao, than nhẹ: "Ân, chỉ mặc cho một mình chị xem..."
Tô Mặc Ngôn hôn cổ Úc Dao, một đường từ trên xuống dưới.
Đây là n.ơi mẫn cảm nhất trên cơ thể cô.
Hô hấp tăng tốc, Úc Dao đẩy Tô Mặc Ngôn ra: "Hôm nay trễ rồi..."
Không nói câu này còn được, Úc Dao nói ra mang tính ám chỉ, bầu không khí càng mập mờ.
Tô Mặc Ngôn không khống chế nổi, đưa tay quấn lấy cổ cô, vùi đầu dưới xương quai xanh, m.út vào, lưu lại dấu vết cửa mình...
"Mặc Ngôn..."
Tô Mặc Ngôn cảm giác được Úc Dao đang siết chặt eo mình, nàng ngẩng đầu, vừa vặn tìm lấy đôi môi.
Các nàng vừa hôn, vừa lần mò tìm đường trở về giường. Úc Dao từ từ lui mấy bước, Tô Mặc Ngôn chống tay lên mặt giường mềm mại, cúi người xuống, tiếp tục hút lấy môi Úc Dao, dần dần hạ thấp trọng tâm, cho đến khi hai người hoàn toàn nằm trên đệm chăm êm ái.
Nụ hôn nồng nhiệt chưa từng dừng lại.
Tì.nh dụ.c lan tràn.
Tô Mặc Ngôn nằm trên thân Úc Dao, hai má bắt đầu ửng đỏ, mà Úc Dao cũng bắt đầu th.ở dốc.