Úc tổng dỗ người thì cũng có chút khác biệt, trời sinh giọng điệu nghiêm chỉnh đoán chừng không sửa được, Tô Mặc Ngôn cảm thấy vừa giận vừa buồn cười, nhưng vẫn kéo căng nét mặt.
Úc Dao quen với việc trước mặt người khác cao lãnh lạnh lùng, hình tượng bình tĩnh mười năm như một, trước nay nào có ai ở trước mặt cô, phụng phịu nũng nịu như vậy.
Mặc dù Úc Dao gác hình tượng qua một bên để dỗ dành nàng, nhưng Tô Mặc Ngôn vẫn không chịu nể mặt mũi, lửa giận trong lòng, một thời gian ngắn không tiêu hoá xong. Trước đó Úc Dao còn nói sẽ không để nàng chịu uỷ khuất, kết quả Liên Y trắng trợn khi dễ trên đầu nàng.
Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn nhíu mày ấm ức, không nói lời nào, vẫn chưa nguôi giận. Nhắm chừng đêm nay Úc tổng phải dốc toàn lực dỗ dành.
"Còn giận chị?" Úc Dao đưa tay vuốt đầu, tính tình không thay đổi, giống như mười năm trước, Tô Mặc Ngôn khóc nháo, Úc Dao tay chân luống cuống. Đại khái từ khoảnh khắc đó đã chú định, cuộc đời của cô sẽ bị Tô Mặc Ngôn làm loạn.
"Đúng, em chính là giận chị." Rốt cuộc Tô Mặc Ngôn chịu mở miệng nói chuyện, sau đó gạt tay Úc Dao, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
"Mặc Ngôn." Úc Dao lại chủ động nắm tay nàng, nói tới nói lui, chỉ muốn nàng hiểu rõ: "Những việc này, em đừng để trong lòng, đều đã qua rồi."
Bởi vì quan tâm mới nói lại nhiều lần, tính cách Úc Dao vốn không thích lặp lại cùng một chuyện, Tô Mặc Ngôn luôn là ngoại lệ.
Tô Mặc Ngôn cố chấp phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, coi như Liên Y và Úc Dao chỉ là chuyện quá khứ, nhưng bây giờ Liên Y đột ngột xuất hiện, Tô Mặc Ngôn không cách nào ngấm nổi, trong lòng chua chua.
Ghen tuông chất đầy.
Úc Dao thêm một lần kéo Tô Mặc Ngôn qua, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Tin chị."
Mặt đối mặt trong chốc lát.
"Em biết, em tin chị..." Tô Mặc Ngôn chậm rãi trả lời.
Trải qua nhiều chuyện, tình cảm của các nàng không mong manh đến thế, lúc này lý trí lớn hơn cảm xúc, nhưng nét mặt Tô Mặc Ngôn rõ ràng vẫn không thoải mái, Úc Dao nói mấy câu, Tô Mặc Ngôn không muốn tuỳ tiện tha thứ.
"Ân." Úc Dao nhẹ nhàng thở ra, mi tâm triển khai, cười ôn nhu, nhẹ nhàng hôn nàng một cái, thì thầm lặp lại: "Chị sai rồi."
Trong nháy máy, Tô Mặc Ngôn không có tiền đồ bị ngữ điệu trầm thấp ôn nhu này đánh gục, nhịp tim tăng lên, nàng không chịu nổi Úc Dao đối với mình như vậy, vô hình khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Chọc người nhưng bản thân không biết, mới là cảnh giới tối cao.
Thời điểm Tô Mặc Ngôn quay đầu, cánh môi cọ lên gương mặt Úc Dao.
Khí tức hai người va vào cùng một chỗ, ấm áp lại trêu hồn người, ánh mắt gặp gỡ, Úc Dao kìm lòng không được đưa tay nhẹ nâng cằm Tô Mặc Ngôn, ghé đầu, đôi môi càng tiến càng gần,
Mi mắt rủ xuống một nửa, thời khắc môi gần chạm môi...
Tô Mặc Ngôn nghiêng đầu né tránh, sau đó đưa tay ngăn môi Úc Dao, không cho hôn, đây là lần đầu tiên nàng cự tuyệt Úc Dao chủ động: "Em tin chị, không có nghĩa là em không giận."
Úc Dao nhìn nàng, bộ dạng này ngược lại có mấy phần đáng yêu, chỉ cần nàng chịu nói ra là tốt, Úc Dao không muốn nàng ép cảm xúc nơi đáy lòng. Cô nắm tay Tô Mặc Ngôn hôn lên trán nàng một cái: "Chờ chị một chút."
Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao xuống xe, cũng không biết đi đâu, để lại một mình nàng trong không gian trống rỗng.
Kể từ khi chính thức bên cạnh Úc Dao, Tô Mặc Ngôn chưa từng giở tính trẻ con đùa nghịch, nàng cố gắng đi theo tiết tấu của Úc dao, học cách trưởng thành ổn trọng, một Tô Mặc Ngôn không dám tuỳ hứng, bởi vì sợ một ngày Úc Dao sẽ chán, sẽ không bao dung nàng nữa.
Úc Dao công việc về bộn, một tháng các nàng đường đường chính chính hẹn hò không tới hai lần, Tô Mặc Ngôn thích lãng mạn, nhưng có chút buồn, cũng sẽ giấu trong lòng. Lần này, nàng thật sự rất giận, không muốn tiếp tục buồn bực, muốn tuỳ hứng một lần, trách cứ Úc Dao.
Mười phút sau, trong màn đêm, Tô Mặc Ngôn lại nhìn thấy thân ảnh cao gầy.
Úc Dao trở lại xe, trong tay là kem dâu tây có chút chảy, đưa cho Tô Mặc Ngôn: "Em ăn đi."
Đi mua kem cho mình.
Nghĩ tới mười năm trước, lúc ấy Tô Mặc Ngôn được Úc Dao cứu một mạng, còn mặt dày lẽo đẽo theo sau gọi "Chị", nắm tay cô ngồi lỳ trước quán kem không chịu đi, một bên khóc nức nở, mắt thì dán chặt vào cây kem trong tay người khác.
Lúc ấy Úc Dao không biết phải dỗ nàng thế nào, nhìn nàng ham ăn, liền mua cho nàng một cây kem dâu tây, quả nhiên Tô Mặc Ngôn có ăn liền an tĩnh, ăn hết cái này đến cái khác, không mua cho nàng nàng liền uỷ khuất nhìn cô chằm chằm, kết quả Úc Dao mua tổng cộng năm cái.
Nhìn thấy kem dâu màu hồng trong tay, Tô Mặc Ngôn và Úc Dao đều nhớ tới tình cảnh năm đó, cảm thấy kỳ diệu.
"Không ăn sẽ tan."
Tô Mặc Ngôn không đón lấy: "Em cũng không nói em muốn ăn."
"Tâm trạng không tốt, không phải đều muốn ăn kem sao?"
Trong lòng nàng có chút cảm động, nàng thích kem dâu tây là bởi vì Úc Dao, mà bây giờ, Úc Dao trở thành người ở bên cạnh nàng, vì dỗ nàng một mực chạy đi mua.
Nghĩ như thế, cố sự giữa các nàng, cũng thật lãng mạn.
"Cầm lấy, chị lái xe." Không nói hai lời, Úc Dao trực tiếp nhét ly kem vào tay Tô Mặc Ngôn.
Tô Mặc Ngôn đón lấy Điềm Đồng, nhìn Úc Dao chằm chằm: "Chị còn coi em là trẻ con dễ dỗ a."
Hơn một năm trước, Úc Dao còn nhớ Tô Mặc Ngôn từng nói, tâm trạng không tốt sẽ muốn ăn kem ly, bây giờ mới một năm trôi qua, nàng đã có cách lý giải khác.
Mặc kệ hiện giờ Tô Mặc Ngôn hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng trong mắt Úc Dao...
"Em chính là đứa trẻ không chịu lớn." Úc Dao quay đầu, suy nghĩ một phen, nói: "Có đôi lúc, ngay cả trẻ con cũng không giống, mà giống dâu tây và Điềm Đồng."
"Em trẻ con như vậy sao?" Tô Mặc Ngôn vẫn cảm thấy, biểu hiện của nàng lúc này đầy đủ ổn trọng, Úc Dao còn nói nàng trẻ con?
Thấy Tô Mặc Ngôn nghiêm túc nói về vấn đề này, Úc Dao không khỏi giương môi cười: "Ân, đúng vậy."
"Úc dao, chị đuối lý chọc em giận, còn nói em trẻ con? Chị cảm thấy đêm nay em gây nháo vô lý sao?" Tô Mặc Ngôn không thích nghe Úc Dao nói mình trẻ con, giống như đang tận lực cường điệu sự chênh lệch giữa các nàng.
"Không phải."
"Là em trưởng thành chững chạc nhất."
Úc Dao vốn chỉ cười nhẹ, về sau nghe Tô Mặc Ngôn nói xong càng cười đến lợi hại, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh trả lời: "Không dành với em."
"Úc Dao..." Tô Mặc Ngôn tức đến độ thở hổn hển, không biết nên nói gì, dứt khoát nhét Điềm Đồng vào miệng cô, vật hoàn cố chủ, còn nhỏ giọng hung ác: "Chị tự mình ăn đi."
Úc Dao ăn hai miếng, lại trả kem về trong tay Tô Mặc Ngôn, ngưng nói đùa: "Chị phải lái xe."
Tô Mặc Ngôn cầm kem ly, càng ngày càng tan, một lát sau, vẫn đưa vào miệng bắt đầu ăn.
Vị dâu tây thơm ngọt, còn có bơ, quả nhiên đường có thể làm người ta thư giãn.
Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ăn kem, bất tri bất giác cũng cười ngây ngô, hương vị ngọt ngào thấm vào trong lòng.
Cuộc sống bình thản trôi qua, hai người bên nhau có ngọt ngào, không tránh được sẽ có lúc mâu thuẫn. Nhưng bất luận thế nào, Tô Mặc Ngôn cảm thấy, có Úc Dao bên cạnh thật tốt.
Tô Mặc Ngôn một lòng muốn thu nhỏ chênh lệch giữa các nàng, nhưng Úc Dao nói nàng "Trẻ con" là vì thích nàng "Trẻ con", là yêu và bao dung, điểm ấy, sớm chiều kề cận bên nhau, Tô Mặc Ngôn cảm nhận càng rõ ràng.
Vừa về đến nhà, Tô Mặc Ngôn liền hướng đến ghế sô pha dựa vào, tối nay nàng uống không ít rượu, đầu cực kỳ choáng váng.
"Uống nhiều lắm đúng không?" Úc Dao ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, nghiêng người qua, giúp nàng xoa xoa huyệt thái dương: "Lần sau không cho phép uống nhiều như vậy."
Mỗi khi Úc Dao quan tâm đều giống như cấp trên ra lệnh cho cấp dưới, Tô Mặc Ngôn mở mắt ra, hai khuôn mặt áp cùng một chỗ, thoáng tới gần có thể chạm môi, Tô Mặc Ngôn biết, Úc Dao cố ý thân cận nàng, nhưng nàng không nhiệt tình như trước, trái lại phản ứng lãnh đạm.
Nếu là ngày thường, Úc Dao chủ động như vậy, Tô Mặc Ngôn đã sớm làm ra hành vi thiên lôi địa hoả.
"Meo ô ~~~" Dâu tây bò lên sô pha, Tô Mặc Ngôn ôm lấy mèo con, chơi với mèo nhưng đầu óc để đi đâu, lại nghe Úc Dao nói: "Đầu còn nhức không? Chị đi rót cho em cốc nước." Cô vuốt tóc nàng, lại nói: "Nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm."
"Không choáng." Tô Mặc Ngôn nhẹ giọng đáp, vừa cười vừa chơi với dâu tây Điềm Đồng, gạt Úc Dao sang một bên.
Tô Mặc Ngôn quen chủ động dính người, đột nhiên như vậy, Úc Dao không được tự nhiên, cô yên lặng nhìn Tô Mặc Ngôn một hồi, mới đứng dậy đi rót nước.
Chờ Úc Dao đưa nước tới, Tô Mặc Ngôn không ư hử một tiếng, kéo thân đi vào phòng tắm, chỉ để lại một cái bóng lưng.
Dâu tây và Điềm Đồng nằm sấp trên sàn nhà, tựa hồ cũng phát giác tâm tình Tô Mặc Ngôn không tốt. Lại lẻn vào bên người Úc Dao, dùng cái đầu nhỏ hung hăng cọ trên người cô: "Meo ô ~~~"
Sau khi trở về, Tô Mặc Ngôn nói chuyện với cô không quá ba chữ, so với bình thường tựa như hai người khác nhau.
Tô Mặc Ngôn có tính chiếm hữu mạnh, ghen rồi khó mà nuốt xuống, lần này Úc Dao dẫm vào cấm địa, muốn dỗ nàng, nào dễ như vậy?
Mười một giờ, Úc Dao bước ra từ phòng tắm, sấy tóc. Tô Mặc Ngôn an tĩnh nằm trên giường, ôm Điềm Đồng trong ngực, cũng không biết có phải ngủ thiếp đi hay không.
Ánh sáng hắt lên đôi chân lộ ra bên ngoài, Úc Dao ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ lòng bàn chân của nàng, lạnh vô cùng. Tô Mặc Ngôn rụt chân, Úc Dao liền biết nàng vờ ngủ, kéo chăn mền giúp nàng đắp kín thân mình.
Trong chăn, Điềm Đồng nhô cái đầu nhỏ ra nhìn Úc Dao,Úc Dao duỗi tay về phía Điềm Đồng, con mèo nhỏ liền chui ra. Úc Dao ôm Điềm Đồng một lúc, tiểu gia hoả chuồn ra khỏi phòng đi chơi.
Úc Dao tắt đèn treo, chỉ còn ánh sáng đèn đầu giường lan toả trong phòng, xem ra, Tô Mặc Ngôn vẫn hờn dỗi, giường chia làm đôi, nằm cách cô một đoạn.
Úc Dao di chuyển đến sau lưng Tô Mặc Ngôn, vươn cánh tay thăm dò thân thể nhỏ gầy: "Uống rượu, khó chịu sao?"
"Ân." Tô Mặc Ngôn hừ nhẹ, lại xê dịch thân thể, không cho Úc Dao ôm, nhắm mắt nói: "Ngủ đi."
Úc Dao nằm trên nửa bên kia giường, trong ngực vắng vẻ, khó chịu như vậy, e là đêm nay khó mà ngủ được an ổn. Úc Dao vịn thân Tô Mặc Ngôn, ôm lấy nàng: "Mặc Ngôn..."
"Em buồn ngủ." Tô Mặc Ngôn vùi đầu đẩy vai Úc Dao, nàng vẫn không muốn Úc Dao lại gần.
Úc Dao không buông tay, ngược lại ôm nàng càng chặt. Ghé đầu tới, môi kề môi, ôn nhu hôn, từ từ biến sâu, vừa hôn vừa tìm bàn tay, mười ngón tương khấu, càng nắm càng chặt.
Thân thể đều xốp giòn, Tô Mặc Ngôn không cưỡng lại, đại khái Úc Dao biết rõ tử huyệt của nàng, ví dụ như cưỡng hôn.
Tô Mặc Ngôn vốn đóng chặt môi, đứng trước Úc Dao chủ động đánh tới bắt đầu buông ra, đụng tới môi lưỡi ướt mềm, nàng không tự chủ được mở cánh môi phối hợp.
Khẽ liế.m, m.út vào, quấn lấy đối phương...Không thở nổi, trong đêm thanh tĩnh, truyền ra một, hai tiếng ưm.
Hôn một trận, Tô Mặc Ngôn mở mắt, nhẹ cắn m.ôi dưới Úc Dao một cái, đẩy cô ra.
Úc Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa môi, nhìn vào đôi mắt Tô Mặc Ngôn, thanh âm nhẹ nhàng ôn ngu rất chọc người: "Chị phải làm sao mới có thể khiến em tha thứ?"