Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 72



"Chị phải làm thế nào mới có thể khiến em tha thứ?" Dưới ánh đèn ấm áp màu vàng, đôi mắt Úc Dao ôn nhu như nước.

Tô Mặc Ngôn nhìn qua, tâm t.ình đã sớm mềm nhũn, nhưng ngoài miệng không dễ dàng thoả hiệp.

"Sao không nói chuyện?" Úc Dao duỗi tay vu.ốt mấy cọng tóc trên thái dương, thì thầm.

Cùng kê một cái gối, bốn mắt nhìn nhau.

Rốt cuộc Tô Mặc Ngôn buồn bực khó nhịn, nàng lên tiếng: "Em giận, không phải vì Liên Y, mà là vì chị."

"Ân." Úc Dao vịn tay Tô Mặc Ngôn, lại ôm người vào n.gực, lòng bàn tay khẽ vu.ốt lưng nàng, thư thư phục phục ôm, sớm thành thói quen: "Chị không nên giấu em về quan hệ giữa chị và cô ấy."

Tô Mặc Ngôn không ôm cô, rầu rĩ nói: "Không phải chuyện này..."

Hiện tại, uỷ khuất lớn nhất trong lòng nàng chính là, nàng ngây ngốc tưởng rằng Úc Dao thẳng, còn thăm dò cùng ám chỉ, không dám nói thẳng với cô. Bây giờ Tô Mặc Ngôn nghĩ lại, có phải lúc đó Úc Dao xem nàng giống như đồ ngốc không? Nhất định đã sớm nhận ra t.ình cảm của nàng, thế nhưng vẫn làm bộ như không biết gì. Đơn phương chủ động rất mệt mỏi, trong lòng rất chua xót, rất uỷ khuất.

Càng nghĩ, Tô Mặc Ngôn càng không muốn tuỳ tiệm lượn quanh Úc Dao, nàng trực tiếp tránh qua một bên, kéo chăn mền che kín đầu mình.

Úc Dao đương nhiên hiểu được Tô Mặc Ngôn còn giận cái gì, t.ình cảm này, Tô Mặc Ngôn là người nỗ lực nhiều hơn, cũng dũng cảm hơn. Liên tục chủ động có lẽ quá mệt mỏi, ngày trước, lúc nói lời chia tay, Liên Y cũng nói ở cạnh cô quá mệt mỏi.

Cho nên, kể từ khi bên cạnh Tô Mặc Ngôn, Úc Dao muốn phối hợp với tiết tấu của nàng, học cách chủ động, thậm chí âm thâm đọc qua tư liệu, t.ình nhân trẻ tuổi cuồng nhiệt sống chung sẽ thế nào? Trên phương diện t.ình cảm, Úc Dao thừa nhận mình có chút chất phác.

Tô Mặc Ngôn sợ trong mắt Úc Dao nàng quá trẻ con, mà Úc Dao lại sợ trong mắt Tô Mặc Ngôn mình không quá thú vị, tất cả bắt nguồn từ t.ình yêu và sự quan tâm.

Úc Dao kéo chăn ra, Tô Mặc Ngôn nắm chặt. Úc Dao dứt khoát dò đầu vào trong chăn, mặt đối mặt, thoáng ngẩng đầu, tinh tế hướng trên môi nàng hôn tới, hai người buồn bực trong chăn, môi dán cùng một chỗ, gần như không thở nổi. Tô Mặc Ngôn vén chăn lên, thở phì phò, gương mặt ửng đỏ, trong lòng rất thoải mãn lại còn mạnh miệng: "Chị muốn làm gì a..."

Đôi môi hồng nhuận có chút mở ra, Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn chằm chằm hồi lâu, mới vu.ốt má nàng ôn nhu nói: "...Chị yêu em."

Tô Mặc Ngôn sững sờ, đây là lần đầu tiên Úc Dao nói với nàng câu này, Tô Mặc Ngôn cũng không nghĩ tới, Úc tổng có thể nói ra ba chữ này.

Trước kia Úc Dao cảm thấy dạng thổ lộ này là dưa thừa, tâm ý hiểu rõ liền tốt. Hôm nay mới nhận ra, có mấy lời, vẫn nên nói ra miệng.

Úc Dao lấy chăn mền cọ loạn tóc Tô Mặc Ngôn, trên môi đều là ý cười.

Không thể phủ nhận, Tô Mặc Ngôn đắm chìm trong chốc lát, sau đó lại nhíu mày: "Chị định nói miễn cưỡng như vậy sao?"

Nói câu chị yêu em cũng khó chịu như vậy, Tô Mặc Ngôn thầm oán.

Đối mặt với Tô Mặc Ngôn bất mãn, Úc tổng thái độ đoan chính, nói: "Miễn cưỡng sao? Chị tập luyện rất nhiều."

Tô Mặc Ngôn: "..."

Úc Dao đột ngột thổ lộ, lại nói mình luyện tập nhiều lần, khiến Tô Mặc Ngôn không phản bác được.

Úc Dao hướng tới gần đôi chút, dán môi trên trán nàng hôn, nhắc lại một lần: "Chị yêu em..."

Trong đêm, âm thanh rất nhẹ, thấm vào trong lòng Tô Mặc Ngôn.

Mặc dù Úc Dao thổ lộ bài bản hẳn hoi, nhưng vẫn trêu chọc lòng người, Tô Mặc Ngôn không có sức đề kháng với Úc Dao, người nàng yêu hết lần này đến lần khác đường đường chính chính, nữ nhân chỉ hiểu công việc, không hiểu t.ình thú.

Thời điểm Tô Mặc Ngôn coi như thoả hiệp, nàng nghe Úc Dao nghiêm túc bổ sung một câu: "Như vậy khá hơn chút nào không?"

"..."

Câu trước là đủ, cần phải bồi thêm một câu? Tô Mặc Ngôn cảm thấy đêm nay nàng bị Úc Dao chọc giận muốn ngất, cô không thể hảo hảo dỗ dành nàng sao: "Chị đừng nói nữa, khó chịu..."

Sau khi nói xong, hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc Tô Mặc Ngôn không nhịn được, nhíu mày cười cười, sau đó lại miễn cưỡng ép nụ cười ngược vào trong.

Người ta nói trong t.ình yêu quan trọng nhất là lãng mạn a, vừa rồi Úc tổng tựa như hoàn thành công việc đạt chỉ tiêu, nói xong còn muốn thu ý kiến phản hồi, đúng là sát thủ của lãng mạn.

Rốt cuộc cũng chịu cười, Úc Dao cảm thấy, dỗ dành nàng so với hoàn thành tiến độ công việc còn khó hơn.

"Không nói ra, em sẽ không hiểu sao?" Úc Dao nâng cằm Tô Mặc Ngôn: "Bình thường là tiểu cô nương thông minh."

"Chị đừng nói sang chuyện khác." Tô Mặc Ngôn bất mãn.

"Ân..." Mặt đối mặt, sóng mắt lưu chuyển, Úc Dao nhắm mắt trực tiếp hôn nàng, mú.t vào đôi môi của nàng, mỗi một tấc đều vô cùng kiên nhẫn, sau khi áp dụng nhiều phương án, Úc Dao rút ra kết luận hôn vẫn là có tác dụng nhất.

Bởi vì Tô Mặc Ngôn, Úc Dao lưu luyến loại cảm giác này. Những lúc hôn nàng, chính là thời điểm cô buông lỏng nhất, dây dưa cùng một chỗ, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ có ngọt ngào và hưởng thụ. Tinh thần Úc Dao gánh áp lực công việc trường kỳ, một mực phong bế ẩn nhẫn, mà bây giờ, cánh cửa trong lòng, bị Tô Mặc Ngôn đẩy ra từng chút...

Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao cạy mở răng môi, cảm giác được bàn tay của cô du hành trên người mình.

"Ưm ~~~" Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao hôn đến dễ chịu, bất giác tràn ra tiếng r.ên rỉ. Sao lại...Sao lại cảm thấy kỹ thuật hôn của Úc tổng tiến bộ không ít? Hơn nữa, trước kia thời điểm Úc Dao hôn nàng, bàn tay đều quy củ không chạm vào thân thể, nhưng bây giờ...

Rất nhanh, Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao câu dẫn, môi lưỡi mang theo d.ục vọng, mà bàn tay Úc Dao m.ơn trớn, đều là khu vực nàng thích được chạm đến nhất.

Có phải Úc Dao vụng trộm xem - phim đen rồi không? Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao hôn sâu vu.ốt ve, đầu não nóng thành một đoàn, mơ hồ toát ra ý nghĩ này.

Nụ hôn qua đi, hai người thở hồng hộc nằm trên giường, nhìn qua đối phương.

Úc Dao dán trán lên trán Úc Dao, mềm giọng nhẹ lời: "Bớt giận chưa?"

"Chưa."

Úc Dao xoa xoa mặt Tô Mặc Ngôn: "Đừng nháo."

"Em nháo thế nào?" Tay trái Tô Mặc Ngôn đã từ từ dò xét bên trong áo ngủ, bò tới một mảng mềm mại, nhẹ khép, chầm chậm mân mê.

Úc Dao hơi nhíu mày, khẽ thở ra, thân thể tựa như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại.

Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm mặt Úc Dao, thần sắc biến hoá vi diệu, lồng n.gực động t.ình.

Ở nơi Tô Mặc Ngôn chạm vào, Úc Dao thở hổn hển, trập trùng trước n.gực càng lớn

Đúng lúc này, Tô Mặc Ngôn xoay người đặt lên thân Úc Dao, ngậm lấy đôi môi.

Th.ở dốc hoà vào nhau.

Úc Dao nằm dưới thân Tô Mặc Ngôn, chủ động ôm cổ nàng.

Tối hôm đó, Tô Mặc Ngôn hô sâu, bàn tay sờ soạn toàn thân...Cuối cùng đường đường chính chính nói: "Ngủ ngon."

Tô Mặc Ngôn là cố nén không tiếp tục, nhưng khẳng định Úc Dao còn biệt khuất hơn nàng. Lúc trước Úc Dao để nàng buồn bực lâu như vậy, hiện tại, nàng muốn Úc Dao buồn bực một chút, cũng không quá đáng.

Úc Dao nằm trên giường hồi lâu hồi thần, quả nhiên không thể tuỳ tiện trêu chọc Tô Mặc Ngôn, dùng hành vi trẻ con như vậy hờn dỗi, còn nói mình không trẻ con. Tắt đèn, Úc Dao từ sau lưng ôm lấy Tô Mặc Ngôn, nắm tay nàng, hôn lên tóc một cái, rơi vào giấc ngủ.

Hai mắt Tô Mặc Ngôn nhắm chặt, nhưng khoé miệng vẫn cười.

***

Ngày hôm sau, Minh Thuỵ, hội nghị tiến độ hạng mục.

Bởi vì tối qua uống say, bây giờ Liên Y hãy còn choáng váng, nghĩ đến t.ình hình đêm qua, nàng điên rồi sao? Nói với Úc Dao một câu "Mình rất nhớ cậu". nói xong có thể thay đổi điều gì? Chẳng qua càng khiến nàng trở nên lúng túng hơn.

Sau khi hội nghị kết thúc, Úc Dao vẫn ở lại phòng họp, nhìn vào màn hình máy tính xem gì đó.

Liên Y cũng không rời đi, đợi đến khi trong phòng chỉ còn nàng và Úc Dao, mới đứng dậy đi đến trước mặt cô: "Thật xin lỗi, tối qua mình uống nhiều quá."

Úc Dao tiếp tục gõ bàn phím, sau khi gửi mail xong, khép laptop, từ chối trả lời, không còn ý nghĩa. Úc Dao nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan tầm: "Trưa nay tôi mời cô ăn cơm."

"...Ăn cơm?"

"Đừng hiểu lầm." Úc Dao đứng dậy: "Chẳng qua tôi có chuyện muốn nói."

Mười hai giờ ba mươi phút, một nhà hàng bên cạnh công ty, Úc Dao tiện tay gọi mấy món ăn.

"Cậu không thích ăn cá sao, goi một món đi..."

Úc Dao buông menu xuống, không đón lời nàng nói: "Lúc trước chúng ta chia tay vì điều gì?"

Đề tài này, Liên Y không kịp chuẩn bị, không ngờ Úc Dao sẽ nhắc tới, nàng nâng ly trà: "Là do mình không đủ chững chạc, không đủ kiên định, nhưng những thứ khi đó mình thiếu sót bây giờ hoàn toàn có thể trao cho cậu. Nhiều năm như vậy, mình chưa từng quên cậu..."

Úc Dao lạnh nhạt uống trà, ung dung nói: "Chỉ vì chuyện này sao?"

"Cho nên sau này mình đã rất hối hận, mình biết mình không đúng, mình muốn quay lại, liên lạc với cậu, nhưng cậu lại..."

"Liên Y, cô cho rằng tôi không biết?" Úc Dao cười cười thoải mái: "Thật ra tôi đã sớm biết hết, thậm chí trước khi cô xuất ngoại, cho nên mới không đồng ý quay lại."

"Cậu nói gì..."

"Trong lòng cô rõ ràng nhất, tôi không trách cô, nhưng chúng ta thật sự không hợp." Thức ăn đã lên đủ, nhưng không ai động đũa, Úc Dao nói tiếp: "Cô lựa chọn con đường của mình, được cả danh và lợi, rất hợp với cô. Nhưng có những thứ, thời điểm cô vứt bỏ, liền mất đi. Tôi chỉ có thể nói, sau này hãy lo cho cuộc sống của mình, chúc cô hạnh phúc."

Chuyện này, cho tới bây giờ Úc Dao không đề cập, bởi vì Liên Y là nữ nhân cô từng thích, chia tay rồi, Úc Dao muốn lưu lại cho nàng một điểm tôn nghiêm.

Úc Dao biết hết...Liên Y nâng ly trà, bàn tay hơi run rẩy.

"Cô từ từ dùng." Nói xong, Úc Dao gọi phục vụ, lấy ví da ra: "Tính tiền."

Liên Y cúi đầu đỡ trán, thậm chí không biết Úc Dao rời đi từ lúc nào. Hiện tại, nàng không có dũng khí gọi tên Úc Dao, muốn có cơ hội cứu vãn, tuyệt đối không thể nào....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.