Nghiêng đầu, Tô Mặc Ngôn nhìn thấy Úc Dao hướng về mình đi tới, nét mặt bình tĩnh như không.
Độ dài của váy vừa vặn với chiều cao, phác hoạ đường cong chân thực, giống như mỹ nữ cổ điển bước ra từ tranh sơn dầu, cô giẫm lên giày cao gót, bước chân bình ổn, tư thái ưu nhã.
Rất đẹp, cũng rất băng lãnh.
Úc Dao luôn khiến người ta có cảm giác muốn tiếp cận cô, nhưng lại tự mình hiểu được, không thể đến gần.
Úc Dao càng đi càng gần Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn quơ quơ ly rượu đỏ, hoàn toàn không để tâm đến nam nhân bên cạnh, ánh mắt rơi trên người Úc Dao không rời, vốn dĩ còn làm mặt lạnh, lúc này cười tươi xinh đẹp động lòng người.
Úc Dao đi đến bên người Tô Mặc Ngôn, thả chậm bước chân.
"Úc tổng, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp a." Nam nhân vốn bắt chuyện cùng Tô Mặc Ngôn, thấy Úc Dao đi tới, chủ động tiến lên chào hỏi, cười cười nịnh nọt.
Úc Dao mỉm cười, đáp lại qua loa, sau đó lườm Tô Mặc Ngôn một chút, lại tiếp tục đi về phía trước.
Một ánh mắt nho nhỏ, Tô Mặc Ngôn hiểu ý, ra hiệu cho Bạc An Kỳ, ngoan ngoãn đi theo.
Bàn về trọng sắc khinh bạn, Bạc An Kỳ cảm thấy Tô Mặc Ngôn còn hơn nàng một bậc.
"Ai..." Nam nhân còn muốn giữ Tô Mặc Ngôn ở lại, nhưng Tô Mặc Ngôn đã theo Úc Dao đi xa.
Úc Dao đi đến một góc vãn người, ngừng lại, nhẹ giọng hỏi Tô Mặc Ngôn: "Sao em lại tới đây?"
"An Kỳ nói chị ở đây, nên em tới."
"Tuỳ hứng." Đây là bữa tiệc mang tính chất công việc, bàn luận hợp tác làm ăn, nào giống Tô Mặc Ngôn và Bạc An Kỳ, nhàn nhã tới chơi.
Một lúc sau, Úc Dao nói tiếp: "Em quen hắn?"
Bước đầu Tô Mặc Ngôn còn không kịp phản ứng: "Ai?"
"Tôn Đạt."
Lúc này nàng mới nhớ đến nam nhân đưa danh thiếp: "Không quen."
Úc Dao dừng một chút, dặn dò: "Sau này giữ khoảng cách với hắn một chút."
Nàng cũng không nói chuyện mấy câu, Úc Dao...Khẩn trương sao? Tô Mặc Ngôn tiến tới hai bước, hai người mặt đối mặt thân mật đứng một góc, Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào mắt Úc Dao, một bên môi cong lên: "Chị ghen rồi?"
Tô Mặc Ngôn thích nói chuyện ngay thẳng, huống hồ, nàng rất hoan nghênh bộ dáng Úc tổng ghen tuông.
Úc Dao nhíu nhíu mày, làm sao cảm giác khi Tô Mặc Ngôn nói những lời này, nàng vui đến không khép miệng được? Úc Dao giải thích: "Nhân phẩm hắn không tốt, em đừng tiếp xúc với hắn."
Tôn Đạt là khối "U ác tính" nổi danh, ỷ vào mối quan hệ của gia đình mà được chào đón, cuộc sống đời tư hỗn loạn, thích tìm nữ nhân trẻ tuổi mua vui. Hắn đến bắt chuyện Tô Mặc Ngôn, đương nhiên không ôm ý niệm thuần khiết.
"Không tiếp xúc với hắn." Tô Mặc Ngôn cười cười ngoan ngoãn, đột nhiên nghiêng người tiến đến bên tai Úc Dao, không ngượng ngùng bày tỏ tấm lòng: "Trong mắt em chỉ có chị."
Nếu không phải đang ở chốn đông người, Úc Dao thật muốn nhéo má nàng, hảo hảo nói đạo lý cho nàng nghe, nữ nhân hai mươi lăm tuổi, không có chút bộ dáng trưởng thành ổn trọng.
Bất quá, nụ cười thuần tuý trong trẻo của nàng, là thứ Úc Dao thích nhìn nhất.
Về sau Úc Dao cảm thấy, đại khái cũng vì Tô Mặc Ngôn "Trẻ con" nên mới thu hút cô, bất tri bất giác, những điều mới lạ chen vào cuộc sống nhàm chán, thanh hoan tiếu nữ cũng nhiều thêm.
"Đừng uống." Úc Dao giữ tay nàng: "Đêm nay em uống bao nhiêu rồi?"
"Không có uống bao nhiêu." Trên thực tế, chỗ này quá nhàm chán, cộng thêm lâu ngày không uống rượu, Tô Mặc Ngôn không ngăn được uống nhiều thêm mấy ngụm.
"Ly thứ tư rồi, còn nói không uống." Úc Dao đảo mắt tới lui, Tô Mặc Ngôn uống bao nhiêu, cô rõ rõ ràng ràng.
Có đôi khi, Tô Mặc Ngôn quá tuỳ ý, giống như việc hút thuốc trước đó, không đặt ra giới hạn.
Mà sau khi gặp Úc Dao, Tô Mặc Ngôn đã tốt hơn nhiều.
Ngày xưa nàng ghét cảnh trói buộc, nhưng lại thích Úc Dao quản giáo mình.
Không phải nàng không thể dừng lại, mà là không xuất người khiến nàng có thể dừng lại.
Có đôi lúc Tô Mặc Ngôn tiếc nuối, nếu như nàng gặp Úc Dao sớm hơn, thật tốt bao nhiêu.
"Một miếng cuối cùng mà, không nên lãng phí a." Tô Mặc Ngôn nhìn ly rượu trong tay, tửu lượng của nàng thế nào nàng biết rõ.
Có chút chuếnh choáng, nhưng không say.
Còn tham ăn, Úc Dao không tiếp tục kỳ kèo mặc cả, đoạt lấy ly rượu trong tay Tô Mặc Ngôn, trực tiếp uống cạn.
Tô Mặc Ngôn sửng sốt một lát, nhìn ly rượu rỗng tuếch, trong lòng như ăn mật ngọt.
"Đừng uống nữa, nghe lời."
"Ân."
Liên Y rầu rĩ uống rượu, nàng chú ý đến nhất cử nhất động của Úc Dao, một cái nhíu mày, một nụ cười, tình huống vừa rồi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Liên Y cảm thấy khó mà tin được. Úc Dao từng có bao nhiêu thận trọng, trong lòng nàng rõ nhất.
Nữ nhân kia giơ tay nhấc chân đều toả ra yêu mị, chính là bạn gái Úc Dao? Chuyện này, càng khiến Liên Y khó có thể tin. Cho dù nàng xinh đẹp, làm sao Úc Dao sẽ thích...Loại người này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Liên Y có chút choáng váng đứng không vững.
Mười giờ tối, người trong sảnh dần thưa thớt.
Trong toilet, Úc Dao đứng trước bồn rửa tay, mấy ngày ngay lịch trình công việc quá chặt, nét mặt có mấy phần nhợt nhạt, Úc Dao lấy từ trong túi ra một cây son môi.
Giày cao gót gõ nhẹ trên mặt đất, phát ra âm thanh đều đều, Tô Mặc Ngôn theo chân Úc Dao đi vào.
Úc Dao nhìn qua tấm gương, Tô Mặc Ngôn mặt ủ mày chau đứng một bên. Nghĩ lại thì, tính cách của nàng, làm sao có thể ở nơi thương trường trá hình ngập tràn gian dối này.
Tô Mặc Ngôn cầm lấy thỏi son trong tay Úc Dao: "Khi nào thì chúng mới ta về?"
Trong toilet không còn ai khác, Úc Dao nhéo nhéo má Tô Mặc Ngôn, làm việc một ngày, không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lại giẫm giày cao gót theo cô đến đây chịu tội: "Chán rồi?"
"Không có..." Tô Mặc Ngôn vặn son môi lên, là son đỏ.
Tô Mặc Ngôn tiến tới, nhẹ nhàng nâng cằm Úc Dao, dùng son môi cẩn thận phủ lên cánh môi tinh xảo.
Úc Dao bất đắc dĩ phối hợp, hơi mở cánh môi.
Hô hấp của cả hai đều mang theo hương rượu, phả vào gò má đối phương.
Môi đỏ răng trắng, còn ẩn hiện thấy được cái lưỡi mềm mại, Tô Mặc Ngôn nhìn, thất thần trong chốc lát, động tác tay ngưng lại.
Môi trên Úc Dao hơi mỏng, môi dưới đầy đặn, hình dáng rất đẹp. Khi hôn thì...Mềm mại.
Tô Mặc Ngôn hồi thần giúp Úc Dao tô son xong, tay phải vẫn nắm cằm cô, trong lòng dâng lên ý niệm không đứng đắn, từ từ tiến tới, muốn hôn môi cô.
Trong nháy mắt, Úc Dao đoán ra Tô Mặc Ngôn muốn làm gì, cô đưa tay điểm vào trán nàng, nói: "Quy củ một chút."
"Ân..." Tô Mặc Ngôn bất mãn hừ một tiếng.
Nàng cũng không phải không biết phân nặng nhẹ, dù sao đây là nơi công cộng.
"Chờ chị, một lúc nữa sẽ về."
Tô Mặc Ngôn nháy mắt: "Bao lâu cũng chờ."
Úc Dao cười, lại đưa tay nhéo má nàng: "Ở nhà chờ không tốt sao, còn chạy tới đây."
"Mặt bị chị nhéo sưng rồi a." Tô Mặc Ngôn nói như vậy, nhưng cười đến sáng lạn.
Bất luận Tô Mặc Ngôn ăn mặc gợi cảm thế nào, trong mắt Úc Dao, nàng vẫn là nữ nhân thẳng thắn và tươi đẹp.
Người không đủ hiểu về Tô Mặc Ngôn, đương nhiên sẽ không biết, tựa như Liên Y, nàng khó mà tin được, vì sao Úc Dao nhìn trúng Tô Mặc Ngôn, khí chất các nàng không có nửa điểm phù hợp.
Tô Mặc Ngôn kéo tay Úc Dao rời khỏi toilet, trùng hợp chạm mặt Liên Y.
Liên Y nhìn Úc Dao, lại đảo mắt nhìn về phía Tô Mặc Ngôn, ánh mắt dừng trên người nàng thật lâu, xác nhận trẻ tuổi xinh đẹp.
Tô Mặc Ngôn bị Liên Y nhìn như vậy, có chút mất tự nhiên, kéo kéo tay Úc Dao.
"Bạn gái sao?" Trên mặt Liên Y treo ý cười, ngữ khí cũng rất lịch sự: "Rất xinh..."
Dù nghe đối phương tán thưởng chính mình, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn trầm mặc như cũ, khả năng phương diện này nữ nhân có hơi mẫn cảm, ánh mắt nữ nhân này nhìn nàng, giường như không quá hảo cảm.
"Ân, chúng tôi ra ngoài trước." Úc Dao cười nhạt đáp.
Bầu không khí có điểm kỳ lạ, nhưng kì lạ chỗ nào thì Tô Mặc Ngôn không nói rõ được.
Làm sao nữ nhân này biết...Quan hệ giữa nàng và Úc Dao? Tô Mặc Ngôn càng thêm hiếu kỳ.
Chuyện của hai người, ngoại trừ Minh Mạn và Bạc An Kỳ, Tô Mặc Ngôn cơ hồ không đề cập với người khác, nhất là Tô Ứng Huy. Nhớ ngày đó, chú nhỏ hi vọng có thể cưới được Úc Dao, cho nàng một thím nhỏ, hiện tại Tô Mặc Ngôn cũng không biết nói làm sao.
"Mặc Ngôn." Úc Dao thấy Tô Mặc Ngôn thất thần: "Đi thôi."
"Hai người quen biết?" Đi xa một chút, Tô Mặc Ngôn lên tiếng hỏi.
"Hợp tác làm ăn gần đây." Úc Dao không nhiều lời, nhẹ nhàng bỏ qua.
Qua rồi thì để nó qua thôi, đoạn tình cảm giữa cô và Liên Y, Úc Dao không muốn nhắc tới. Mà bây giờ, các nàng đều đã trưởng thành, không cần vì một đoạn quá khứ mà dây dưa. Giống như hôm nay, trong buổi tiệc, ngẫu nhiên gặp gỡ, là phương thức tốt nhất.
"Chị với cô ấy rất thân sao?" Tô Mặc Ngôn tiếp tục hỏi: "Sao cô ấy biết được..."
"Thuận miệng nói ra."
Tô Mặc Ngôn còn muốn nói thêm điều gì...
"Chị qua bên kia chào hỏi, đợi chị một chút."
Tô Mặc Ngôn buồn bực trong lòng, đợi hai mươi phút, Úc Dao mới xong việc, lại uống thêm rượu.
Thời điểm hai người rời khỏi khách sạn, kim đồng hồ đã chỉ hướng mười một giờ.
Bởi vì biết sẽ uống rượu, Úc Dao không lái xe mà thuê tài xế dịch vụ.
Thời tiết lúc này vẫn còn lạnh, nhiệt độ ban đêm chỉ khoảng trên dưới mười độ.
Tô Mặc Ngôn lộ chân lại lộ lưng, nàng chỉ choàng một cái áo dệt kim hở cổ, Úc Dao khoác áo của mình lên người Tô Mặc Ngôn: "Mùa này dễ bị cảm, sau này đi làm cũng phải mặc ấm một chút."
Trong studio cũng còn ổn, lúc ra ngoài chụp ngoại cảnh không tránh được gió lớn ở Ninh Thành.
Úc Dao chỉ mặc một cái váy, Tô Mặc Ngôn lo lắng cô sẽ lạnh phát cóng, cũng may tài xế chờ sẵn ở cổng chính, đi chưa được mấy bước đã tới xe.
"Úc tổng, đi đâu?"
Thân thể ấm lại, Úc Dao đọc địa chỉ có tài xế, trong giọng nói không giấu được ủ rũ.
"Dựa vào vai em ngủ một lát đi." Tô Mặc Ngôn cảm thấy, cái gọi là tiệc xã giao, đối với nữ nhân quả thật là tra tấn, giẫm giày cao gót đứng mấy giờ đồng hồ, khác nào chịu tội.
Nơi này cách chung cư một đoạn khá xa.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn, từ từ nghiêng đầu tựa lên vai nàng, thoải mái nhắm mắt lại: "Em tan làm lúc mấy giờ?"
Mời rượu cấp trên, đầu óc có chút choáng.
"Hơn sáu giờ." Tô Mặc Ngôn yên lòng, nàng chỉ hi vọng thỉnh thoảng Úc Dao sẽ yếu đuối một chút, đừng luôn cố gắng làm tốt tất cả mọi việc, quá nhiều mệt mỏi. Nàng muốn lúc Úc Dao bên cạnh mình, thoải mái dễ dàng, rũ bỏ tất cả áp lực.
Úc Dao không đếm xuể đã có bao nhiêu đêm như vậy, sau khi uống rượu xong, thuê tài xế chở về nhà, đối mặt với bốn bức tường trống rỗng. Có điều bây giờ, rốt cuộc đã có người bên cạnh cô.
Úc Dao khẽ cọ cọ trên vai Tô Mặc Ngôn, bả vai nhỏ nhắn lại gầy, không có một chút thịt, thế nhưng dựa vào, trong lòng cảm thấy an tâm ấm áp.
Ô tô lao vùn vụt trên con đường xa hoa.
"Tối nay em ăn gì?" Úc Dao nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nói một câu, trong xe yên tĩnh, nhu tình như nước.
"Ân...Mì xương ống a." Tô Mặc Ngôn chạm bàn tay Úc Dao, lành lạnh, liền phủ trong lòng bàn tay của mình, giúp cô làm ấm. Lòng bàn tay Tô Mặc Ngôn cũng không tính là nóng, nhưng tay chạm tay, nhiệt độ bất giác tăng lên.
Úc Dao cười, nhỏ giọng trách: "Ăn mãi như thế không ngán sao."
Nửa giờ sau, đến nơi cần đến, tài xế Tiểu Lý dừng ở nhà xe: "Úc tổng, đến rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ân, anh về trước đi."
Trong xe chỉ còn hai người bọn họ.
Úc Dao nghiêng đầu, hiện giờ, Tô Mặc Ngôn dựa trên người cô ngủ thiếp đi.
Kể từ khi bên cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn thành công biến từ người mất ngủ trường kỳ thành người mê ngủ.
Mỗi sáng, Tô Mặc Ngôn nằm ỳ không dậy, còn muốn ôm Úc Dao thật lâu, khiến Úc tổng nhiều lần suýt chút nữa đi làm trễ.
"Xuống xe thôi, lên nhà rồi ngủ tiếp..." Cô xoa xoa má Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn còn bất tỉnh, nắm lấy tay Úc Dao ngủ tiếp, xem ra hôm nay nàng thật sự rất mệt, hơn nữa còn uống nhiều rượu.
Úc Dao nhìn khuôn mặt tinh xảo, hai gò má phiến hồng, bờ môi khẽ nhếch, hô hấp mang theo mùi rượu, phả vào má Tô Mặc Ngôn.
"Tô Mặc Ngôn..." Úc Dao giơ tay đỡ lấy mặt nàng, lúc đầu còn muốn gọi nàng tỉnh, cuối cùng không kìm được lòng, cúi đầu hôn lên môi.
Đôi môi có chút khô, bị Úc Dao hôn đến hồng hào ướt át.
Rất nhanh sau đó, Tô Mặc Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy Úc Dao nhắm nghiền hai mắt.
Tô Mặc Ngôn một bên đáp lại, một bên ngồi thẳng lên, đưa tay vòng qua eo Úc Dao...