Ngươi Thật Quyến Rũ

Chương 82



"Không hiểu chỗ nào, chị dạy cho em."

Nói đến nghiêm túc, ôn nhu, nhưng lại khí tràng đong đầy.

Không phải Úc Dao nói không lại Tô Mặc Ngôn, chỉ là không muốn tranh luận với nàng, nhưng ngẫu nhiên cũng muốn chiếm một chút thế thượng phong, nếu không cái miệng của Tô Mặc Ngôn càng không biết chừng mực.

Lần này không kịp chuẩn bị, Tô Mặc Ngôn bị Úc Dao đè ép, tâm nhảy phốc phốc, trập trùng trước ngực càng lúc càng lớn, đỡ trên địa phương mềm mại giống mình.

Úc Dao trả lời, thành công chặn miệng của nàng.

Tô Mặc Ngôn nhìn mặt Úc Dao, vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nói đến phương diện kia, tựa như nghiên túc thêm mấy phần.

"Úc Tổng." Tô Mặc Ngôn không những không lúng túng mà còn chủ động ôm chặt Úc Dao, mặt đối mặt, dùng thanh âm gợi cảm khàn khàn hướng Úc Dao, nói: "Càng ngày chị càng không biết xấu hổ."

Nếu người ngoài lạnh trong nóng một khi đã bại lộ bản tính, người bình thường căn bản không so được, bàn về da mặt dày, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình còn phải nhận Úc Dao làm sư phụ.

Nàng còn nhớ rõ thời điểm các nàng vừa chính thức bên nhau, muốn hôn một cái cũng phải do dự thăm dò, Úc Dao sẽ không chủ động chạm vào thân thể nàng, khi đó Tô Mặc Ngôn thật sự hoài nghi Úc tổng, phải chăng lời đồn ở công ty là đúng, lãnh tình.

Nhưng sau khi Tô Mặc Ngôn từ Nhật Bản trở về, rốt cuộc cảm nhận được sự nhiệt tình nơi Úc Dao, lúc các nàng ở trên giường hôn sâu đến tinh bì lực tận, Tô Mặc Ngôn biết thời điểm nàng rời ra, Úc Dao nhất định cũng giống mình, lưu luyến và khát vọng đối phương, không quản được buồn bực trong lòng Úc Dao có bao nhiêu sâu.

"Giữa hai người yêu nhau, nói những chuyện này, có gì mà phải xấu hổ?"

Xem ra đêm nay Úc tổng khá cao hứng, còn dự định hùa theo nàng bàn về đề tài này. Tô Mặc Ngôn không phải đèn đã cạn dầu, cười nói: "Không xấu hổ sao, chị lén lút đọc mấy quyển sách kia."

"Có sao đâu?" Úc Dao nhìn chằm chằm Tô Mặc Ngôn, mặt không đổi sắc.

"Em nói không lại chị..." Tô Mặc Ngôn vểnh vểnh môi lên, Úc tổng đúng là giỏi trong khoản giả ngốc chết không thừa nhận.

Hai người mỗi người một câu, khoảng cách đôi môi gần đến nỗi gần như hôn cùng một chỗ, cánh môi thỉnh thoảng mấp máy, giọng nói thì thầm nho nhỏ, đem bầu không khí đẩy đến mập mờ cực hạn.

Úc Dao cười thoả mãn, đưa tay v.uốt ve thái dương tựa mèo con, khẽ hôn hôn, đáy mắt nhu tình như nước. Cô không biết bắt đầu từ lúc nào, cũng biến thành người có suy nghĩ đen tối, thích bên cạnh Tô Mặc Ngôn, cùng nàng nói những chuyện không đứng đắn, đùa với nàng.

Sợ là Úc tổng không biết mình cười lên có bao nhiêu chọc người.

Thân thể Tô Mặc Ngôn giống như có một ngọn lửa lớn, không chịu nổi Úc Dao chọc ghẹo, nàng khẽ nâng đầu, hút lấy môi Úc Dao, một tấc lại một tấc vây giữ, bách chuyển thiên hồi hôn sâu, thơm thơm ngọt ngọt, sẽ nghiện.

Bản tính yêu tinh không thay đổi, Tô Mặc Ngôn nằm dưới thân Úc Dao, tinh tế cuồng nhiệt hôn cô.

Làn da Úc Dao đặc biết trơn mềm, như tấm áo ngủ tơ tằm, tựa như có thể trượt khỏi lòng bàn tay.

"Ưm..." Tô Mặc Ngôn thoái mái dễ chịu ưm một tiếng, ánh mắt mê ly nhìn Úc Dao, phối hợp nhuần nhuyễn, trả lời: "Cái gì em cũng không hiểu, chị dạy em đi."

Úc Dao cúi đầu, cô thích dùng tay nâng mặt Tô Mặc Ngôn, rõ ràng hiểu ra ý vị trong đó, không kìm được lòng nhẹ giọng gọi: "Tiểu yêu tinh..."

Tiểu yêu tinh, ít nhất là cái tên thân mật, Tô Mặc Ngôn rất hài lòng, cho tới trước đó  Úc Dao luôn đường đường chính chính gọi nàng là Mặc Ngôn.

Mấy chữ này khiến trong lòng Tô Mặc Ngôn cuộn trào sóng lớn, nàng thích Úc Dao gọi mình như vậy. Tô Mặc Ngôn dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi của cô, môi cơ hồ cũng dán vào nhau, cười đến cực kỳ quyến rũ, còn hỏi: "Có thích không?"

Tô Mặc Ngôn thích chọc ghẹo Úc Dao, không quản là vô tình hay cố ý, Úc Dao thừa nhận, nàng luôn biết cách khiến cô đứng ngồi không yên. Úc Dao đánh vỡ một tầng khoảng cách cuối cùng, ngậm lấy môi Tô Mặc Ngôn, hôn cạn biến sâu, rời ra trong chốc lát lại dán vào, dù thế nào vẫn cảm thấy chưa thoả mãn.

Thích một người, tinh thần, suy nghĩ, thân thể dần trở nên phù hợp, là trạng thái lý tưởng nhất.

"A......" Môi lưỡi ấm áp ngọt ngào đánh tới, Tô Mặc Ngôn nhắm mắt trương môi chủ động lại hưởng thụ, không cần một câu trả lời, thích hay không, hành động đã nói lên tất cả.

Tất cả động tác vẫn ôn nhu như trước, nhưng ẩn hiện luôn khiến Tô Mặc Ngôn rơi vào trầm mê không cách nào kiềm chế, nàng cắn vành tai Úc Dao, thì thào: "Em muốn thử tư thế mới, chị dạy em..."

Dưới dánh đèn vàng, chăn mền sớm bị đá văng, một nửa rủ xuống sàn nhà, da thịt trơn bóng cọ sát từ hơi lạnh trở nên nóng hổi, càng ngày càng không khắc chế được th.ở dốc.

Úc Dao vô cùng kiên nhẫn, ôm Tô Mặc Ngôn, giống như nâng niu trân bảo quý giá nhất cuộc đời.

Sau nhiều lần, hai người càng phối hợp càng ăn ý.

Tô Mặc Ngôn gần như tan chảy, hai má ửng đỏ ôm chặt Úc Dao, chui rúc vào cái cổ hết hôn lại liếm, di chuyển đến đầu vai, cánh tay...Nửa nhắm mắt, ý thức sớm hỗn độn. Lên, nàng và Úc Dao đồng điệu, thật mẫn cảm, thật sung sướng...

Sức cùng lực kiệt qua đi, hai người rúc vào nhau, rất ấm.

Mỗi lúc thế này, Tô Mặc Ngôn thích ngẩng đầu cười ngây ngô nhìn Úc Dao, Úc Dao sẽ hôn trán nàng, mắt nàng, ánh nhìn ngập tràn yêu thương.

Úc Dao vuốt ve lưng Tô Mặc Ngôn, đều là xương, trước đó thật vất vả mới nuôi nàng tròn lên một chút, hiện tại lại gầy như cũ: "Em gầy quá, bận đến mấy cũng phải ăn cơm đúng bữa, nhớ chưa?"

Tô Mặc Ngôn vòng qua eo Úc Dao, tựa bên vai cô: "Biết rồi, chị nhắc lần thứ n."

"Vậy còn không nhớ." Úc Dao nhéo nhéo mũi Tô Mặc Ngôn, cưng chiều nói, Tô Mặc Ngôn thích ăn đồ ăn cô làm, nhưng không phải tuần nào Úc Dao cũng có thời gian chuẩn bị bữa ăn. Ngược lại, dạo gần đây Tô Mặc Ngôn bắt đầu theo Minh Mạn học nấu cơm, ban đầu chỉ phụ bếp, đến bây giờ đã biết chiên, xào, nấu canh, tay nghề tăng lên không ít.

"Chị đừng xem em là trẻ con nữa được không?" Tô Mặc Ngôn cười miễn cưỡng, nghĩ đến ngày mai Úc Dao sẽ phải bay ra nước ngoài, vừa đi liền mất vài ngày, nàng ôm sát Úc Dao, có chút luyến tiếc.

"Sao vậy?" Úc Dao nhìn biểu lộ trên mặt nàng bỗng nhiên thất lạc.

Mới tách ra mấy ngày liền không chịu được, Tô Mặc Ngôn nhớ năm ngoái nàng phải cố gắng nhẫn nhịn thế nào, chờ đợi ròng rã một năm, điều khó nhất chính là từ đầu đến cuối nàng không quên được Úc Dao. Tô Mặc Ngôn nhìn qua Úc Dao, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, từ lúc bắt đầu đi làm ở Minh Thuỵ, Tô Mặc Ngôn cảm thán: "Úc Dao, có phải chị là do ông trời phái tới trị em không."

Úc Dao cũng nhìn Tô Mặc Ngôn, chỉ trầm mặc chốc lát: "Em mới là người trị được chị."

Lúc trước, tháng đầu tiên Tô Mặc Ngôn theo cô làm việc, đó là lần Úc Dao cảm thấy gặp phải thử thách lớn nhất trong công việc, cô chưa từng gặp ai tuỳ hứng không thèm nói đạo lý như Tô tiểu thư.

Tô Mặc Ngôn cũng cảm thấy, lúc đó Úc Dao không chán ghét nàng, có thể xem là kỳ tích. Tô Mặc Ngôn cười nhẹ nắm tay Úc Dao, mười ngón khấu chặt, hôn lên mu bàn tay: "Em đây muốn trị chị cả đời."

Nghe lời nói ngây thơ, lại khiến lòng người vui vẻ. Úc Dao chỉ cười không đáp, cô ôm chặt Tô Mặc Ngôn, ngửi ngửi mùi hương trên tóc, bất động thanh sắc khẽ hôn một chút.

Giường đôi quả nhiên sinh ra là để hai người ôm nhau ngủ, mới càng ấm áp.

***

Đầu tuần Úc Dao xuất ngoại, buổi tối đầu tiên, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường lật qua lật lại khó ngủ, kể từ khi nàng từ Osaka trở về, mỗi đêm Úc Dao đều ở bên nàng.

Trước kia ngủ một mình là chuyện thường ngày, hiện tại ngủ một mình trong lòng vắng vẻ.

Kim đồng hồ chỉ chỉ 22 giờ, Tô Mặc Ngôn nằm trên giường, dâu tây và Điềm Đồng nghịch ngợm bò lên giường, dính nàng, rốt cuộc đã có cơ hội ngủ chung với ma ma.

Tô Mặc Ngôn vu.ốt vu.ốt lông dâu tây, tâm tư nghĩ đến, Úc Dao đã xuống máy bay chưa? Chênh lệch bảy giờ, ở bên kia đang là buổi chiều. Vừa nghĩ tới, Tô Mặc Ngôn nhận được tin nhắn giọng nói từ Úc Dao.

"Chị đến quán rượu, em ngủ sớm một chút không nên thức đêm, ngủ ngon."

Tô Mặc Ngôn cũng gửi cho Úc Dao một tin nhắn thoại, ung dung nói: "Ngày đầu tiên Lão Úc không có nhà, nhớ chị."

Úc Dao nghe, nhíu mày, một giây sau liền gọi video đến Tô Mặc Ngôn.

Vừa nối thông, trên màn hình Tô Mặc Ngôn nằm lỳ trên giường, cằm chống lên gối đầu, mắt ngọc mày ngài hướng cô cười.

Úc tổng: "Bây giờ nhìn thấy chị rồi, có thể ngủ chưa?"

Tô Mặc Ngôn phát hiện Úc tổng rất tự luyến, bất quá Tô Mặc Ngôn thật sự rất muốn nhìn cô, chuyến bay kéo dài mười tiếng, trên mặt Úc Dao mang nhiều mệt mỏi, Tô Mặc Ngôn đau lòng: "Hôm nay còn có việc sao?"

"Tối nay có tiệc."

"Chị nhớ nghỉ ngơi thật tốt, em cũng đi ngủ."

"Ngủ ngon."

Tô Mặc Ngôn cười nhìn màn hình di động lưu luyến.

Trên mặt Úc Dao tràn ra nụ cười, hai người lại lề mề hàn huyên thêm vài câu, Tô Mặc Ngôn không nỡ cúp máy.

Mặc dù nàng không ngủ được, cũng không quấn lấy Úc Dao quấy rầy, Úc Dao là ví dụ điển hình của bệnh cuồng công việc, lịch trình thường sắp xếp dày đặc, người bình thường chắc chắn không chịu nổi, cũng vì tiết tấu công việc quá nhanh, cho nên cấp dưới mới đặt cho cô danh hiệu "Nữ ma đầu".

Cúp điện thoại, Úc Dao tựa trên sa lon nhắm mắt dưỡng thần, thứ tư là sinh nhật Tô Mặc Ngôn, nếu ngày mai có thể đàm phán xong việc, có lẽ ngày kia có thể về đến.

Mặc dù Tô Mặc Ngôn liên tục nói không phải chuyện gì lớn, nhưng Úc Dao muốn dỗ nàng vui vẻ.

Tô Mặc Ngôn sinh vào đầu hạ, tính cách cũng giống như gió mùa hè, không tính ôn hoà, khí tức nhiệt liệt. Trương dương làm theo ý mình, chưa từng kiêng kị ánh mắt người khác. Nhưng trương dương cô nương này, rốt cuộc có một ngày gặp được người, dạy nàng cách ôn nhu.

"Chị, sinh nhật vui vẻ."

"Happy Birthday!"

"..."

Năm nay, Tô Mặc Ngôn trải qua tiệc sinh nhật náo nhiệt khác thường.

Bữa tiệc là một tay Minh Mạn an bài, tổ chức tiệc nướng trong sân một biệt thự ở vùng ngoại ô. không mời nhiều người, chỉ có nhóm bạn cùng lớn lên từ nhỏ, Minh Mạn Minh Thừa, Tô Ngang cố ý trở về từ trường học, Bạc An Kỳ và Trình Ngữ Tễ vừa thử váy cưới, cũng nhanh chóng chạy tới.

Tô Mặc Ngôn hai mươi lăm tuổi, cuộc sống thấp thỏm, có rất nhiều thay đổi. Lúc này có thể xem là rất thoải mái, có bạn bè quan tâm ở bên cạnh, một mực kiên trì làm việc nàng thích, còn có, nàng gặp được người nàng yêu và cũng yêu nàng.

Trong sân thỉnh thoảng truyền ra một trận âm thanh cười đùa, gió đêm đầu hạ thổi qua, mấy người bạn uống rượu nói chuyện phiếm, tản mạn thoải mái đễ chịu. Muốn chỉ ra điểm tiếc nuối duy nhất, chính là giờ phút này cán bộ kỳ cựu không ở bên cạnh nàng.

"Ngôn Ngôn." Minh Mạn uống nhiều rượu hơn bình thường, hai má phúng phính ửng ửng đỏ, cô kéo cánh tay Tô Mặc Ngôn: "Tối nay cho cậu một bất ngờ nha."

"Bất ngờ gì?"

"Nói ra thì còn gì là bất ngờ."

Tô Mặc Ngôn và Minh Mạn cụng ly: "Đừng nói với mình là bất ngờ kinh hãi nha."

Buổi chiều, Tô Mặc Ngôn uống nhiều rượu, Bạc tam nhi có mặt, hô hào không say không về, Minh Mạn kéo kéo tay khuyên Tô Mặc Ngôn uống ít một chút.

Bình thường có Úc Dao bên người trông coi, Tô Mặc Ngôn cực kỳ ngoan ngoãn, lúc này Úc Dao không có mặt, Tô Mặc Ngôn một ly nối một ly không hồi kết, hôm nay tâm trạng rất tốt, mọi người chẳng mấy khi tụ tập cùng một chỗ náo nhiệt.

Hơn mười giờ đêm, Tô Mặc Ngôn, Minh Mạn, Bạc An Kỳ ba người vừa uống rượu vừa dựa cùng một chỗ nói chuyện. Tựa như quay về thời điểm các nàng mười mấy tuổi, lần đầu tiên vụng trộm uống rượu, cũng là như vậy.

"Tô Mặc Ngôn, Cậu hứa sẽ chụp hình cưới cho mình, còn giữ lời không?"

"Đương nhiên là có." Năm học cấp ba, Tô Mặc Ngôn đã đồng ý với Bạc An Kỳ và Minh Mạn, sau này khi các nàng kết hôn, ảnh chụp cô dâu sẽ do chính tay nàng chụp, nghĩ lại thì, thời gian trôi qua thật nhanh. Tô Mặc Ngôn rơi vào trạng thái mơ hồ chuếnh choáng, say rượu nói lời thật lòng: "Tam nhi, mình thật ngưỡng mộ cậu..."

Mấy ngày trước Trình Ngữ Tễ cầu hôn Bạc An Kỳ, nghe nói quá trình rất lãng mạn, Bạc An Kỳ nói đến chuyện này, nét mặt hạnh phúc gần như muốn tràn ra, Tô Mặc Ngôn nghe, từ đầu đến cuối đều một lòng ngưỡng mộ.

"Tô đại tiểu thư có phải muốn gả rồi không?"

Tô Mặc Ngôn bị Bạc An Kỳ nói trắng ra, cười cười uống ngụm rượu.

Minh Mạn ngồi một bên phát ra âm thanh oán hận tận cùng: "Hai cậu...Im miệng hết cho mình."

Tô Mặc Ngôn cười khanh khách, tựa vào người Minh Mạn, bóp bóp thịt bên cánh tay mềm mềm: "Điều ước sinh nhật năm nay của mình, là mong có một soái ca đến chiếm lấy Minh Mạn nhà chúng ta..."

Bạc An Kỳ ngồi một bên dỗ dành: "Mỹ nữ cũng được a, Minh béo của chúng ta đáng yêu thế này cơ mà..."

"Hai người các cậu say rượu nói điên." Minh Mạn cười ghét bỏ, một lần nữa hữu nghị nhắc nhở Tô Mặc Ngôn: "Ngôn Ngôn, mình khuyên cậu uống ít rượu một chút."

Nửa giờ sau, Tô Mặc Ngôn say khướt nhìn thấy Úc Dao đứng trước mặt mình, rốt cuộc hiểu ra chuyện bất ngờ Minh Mạn nhắc đến là gì, Úc Dao đột nhiên xuất hiện, người nhạt nhẽo như Úc tổng, làm sao có thể nghĩ đến chuyện chuẩn bị cho nàng bất ngờ? Dưới tác dụng của cồn, Tô Mặc Ngôn cảm thấy có phải nàng hoa mắt hay không...

Úc Dao cười nhàn nhạt chào hỏi đám người, từ từ đi đến trước mắt Tô Mặc Ngôn: "Hứa với chị không uống nhiều rượu, còn uống tới như vậy."

Tô Mặc Ngôn di chuyển ánh mắt dò xét rất lâu, cuối cùng đỏ mặt ôm lấy Úc Dao, là cảm giác quen thuộc, trong lòng tràn đầy cảm động:...Sao chị về sớm vậy?"

Úc Dao vuốt tóc nàng, thấp giọng nói: "Bởi vì có em chờ chị về."

Úc tổng hoặc im ỉm không nói lời nào, hoặc vừa nói ra liền khiến người ta không thể đỡ được...

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.