Liên Y ngồi trên bàn ăn, thất thần, nhất định Úc Dao cảm thấy nàng kém cỏi đến tận xương tuỷ.
Quen biết vào năm lớp mười, lớp mười hai hai người chính thức bên nhau.
Ba năm, Liên Y mất ba năm để theo đuổi Úc Dao, có thể nói là nhờ vào tất cả thời gian nàng đơn phương quấn quýt lấy cô. Tính cách Úc Dao luôn như thế, vĩnh viễn không đoán ra tâm tư, càng không chủ động với bất kỳ ai.
Chia tay là đại học năm tư, Liên Y nói ra.
Mười năm trước, cái nhìn của xã hội đối với người đồng tính không thoái mái như bây giờ, càng đừng nhắc đến hôn nhân hợp pháp, hai nữ nhân cùng một chỗ, không dễ dàng như lời nói.
Hơn nữa, ngay từ đầu Liên Y chưa từng nghĩ đến sẽ đồng hành cùng Úc Dao mãi về sau.
Dưới cái nhìn của cô, chia tay là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên, giữa lúc Úc Dao lựa chọn ở lại hay xuất ngoại, nàng lại không chút do dự lựa chọn vế sau. Vì tiền đồ, nàng từ bỏ Úc Dao.
Có một lần lớp đại học tụ họp, Liên Y dẫn Úc Dao đi cùng, không ngờ giáo viên hướng dẫn của nàng nhìn trúng Úc Dao. Cũng phải, Úc Dao xinh đẹp như vậy, đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm. Thời điểm đó không ít đồng học biết Úc Dao là bạn gái của nàng, nhất là nam sinh, hai mắt bốc hoả ghen ghét.
Thầy hướng dẫn trẻ tuổi, gia cảnh tốt, thu thập thông tin từ sinh viên, hắn coi trọng Úc Dao, về sau nghĩ trăm phương ngàn kế nối quan hệ, rõ ràng có ý muốn theo đuổi. Đúng lúc đó, là thời gian khảo hạch lên danh sách trao đổi sinh viên, Liên Y là một ứng cử viên trong đó, thầy hướng dẫn chủ động đề cập, nói chỉ cần nàng chia tay Úc Dao, nhất định cho nàng vào danh sách xuất ngoại.
Liên Y chỉ suy tính trong một đêm, đồng ý. Lúc trước thầy hướng dẫn cũng đồng ý với nàng, sẽ giúp nàng giữ bí mật, thêm vào đó Úc Dao chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, Liên Y xem Úc Dao mơ màng không biết gì. Về sau, nàng phát hiện thầy hướng dẫn không theo đuổi được Úc Dao, Úc Dao vẫn còn độc thân, vì vậy vung lên ý niệm, có điều Úc Dao dứt khoát cự tuyệt.
Sự thật là, ngay khi thầy hướng dẫn nhận ra việc theo đuổi Úc Dao không có kết quả, hắn chính miệng nói cho Úc Dao biết việc tốt Liên Y đã làm, càng buồn cười hơn là, trong danh sách xuất ngoại, ngay từ đầu đã có tên nàng.
"Chúng ta chia tay đi, mình không thể tiếp tục kiên trì, bên cạnh cậu rất mệt mỏi..."
"Mình cũng không muốn làm cậu trì hoãn, chúng ta bên nhau, có thể có tương lai sao?"
"Mình yêu cậu, cho nên muốn tốt cho cậu sau này..."
"Nhân lúc chúng ta còn trẻ..."
"Thật xin lỗi, chia tay đi..."
Úc Dao ngồi trong xe, nhớ lại những lời Liên Y từng nói, lúc đó, cô cố nén lòng không rơi lệ, Úc Dao hiếu thắng không biết chủ động, trong lòng muốn níu giữ nhưng không biết làm thế nào. Úc Dao trầm mặc rất lâu, cuối cùng không níu kéo, chỉ nói một chữ: "Được."
Cô bình đạm trả về một chữ "Được", đồng thời khiến Liên Y cảm thấy có chút thất vọng và đau lòng, câu nói sau cùng, Liên Y mang theo nước mắt nói: "...Cậu cũng không thích mình đến vậy, đúng không?"
Úc Dao không trả lời, đêm đó quay về ký túc xá, nằm trên giường lặng lẽ khóc một đêm.
Một tháng trước khi Liên Y xuất ngoại, Úc Dao vẫn còn rối ren, có nên chủ động cứu vãn tình hình, nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn tôn trọng quyết định của Liên Y.
Mãi đến một ngày trước ngày Liên Y bay, Úc Dao biết được tất cả, cô không rơi một giọt nước mắt. Tình cảm của các nàng, giống ánh sáng pha lê long lanh, bề ngoài tinh khiết mỹ hảo, sơ sẩy chạm nhẹ, liền vỡ nát.
Liên Y liên lạc với Úc Dao mấy lần muốn quay lại, từng lần lại từng lần lừa gạt chính mình, ngày trước chia tay là vì nàng chưa đủ trưởng thành, mà quên mất lí do thật sự.
Tình huống như vậy, làm sao Úc Dao có thể đồng ý tái hợp.
Không thể không nói, đoạn tình cảm với Liên Y, ảnh hưởng lớn đến Úc Dao. Trong lòng cô, tình cảm nhất định phải đi đôi với hiện thực, tuổi tác, tính cách, bối cảnh gia đình...Hết thảy mọi phương diện đều cân nhắc, dần dần, chiếm cứ đại não, trở thành luật.
Sau đó, cô gặp Tô Mặc Ngôn.
Cuộc sống bình thản lặng lẽ, bởi Tô Mặc Ngôn xâm nhập mà quấy đến trời long đất lở.
Thật lâu về sau, Úc Dao vẫn không thể tưởng tượng nổi, cô và Tô Mặc Ngôn có thể đến bên nhau, một Tô Mặc Ngôn hùng hùng hổ hổ, không có một chút khí tức chững chạc, bồi cô, làm bạn cùng cô suốt quãng đời còn lại.
Mà bây giờ, đã nhiều năm như vậy, Úc Dao gặp lại Liên Y, không chán ghét, không yêu mến, không tiếc nuối, càng không hoài niệm. Có lẽ, bởi vì đoạn tình cảm thất bại, Úc Dao mới biết cách trân quý Tô Mặc Ngôn ở hiện tại.
***
Buổi chiều, Tô Mặc Ngôn nhận cuộc gọi từ Minh Mạn, ngữ điệu uỷ khuất: "Ngôn Ngôn, mình cần cậu..."
Sau khi kết thúc công việc, Tô Mặc Ngôn không về nhà, trực tiếp đến nhà Minh Mạn.
Cửa vừa mở, Tô Mặc Ngôn bắt gặp Minh Mạn đầu bù tóc rối, mặt ủ mày chau, ngay cả đôi mắt cũng lờ đờ, cuộc điện thoại vừa rôi, Tô Mặc Ngôn phần nào đoán ra, đại khái: "Lại bị từ chối?"
Minh Mạn ủ rũ nhìn Tô Mặc Ngôn, chậm rãi nói: "Tâm trạng không tốt, cậu đi ăn với mình..."
Trên bàn chất đầy đồ ăn vặt và đồ uống, Tô Mặc Ngôn hiểu Minh Mạn, tâm trạng không tốt chỉ là cái cớ, muốn tìm người bồi mình ăn uống vui chơi mới là ý nghĩ chân thực, bằng không làm sao càng ngày càng tròn.
Tô Mặc Ngôn ngồi xuống bên cạnh Minh Mạn, dựa cả người vào người cô, ôm ôm, mềm mại giống gối ôm: "Đêm nay mình ngủ lại đây."
"Được ~ Không đúng, cậu ở lại chỗ của mình?" Minh Mạn trợn tròn hai mắt, trước kia Tô Mặc Ngôn qua đêm ở nhà cô là chuyện thường ngày, nhưng từ khi có tình yêu, liền chưa từng ngủ lại.
"An ủi người bị tổn thương."
Minh Mạn ngồi thẳng dậy: "Ngôn Ngôn, cậu và Úc Dao cãi nhau?"
Giác quan thứ sau siêu chuẩn, không hổ là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Minh Mạn liếc một cái liền nhận ra Tô Mặc Ngôn giận Úc Dao.
"Không có." Tô Mặc Ngôn phủ định, hiển nhiên có chút khẩu thị tâm phi: "Mình ở lại cậu không vui sao?"
Minh Mạn không dễ bị dao động như vậy: "Không phải cãi nhau cậu sẽ nghĩ đến ngủ lại chỗ này của mình sao? Cái tốt thì không học, lại học theo Bạc tam nhi."
Một Tô Mặc Ngôn, hai Bạc An Kỳ, hai người bạn chí cốt của cô có bao nhiêu trọng sắc khinh bạn, vừa giận dỗi, mới nhớ tới người bạn này.
Tô Mặc Ngôn mở một chai nước trái cây, uống mấy ngụm lớn, nói: "Hôm qua mình vừa biết, trước kia Úc Dao từng có bạn gái..."
"Cậu vì chút chuyện này?"
"Chút chuyện? Đây chẳng phải việc lớn sao? Xưa nay mình cho rằng Úc Dao thẳng..." Nếu biết Úc Dao từng cong, nàng đã sớm theo đuổi, há phải khổ sở giấu diếm trong lòng.
Minh Mạn ăn khoái tây chiên, ung dung nói: "Chuyện đó cũng tự cậu nghĩ như thế."
"Cậu đứng về phía ai?" Tô Mặc Ngôn đoạt lấy túi khoai tây chiên trong tay cô.
Minh Mạn tiếp tục mở to hai mắt nhìn Tô Mặc Ngôn, ngữ khí muốn bao nhiêu chua có bấy nhiêu chua: "Không chịu nổi hai cậu, một thì yêu đương vào liền già mồm, một người chuyện bé xé ra to. Ai, độc thân thật tốt..."
"Chuyện bé xé ra to? Cậu có biết tối qua xảy ra chuyện gì không..." Tô Mặc Ngôn đem chuyện đêm qua kể tường tận cho Minh Mạn nghe một lần.
Minh Mạn nghe xong, phản ứng đầu tiên là: "Cậu...Không định đánh nhau với bạn gái cũ của Úc Dao đấy chứ?"
"Mình thật muốn đánh cô ta một trận." Bây giờ, Tô Mặc Ngôn nhớ lại tình cảnh Liên Y gọi điện thoại thốt ra mấy chữ "Mình rất nhớ cậu", giận đến muốn đánh người, tính cách của nàng bạo dạn, hai năm nay hiền hoà đi rất nhiều: "Tối nay mình không về, ở lại đây."
Minh Mạn có thể đuổi nàng sao: "Tối nay anh mình qua ăn cơm, vừa vặn cùng nhau chơi game."
Sáu giờ chiều, Úc Dao ngồi trong văn phòng tăng ca sửa chữa phương án hạng mục.
- - [Tối nay em ở lại nhà Mạn Mạn]
- - [Không về]
Úc Dao đọc xong vuốt vuốt trán, trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều, một giây sau liền gọi điện thoại cho Tô Mặc Ngôn, đứa trẻ này đêm qua giày vò cô như vậy vẫn chưa hết giận? Hôm qua không nói không rằng, hôm nay dứt khoát không về.
Tô Mặc Ngôn vừa gửi tin nhắn, một giây sau màn hình di động sáng lên: Cán bộ kỳ cựu.
"Tối nay sao em không về?"
Vừa nối thông điện thoại Úc Dao nhanh chóng đặt vấn đề, Tô Mặc Ngôn nghe thấy ngữ khí khẩn trương quan tâm, trong lòng rất ấm: "Chơi ở nhà Mạn Mạn, có thể chơi xong đã khuya rồi."
"Chị đến đón em."
"Không phải chị tăng ca sao? Em ngủ lại nhà Mạn Mạn là được." Mặc dù ngữ khí không biểu hiện rõ ràng, nhưng khi nói những lời này, Tô Mặc Ngôn thừa nhận nàng mang theo vài tia cảm xúc.
"Chị làm xong sẽ qua."
"Không cần, quá muộn..."
Úc Dao trầm mặc giây lát, tiếp tục nói: "Em còn giận chị?"
"Không có..."
"Tô Mặc Ngôn, đêm nay nhất định em phải về." Úc Dao dùng giọng điệu ra lệnh với cấp dưới.
Lần đầu tiên Tô Mặc Ngôn nghe thấy Úc Dao dùng ngữ khí không thèm nói đạo lý, lại không biết phản bác thế nào, cố ý nói: "Úc Dao, chị có nói đạo lý không vậy, không có em chị không ngủ được sao."
"Đúng, không thể."
Câu này, đâm vào tâm Tô Mặc Ngôn, bỗng nhiên không biết phải nói gì tiếp theo. Trong lòng Úc Dao có nàng, tựa hồ vô lý nháo một chút, nửa ngày sau, nàng thoả hiệp: "Tối nay em tự mình về là được, không giận chị..."
"Mạnh miệng." Dứt lời, Úc Dao cười thư thái, lại dùng ngữ khí ôn nhu hoà hoãn, nói: "Chị sẽ sắp xếp qua sớm."
Úc Dao từng đưa Tô Mặc Ngôn đến nhà Minh Mạn hai lần, cô biết đường đi.
Ăn cơm tối xong, ba người Tô Mặc Ngôn, Minh Mạn, Minh Thừa vây quanh vòng đấu địa chủ, người thua sẽ bị trét bơ lên mặt, chơi một giờ, mặt Tô Mặc Ngôn đã hoàn toàn thay đổi.
"Ai bảo cậu không đứng im!" Minh Mạn dùng tay giúp Tô Mặc Ngôn lau đi, kết quả càng lau càng nhen nhuốc.
"Đừng lau như vậy." Minh Thừa rút khăn giấy đưa tới.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
"Mình đi mở cửa, anh, giúp cậu ấy lau đi." Minh Mạn đưa khăn giấy cho Minh Thừa, rồi đứng dậy mở cửa, quả nhiên là Úc Dao.
"Chị vào đi, Ngôn Ngôn ở trong nhà."
"Làm phiền em."
Trên ghế sa lon, Minh Thừa ngồi bên cạnh Tô Mặc Ngôn, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng lau bơ quanh mắt, một bên lau một bên lo lắng hỏi: "Có dây vào mắt không?"
"Hình như không." Tô Mặc Ngôn đưa tay xoa xoa con mắt, Minh Thừa giữ tay nàng: "Đừng xoa loạn, anh lau giúp em..."
"Ân."
Úc Dao đi vào phòng khách, vừa vặn bắt gặp Minh Thừa giữ tay Tô Mặc Ngôn, cẩn thận lau mặt cho nàng.
Minh Mạn đứng một bên nhìn tình hình, cô đánh mắt nhìn Úc Dao, trên mặt không biểu cảm.
Một màn này, khiến bầu không khí xấu hổ, Minh Mạn hắn giọng một cái.
"Sớm như vậy đã đến rồi?" Tô Mặc Ngôn hí hí mắt nhìn về phía Úc Dao.
Úc Dao đi đến bên cạnh Minh Thừa: "...Vẫn nên để tôi lau cho em ấy."
Minh Thừa sững sờ, sau đó nhìn Úc Dao cười cười: "Cô đến rồi, cẩn thận đừng để dây vào mắt Mặc Ngôn."
"Ân, tôi biết."
Úc Dao ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, nâng cằm nàng, hướng mặt Tô Mặc Ngôn đến trước mặt mình: "Làm gì mà thành ra như vậy?"
"Hai người họ hợp lại khi dễ em." Tô Mặc Ngôn ngoan ngoãn để Úc Dao giúp mình lau mặt, quả nhiên cảm giác được bạn gái quan tâm, rất khác biệt.
Úc Dao nhíu mày: "Không chịu lớn."
Tô Mặc Ngôn nhếch miệng cười.
"Còn cười." Ngữ khí có chút lạnh.
Lau bớt bơ trên mặt, Úc Dao dẫn Tô Mặc Ngôn vào toilet rửa mặt.
"Đừng nhìn nữa, hay là anh về trước đi?" Minh Mạn nhìn Minh Thừa, có chút đau lòng thay anh trai, thầm mến bao nhiêu năm a, cam tâm tình nguyện làm người dự bị bấy nhiêu năm.
"Đừng quan tâm." Minh Thừa xoa xoa đầu Minh Mạn, hắn ở bên cạnh Tô Mặc Ngôn nhiều năm như vậy, tình cảm trong lòng đã sớm lớn hơn tình yêu. Tô Mặc Ngôn và Úc Dao cùng một chỗ, hắn cũng vui thay cho nàng, chí ít hiện giờ tính cách của Tô Mặc Ngôn càng thêm tươi sáng, hơn nữa hắn nhìn ra được, nàng thật sự thích Úc Dao.
Trong toilet, Úc Dao giúp Tô Mặc Ngôn lau mặt sặt sẽ.
"Em và Minh béo Minh gầy quấn tã lớn lên cùng nhau, em xem Minh béo là em gái, Minh gầy là anh trai..." Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao, miệng nói không ngừng.
Úc Dao rũ mắt: "Nói chuyện này với chị làm gì?"
Tô Mặc Ngôn ôm chầm eo Úc Dao: "Em cảm thấy chị ghen rồi..."
Đã nhắc tới vấn đề này, Úc Dao nhìn thẳng vào mắt Tô Mặc Ngôn, có một câu Úc Dao đã muốn nói từ lâu: "Minh Thừa thích em, em không nhìn ra sao?"