Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 81



"Chuyện gì?"

"Tuần này không thể cùng em đón sinh nhật."

"Chị xin lỗi vì chuyện này?" Tô Mặc Ngôn nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc lúc Úc Dao nghe điện thoại, còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Úc Dao không biết Tô Mặc Ngôn thật sự không buồn, hay vẫn là khẩu thị tâm phi. Mặc dù nhiều năm qua, sinh nhật của chính mình Úc Dao không để trong lòng, cũng chưa từng tận lực chúc mừng, nhưng sinh nhật Tô Mặc Ngôn, Úc Dao cảm thấy muốn bênh cạnh nàng.

Tô Mặc Ngôn vòng tay trên lưng Úc Dao, một mực ôm, nàng hiếu kỳ: "Sao chị biết sinh nhật của em?"

So với việc Úc Dao bận việc không thể bồi nàng, Tô Mặc Ngôn càng quan tâm đến điểm ấy, đột nhiên nhớ tới, hình như nàng chưa bao giờ đề cập đến sinh nhật của mình là ngày nào.

Sau khi mẹ nàng đi, Tô Mặc Ngôn cứ mãi lưu lạc bên ngoài, không chút để ý đến ngày này, cảm thấy không có gì đặc biệt, không có gì đáng chúc mừng. Hôm nay nếu không phải Úc Dao nhắc tới, nàng suýt chút nữa quên hai ngày nữa chính là sinh nhật của mình.

Xác thực Tô Mặc Ngôn không chủ động nói, Úc Dao thuận miệng giải thích: "Chị nghe Mạn Mạn nói qua."

"Thật sao?" Tô Mặc Ngôn bán tín bán nghi.

Trên thực tế, Úc Dao biết sinh nhật Tô Mặc Ngôn, là bởi vì cô còn lưu giữ bản sơ yếu lí lịch của nàng, về sau các nàng bên nhau, Úc Dao dứt khoát lấy bản sơ yếu lí lịch kia làm của riêng. Nhớ lại đoạn thời gian kia, ngoại trừ bất đắc dĩ, cũng có chút buồn cười.

"Có lẽ chị không kịp về đón sinh nhật cùng em."

Tô Mặc Ngôn cười nhẹ một tiếng: "Em còn tưởng chuyện gì, chẳng qua chỉ là sinh nhật thôi, em không quan trọng a."

Úc Dao nhìn qua Tô Mặc Ngôn, trầm mặc suy tư một trận: "Để chị trao đổi với bên kia, cố gắng sắp xếp về sớm một chút."

"Thật sự không sao a." Thật ra, chỉ cần có Úc Dao bên cạnh, đừng nói sinh nhật, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều tựa như lễ tìn.h nhân.

Bất quá, thái độ Úc Dao nghiêm túc như vậy làm cho Tô Mặc Ngôn rất cảm động, ai nói người lý tính không hiểu lãng mạn. Nhớ lại lời đêm đó Úc Dao nói với nàng, Tô Mặc Ngôn cảm thấy, bản thân nàng mới là người nhặt được bảo bối.

Tô Mặc Ngôn thăm dò chóp mũi cọ xát chóp mũi Úc Dao, cười, ngữ điệu khiến người ta miên man bất định: "Nhưng cuối tuần này, thời gian của chị đều thuộc về em."

"Đều thuộc về em." Úc Dao cong môi cười cười, trong giọng nói muốn có bao nhiêu chiều chuộng liền có bấy nhiêu chiều chuộng.

Thời gian để các nàng hẹn hò ít đến thương cảm, Úc Dao cũng muốn dành nhiều thời gian cho Tô Mặc Ngôn, chỉ tiếc công việc chất chồng xử lý không hết. Nhất là ngày mai còn phải bay ra nước ngoài công tác trong vài ngày, nội tâm không nỡ, nghĩ đến đây không khỏi kéo Tô Mặc Ngôn ôm chặt.

"Chị mệt a?" Tô Mặc Ngôn nhìn Tô Mặc Ngôn cả ngày bôn ba vì công việc, trong lòng xót xa, nhất là khi nghe mẹ Úc nói, Úc Dao kém xa mặt ngoài lạnh lùng như không, rất nhiều áp lực chọn cách chôn trong lòng.

"Không phải." Úc Dao cười, chẳng qua cảm thấy ôm Tô Mặc Ngôn rất dễ chịu.

Tô Mặc Ngôn cũng nhận ra, Úc Dao đặc biệt thích ôm nàng, đương nhiên, Tô Mặc Ngôn cũng thích được Úc Dao ôm, nàng nghiêng đầu sang nhẹ nhàng hôn lên môi cô, không biết xấu hổ nũng nịu, nói: "Tắm xong, chúng ta lên giường ôm đi."

Mãi mới chờ được cuối tuần, kết quả đi thành phố F, hai người căn bản không có thời gian riêng tư chung đụng, ngày mai Úc Dao lại muốn đi công tác, Tô Mặc Ngôn vốn dính người, càng luyến tiếc.

"Ân..." Úc Dao vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Tô Mặc Ngôn tiến lên trước gắt gao ngăn chặn đôi môi.

Úc Dao chậm rãi rủ mắt, nhiệt liệt đáp lại.

Mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, ngọt ngào.

Dâu tây Điềm Đồng nằm sấp trên sa lon nhìn, khi thì li.ếm li.ếm lông, đại khái đã quen thấy hai người mẹ ôm ôm hôn hôn.

Còn như vậy Úc Dao sợ sẽ chậm trễ công việc, hai người dính vào nhau dây dưa mấy lần, cuối cùng vẫn tách ra: "Chị còn có cuộc họp."

"Lại họp?"

"Không lâu, em đi tắm trước đi"

Tô Mặc Ngôn tiến đến bên tai Úc Dao, ngậm vành tai cô, lại ở bên tai dính dính nhơn nhớt hôn thêm hồi lâu, cố ý dùng miệng m.út ra khiến người ta đỏ mặt tim loạn, sau đó Tô Mặc Ngôn thở hổn hển nói nhỏ: "...Em ở giường chờ chị."

Giọng điệu câu người cộng thêm khí thức ấm áp, tiểu yêu tinh này, rõ ràng Úc Dao còn có việc. Úc Dao cố nén dụ.c vọng bị Tô Mặc Ngôn câu dẫn, nếu không đẩy nàng ra, thật sự sẽ trễ giờ.

Tô Mặc Ngôn còn ở bên cạnh cười xấu xa, cùng một chỗ với Úc Dao, liền không nhịn được muốn câu dẫn cô, Tô Mặc Ngôn thích nhất là nhìn bộ dáng Úc Dao không chịu nổi, mặc dù cô luôn biết cách g.iết.chết bầu không khí.

Úc Dao nhìn Tô Mặc Ngôn ánh mắt cảnh cáo, để nàng quy củ một điểm. Mỗi lần Tô Mặc Ngôn đùa đều chạm đến một ngưỡng nhất định rồi thôi, sau đó bày ra dáng vẻ nhu thuận hiểu lòng người, để Úc Dao không có cách nào trách cứ.

"Chị bận thì phải làm thôi, em đi tắm." Không còn cách nào khác, muốn Úc tổng có được một ngày nghỉ trọn vẹn thanh thanh yên lặng là điều rất khó.

Tô Mặc Ngôn tắm rửa xong, ung dung đi đến ban công ngồi xuống ghế mây, gió đêm làm mấy sợi tóc trên trán nàng thoáng lộn xộn, ngẩng đầu nhìn, sao đêm hạ xuống bầu trời, đầy sao sáng tỏ.

phòng ngủ không lớn, nhưng thiết kế mười phần dụng tâm, một cái kệ sát đất, đặt sách lên trên, cộng thêm một hai bình rượu đỏ, còn có mấy cái ly đế cao.

Tô Mặc Ngôn đứng dậy bước chân đi thong thả đến trước kệ sách, Úc Dao rất thích đọc sách, trong phòng một lượng lớn sách được chất đầy kệ, đa số là sách về kinh tế, nhưng gần như mọi lĩnh vực đều có đủ.

Trên kệ sách gần nhất, hẳn là mấy quyển Úc Dao đọc gần đây, Tô Mặc Ngôn đảo mắt nhìn qua, có sách du lịch, có ảnh chụp phong cảnh, thậm chí còn có mấy quyển sách liên quan đến mèo, đều là những lĩnh vực quen thuộc với nàng. Tô Mặc Ngôn cười ngây ngô, Úc tổng cũng quá nghiêm túc...

Ngón tay thon dài lướt qua một loạt gáy quyển sách, đột nhiên dừng lại.

Tất cả gáy sách đều hướng ra ngoài, nhưng mấy quyển kế tiếp gáy sách lại quay vào trong, đại khái là sống cùng Úc Dao, Tô Mặc Ngôn có chút ảnh hưởng, nàng rút mấy quyển sách kia ra, sau đó nhìn tên, sửng sốt.

Chốc lát qua đi, Tô Mặc Ngôn còn tưởng mình hoa mắt: << Tâm lý học tìn.h yêu >> <<Cách yêu một người>>...

Còn có một quyển: <>???

Tô Mặc Ngôn nhìn mấy quyển sách trên tay, sửng sốt rất lâu, lại tưởng tượng dáng vẻ mỹ nhân băng sơn ngồi đọc những quyển sách này. Nháy mắt trực tiếp phì cười, ông bụng, cười đến không cách nào dừng lại được.

Xem ra bất kỳ là phương diện nào, một khi Úc tổng tò mò thì đều rất cường đại.

Nàng cầm lấy quyển << Bạn không biết cách sinh hoạt tìn.h dụ.c>>, Tô Mặc Ngôn ngồi trở lại ghế, nghiêm túc lật xem. Nhìn vài trang, sách màu trắng đen, đơn giản thô bạo, Tô Mặc Ngôn vừa nhìn, trong lòng hiểu rõ, khó trách gần đây cảm thấy ở phương diện này, Úc tổng đột nhiên đặc biệt thông suốt.

"Đã muốn làm, đương nhiên phải nghiêm túc." Thì ra câu này của Úc tổng không phải tuỳ tiện nói ra.

Úc Dao họp xong, đã hơn chín giờ.

Đẩy cửa phòng ngủ, Tô Mặc Ngôn đã nằm đợi trên giường, chui người vào trong chăn chỉ lộ đầu ra ngoài, trên mặt cười toe toét, uỷ khuất nói: "Lâu rồi chung ta không gần gũi..."

"..." Úc Dao không biết tiếp lời nàng thế nào, chỉ nhíu mày cười cười ghét bỏ, xoay người tìm váy ngủ, chuẩn bị đi tắm.

Tách một tiếng, Tô Mặc Ngôn tắt đèn treo trần nhà, trong phòng ngủ chỉ còn ánh sáng mập mờ, đồng thời trở nên tĩnh mịch ấm áp.

Trong phòng tắm thiết kế đèn hơi mờ, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy tư thái của Úc Dao, cô đang đứng dưới vòi sen tắm gội. Nghe rất tiếng nước rất nhỏ, cộng thêm ánh đèn phản chiếu đường cong cơ thể, trong lòng Tô Mặc Ngôn có chút khó nhịn.

Sau nửa giờ dài dằng dặc, Úc Dao từ phòng tắm đi ra, mặc trên người một cái váy ngủ, cùng với hơi nước mờ mịt, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, từ từ ung dung sấy tóc.

Lúc này Minh Mạn gọi tới, Tô Mặc Ngôn nối thông.

"Ngôn Ngôn, hai ngày nữa là sinh nhật cậu, tới nhà mình tổ chức linh đình chứ." Trước kia Tô Mặc Ngôn không ở Ninh Thành, Bạc An Kỳ và Minh Mạn muốn cho nàng náo nhiệt cũng không có cách.

"Được..." Tô Mặc Ngôn lập tức đáp ứng, cũng tốt, đã khá lâu các nàng không cùng một chỗ nói chuyện tào lao, Minh Mạn còn luôn nói nàng trọng sắc khinh bạn.

"Quyết định như vậy đi, cậu chờ nhận quà của tụi mình a."

Úc Dao sấy khô tóc, quay người trông thấy Tô Mặc Ngôn nằm lỳ trên giường, cặp đùi trầ.n trụi nhô lên cao, nghe điện thoại.

"Nói chuyện gì mà vui như vậy?" Úc Dao đi đến bên giường.

"Không có gì, Mạn Mạn hẹn em đến nhà cậu ấy chơi." Tô Mặc Ngôn xoay người, không có ý định nhắc đến hai chữ sinh nhật.

"Đắp kín mền." Úc Dao cúi đầu, nhìn một mảng chân lớn lộ ra bên ngoài, vừa trắng vừa dài.

"Ân." Tô Mặc Ngôn trầm ngâm một tiếng, cắn môi cười cười nhìn qua Úc Dao, duỗi chân trái ra cọ lên người cô, từ từ tiến vào váy ngủ, bàn chân trượt dọc theo da thịt, Tô Mặc Ngôn dùng chân mình cọ lấy chân Úc Dao, cười hì hì nói: "Thật trơn..."

"..." Cũng không biết học được những thứ này từ chỗ nào, Úc Dao đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngoại trừ hô hấp đang dần tăng tốc.

Tô Mặc Ngôn nghĩ, nếu không càn quấy một điểm, làm sao xứng với công tìn.h Úc tổng bỏ thời gian ra đọc sách.

Úc Dao nhấc chăn lên nằm xuống bên thân Tô Mặc Ngôn, vuốc tóc nàng, nhỏ giọng hỏi: "Gần đây công việc thế nào?"

Đoạn thời gian trước, Úc Dao bắt gặp Tô Mặc Ngôn bởi vì chuyện làm ăn mà tâm trạng không được tốt.

"Vẫn ổn." Mặc dù Tô Mặc Ngôn nói như vậy, nhưng thật ra nàng không quá thích ứng với công việc ràng buộc quá nhiều, nàng có cách chụp của mình, nhưng ít nhiều cũng sẽ xảy ra xung đột với đồng sự, thỉnh thoảng nàng sẽ kiện với Úc Dao đôi lời, nhưng cũng chỉ là cười một tiếng mà qua.

Tính cách Tô Mặc Ngôn cứng rắn, bất luận khó khăn thế nào sức sống cũng rất mãnh liệt, hơn nữa việc trưởng thành cần phải trải qua thời gian mài dũa, nhưng Úc Dao không muốn thấy Tô Mặc Ngôn cất giấu phiền não, cô vuốt tóc nàng, nói: "Có chuyện gì phải nói với chị, biết chưa?"

"Em cũng không phải chị, ngoài lạnh trong nóng." Tô Mặc Ngôn nói xong hôn lên má  Úc Dao một cái, giây tiếp theo hướng vào trong ngực, Úc Dao phối hợp ăn ý ôm lấy nàng.

Vừa mới ôm vào, Úc Dao cảm thấy không đúng. Tô Mặc Ngôn nhìn Úc Dao cười cười, trong chăn, thân thể nàng trần truồ.ng không mảnh vải che thân.

"Sao không mặc quần áo?"

Úc tổng biết rõ còn cố hỏi, Tô Mặc Ngôn đem đầu hướng tới bên gối, ăn ngay nói thật: "Như vậy tương đối dễ làm việc."

Nói xong, lại đóng dấu lên môi Úc Dao.

Đối mặt chỉ trong chốc lát, bầu không khí mập mờ lên men.

Úc Dao đưa tay vén tóc Tô Mặc Ngôn, Tô Mặc Ngôn cũng chủ động nghênh tiếp đôi môi, hai người bắt đầu hôn, trên người các nàng toả ra mùi hương giống nhau, thanh nhã lại mê người.

"Em có một quyển sách cần thỉnh giáo chị..." Tô Mặc Ngôn nhịn cười, nói.

Đột nhiên không đầu không đuôi, Úc Dao biết nàng đang suy tư điều gì.

Tô Mặc Ngôn vòng qua Úc Dao, đưa tay hướng đầu giường sờ sờ, trực tiếp kéo qua một quyển sách: <>. Tên sách bắt mắt, Tô Mặc Ngôn lung lay trước mặt Úc Dao: "Là quyển này...Em lật vài tờ, xem không hiểu."

Úc Dao: "..."

Tô Mặc Ngôn không nín được cười.

Chuyện xấu hổ, thế nào mà Úc Dao bình tĩnh như thường, cô lật Tô Mặc Ngôn ép dưới thân, cầm quyển sách trong tay nàng, ném qua một bên. Sau đó dùng giọng điệu nghiên cứu học thuật nói với Tô Mặc Ngôn, thái độ tương đối đoan chính: "Không hiểu chỗ nào, chị dạy cho em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.