Hoàng hôn dần dần buông xuống, những ngọn đèn trong sân trường đã sáng lên. Bách Đông Thanh chậm rãi lái xe chạy ra bên ngoài, Hứa Húc ngồi ở vị trí kế bên tài xế ghé vào bên cửa sổ, nhìn xem cảnh sắc quen thuộc từ từ chậm rãi lui ra phía sau, nỗi buồn chia xa cảm xúc ly biệt đột nhiên ùn ùn kéo đến, thậm chí có chút không dám tin ngày hôm nay là ngày cuối cùng cô học đại học.
Bắt đầu từ ngày mai cô không còn là một học sinh nữa, mà chân chính trở thành một người trưởng thành trong xã hội.
“Không nỡ sao?” Bách Đông Thanh thấy vậy, nhẹ giọng hỏi.
Hứa Húc thở dài, gật đầu: “Đúng vậy!”
Bách Đông Thanh nghĩ nghĩ một lát, đề nghị: “Nếu không thì xuống đi dạo một chút đi? Kéo dài quãng đời học sinh thêm chút nữa?”
Bách Đông Thanh cong môi cười cười, lái xe đến một chỗ có thể dậu xe cách đó không xa.
Hai người xuống xe, Hứa Húc nhớ tới hỏi: “Tối nay anh có bận gì không? Có làm tốn thời gian của anh không?”
Bách Đông Thanh lắc đầu: “Hai ngày nay cũng không có việc gì quá quan trọng.” Anh dừng lại, “Thật ra đã tốt nghiệp hai năm rồi, mặc dù thường xuyên đi qua đây, nhưng cũng chưa bao giờ đi dạo một vòng trường học cho đàng hoàng cả.”
“Vậy chúng ta đi dạo chơi một vòng đúng nghĩa đi!”
“Được.”
Hứa Húc quay đầu nhìn anh một cái, nam sinh đi dưới ánh đèn đường, có lẽ bây giờ đã không còn dáng vẻ của một nam sinh nữa, mặc dù vẫn còn trẻ tuổi, nhưng cảm giác ngây ngô trên người anh đã không còn lại bao nhiêu nữa, so với hình ảnh một thanh niên lúc nào cũng mặc áo thun cũ đi trong sân trường kia, người đàn ông bây giờ trên người mặc áo sơ mi trắng, đã trở nên thành thục hơn rất nhiều.
Dáng vẻ của anh mặc dù vẫn ôn hoà trầm tĩnh như cũ, không có một chút hoang mang, nhưng mà đi trong đám người, chỉ cần để mắt một chút liền có thể nhận ra được ngay.
Hai người cứ như vậy yên lặng sóng vai nhau mà đi, không nói không rằng đã đi đến bên sân thể dục thể thao, Hứa Húc có hơi mệt, nhân tiện nói: “Chúng ta đi lên khán dài ngồi một lúc đi.”
“Được.”
Bên trên khán đài của sân thể dục thể thao không có một người nào, chỉ có hai ba đôi tình nhân dựa vào nhau thì thầm ôm ấp. Phía dưới sân cũng có vài người đang vận động. Mấy cậu con trai thì đang đá banh ban đên, trên đường chạy có vài nhóm học sinh đang chạy bộ.
Hứa Húc nhìn xem những người trẻ tuổi kia không buồn không lo, rầu rĩ nói: “Cảm giác cứ như nằm mơ vậy, bốn năm chỉ chớp mắt một cái liền qua mất. Cảnh tưỡng rõ ràng chỉ vừa mới nhập học, vẫn còn nhớ kỹ đến từng chi tiết đấy.”
Bách Đông Thanh cười: “Thật sao?”
“Đúng vậy mà!” Hứa Húc chỉ vào sân thể dục thể thao, “Em còn nhớ rõ lúc ấy phải tập quân sự, tổ của bọn em đứng ngay bên trái kia kìa vị trí gần xà kép ấy, còn nhớ rõ vị huấn luyện viên kia tuy trẻ tuổi nhưng mà dáng vẻ đẹp trai vô cùng.”
Bách Đông Thanh cười khẽ không nói.
Hứa Húc quay đầu nhìn anh, nhíu mày nói: “Anh cười cái gì? Em còn nhớ rõ cảnh tượng lúc gặp anh lần đầu tiên đấy!”
“Hả?” Bách Đông Thanh quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của cô.
Hứa Húc có chút đắc ý nói: “Là lúc ở ngoài cửa Tây, lúc ấy có một người tàn tật mãi nghệ kéo đàn Nhị Hồ rất hay, nguyên một đám người đứng nghe. Bởi vì gặp phải gió lớn, chú ấy liền vội vàng thu dọn, lúc bò lên xe lăn bị lệch nên sắp ngã, là anh ôm chú ấy đặt lên, sau đó thẻ học sinh bị rơi xuống, vừa đúng lúc em nhìn thấy, liền gọi anh lại để trả. Chắc là anh không nhớ đâu!”
Bách Đông Thanh: “… Anh nhớ được.”
“Thật sao?” Hứa Húc nghe anh nói như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút vui vẻ.
Bách Đông Thanh gật gật đầu, đương nhiên là nhớ rõ, mỗi một lần đều nhớ!
Hứa Húc nhẹ cười tiếp tục nói: “Sau này lần đầu tiên Trình Phóng dẫn em đi ăn cơm với mấy người các anh ở cùng ký túc xá, anh không có đi, liền nghe bọn họ nhắc đến anh. Không lâu sau đó đi đến Starbucks, mới biết được người bạn cùng phòng vắng mặt kia chính là anh.”
Cái tên Trình Phóng này, đã rất lâu rồi không được nói ra từ miệng cô, trên thực tế hình ảnh của người kia trong lòng cô đã dần trở nên mơ hồ. Cho đến khi tốt nghiệp hôm nay, tức cảnh sinh tình, quá khứ bốn năm chạy qua trong đầu cứ như cưỡi ngựa xem hoa, những sự việc và con người vốn dĩ đã chìm vào quên lãng, đột nhiên lại trở nên rõ ràng.
Bách Đông Thanh vốn đang nhình chăm chú vào sườn mặt cô đôi mắt đột nhiên rủ xuống, cúi đầu nhìn về phía những thân ảnh trẻ trung trên bãi tập.
Hứa Húc vô tri vô giác lại nói: “Em không biết người khác học đại học là như thế nào? Nhưng mà em cảm thấy em học bốn năm này thật sự là rất vui vẻ, mặc dù việc học không thể tính là quá giỏi, nhưng cũng đã làm được rất nhiều chuyện có ý nghĩa, có Phùng Giai các cậu ấy làm bạn tốt, còn quen biết một học trưởng tốt như anh vậy. Chuyện thất bại duy nhất hẳn là chuyện tình cảm vô tật mà châm dứt, ngay cả nguyên nhân tại sao bị đá chính mình còn không biết.” Cô dừng một chút, lại có chút buồn cười nói, “Cũng không thể nói là không biết, hẳn là do em không tốt, lần đầu tiên yêu đương không có kinh nghiệm, cả ngày chỉ biết làm trời làm đất. Bây giờ nhớ lại, Trình Phóng trước đây đã rất bao dung em. Cho nên mặc dù là không thành, nhưng em cũng không có gì phải oán hận cả, bởi vì lúc ở chúng nhau, anh ta quả thực đối xử với em rất tốt, em cũng rất vui vẻ, nếu như sau này có gặp lại anh ta, em còn phải thành tâm cám ơn anh ta một trận đấy chứ!”
Cũng không phải là cố tính nhớ lại những thất bại và sự lưu luyến về mặt tình cảm đã từng xảy ra với người yêu cũ, thế nhưng những kỷ niệm đọng lại trong ký ức của tuổi thanh xuân đã một đi không trở lại rồi.
Bách Đông Thanh cúi đầu một lúc lâu không nói gì, Hứa Húc cho rằng anh bị cảm xúc của mình lây nhiểm, có chút ngượng ngùng cười cười: “Học trưởng, chó tốt nghiệp liền già mồm như thế đấy, anh đừng để ý nha!”
Bách Đông Thanh rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt phiếm hồng của cô, bờ môi hơi động đậy, thấp giọng nói: “Thật ra…”
“Thật ra cái gì?” Hứa Húc chớp chớp mắt hỏi.
Bách Đông Thanh trầm mặc chỉ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn lắc đầu: “Thật ra lúc tốt nghiệp ai cũng vậy cả.”
Hứa Húc cười: “Thật sao? Anh lúc tốt nghiệp cũng như thế này à.”
Vừa nói xong câu này, đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra vào ngày tốt nghiệp của anh, vốn cứ cho rằng cô đã bình thản với chuyện đó từ lâu, bây giờ đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Bách Đông Thanh đương nhiên là cũng nghĩ đến cùng một chuyện, cúi đầu che giấu nét mặt, gật đầu nói: “Ừ, cũng rất thương cảm.”
Để làm dịu bầu không khí ngượng ngùng, Hứa Húc cố ý trêu chọc nói: “Có phải là vì có cô em nào không nỡ rời xa hay không đây?”
“Hả?” Bách Đông Thanh run lên, ấp úng một hồi lâu không trả lời.
Hứa Húc quay đầu nhìn anh, mở to hai mắt, hơi kinh ngạc hỏi: “Thật sự có à?”
“Không có… Không có… Không có.” Bách Đông Thanh lắp bắp, đứng lên, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!”
Hứa Húc không có câu trả lời không buông tha, đứng dậy theo anh, đi theo phía sau anh lằng nhằng hỏi không dứt: “Học trưởng, thật sự có à?”
Bách Đông Thanh dứt khoát không nói.
Hứa Húc: “Là ai vậy? Là người học trong khoa chúng ta sao? Học cùng năm với anh à? Anh nói thử cái tên xem, xem em có biết hay không?”
Bách Đông Thanh: “Không phải.”
Hứa Húc cứ như phát hiện được châu lục mới, hiếu kì đến mức trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nỗi buồn đau bởi vì phải tốt nghiệp liền tạm thời quăng ra sau đầu hết, đuổi theo anh hỏi: “Anh nói một chút đi mà! Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”
Bách Đông Thanh trầm mặc.
Tính nhiều chuyện của Hứa Húc nổi lên, đại não mở rộng: “Anh không đi du học, không phải là vì không nỡ bỏ cô bé kia đấy chứ?”
Bách Đông Thanh tiếp tục trầm mặc.
Hứa Húc: “Vậy sao anh không theo đuổi người ta?”
Bách Đông Thanh vẫn kiên trì giữ im lặng.
Hứa Húc: “Anh nói với em một chút đi mà! Em hứa sẽ không nói với người khác đâu.”
Miệng Bách Đông Thanh ngậm như hến, mãi cho đến khi quay lại trên xe, cũng không nói một chữ.
Hứa Húc cài dây an toàn, có chút mất hứng chép chép miệng, mượn ánh đèn trong xe, hướng mắt nhìn về phía anh, thấy cả khuôn mặt anh đỏ bừng, đoán chừng là anh không muốn chia sẻ loại chuyện này, bị mình làm cho khỏ xử, rốt cuộc cũng nổi lòng tốt buông tha cho anh, cười nói: “Được rồi, em không hỏi nữa.”
Bách Đông Thanh rốt cuộc cũng mở miệng vàng, trầm thấp “Ừ” một tiếng.
*
Về đến nhà thuê, Hứa Húc còn chưa từng ghé qua lần nào, lúc cô đi theo Bách Đông Thanh bước qua cửa vào bên trong, căn hộ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, bởi vì so với ảnh chụp cô nhìn thấy trước đó, là tốt hơn rất nhiều.
Căn hộ hai phòng ngủ không tính là lớn, nhưng trong nhà sạch sẽ ấm áp, đồ dùng trong nhà rõ ràng là đã được thay mới, hoàn toàn không giống như một căn nhà thuê, mỗi một nơi một chỗ đều có thể nhìn ra được là đã được tỉ mỉ trang trí, trên bàn trà thậm chí còn cắm một lọ hoa tươi.
Hứa Húc thay dép lê, còn không thèm lo đến hành lý, hưng phấn chạy vào dạo qua một vòng nói: “Học trưởng, căn hộ này đẹp quá đi! Là anh đã trang trí lại sao?”
Bách Đông Thanh cầm va li hành lý của cô đi vào, hờ hững gật đầu: “Chỉ là quét dọn lại một chút, căn phòng bên trái kia là phòng ngủ của em, em đi xem xem có vừa ý không?”
Hứa Húc cười hì hì đẩy cửa phòng ngủ ra, mở đèn lên, bên trong đầy đủ mọi thừ đồ dùng cần thiết, kiểu dáng hiện đại, trên tường còn treo mấy bức tranh trang trí đẹp mắt. Cô vui vẻ bước vào, dùng sức nhảy lên giường nệm một cái, hướng ra ngoài lớn tiếng nói: “Học trưởng, nhưng vật dụng này đều là chủ nhà cung cấp sao? Cũng tốt quá đấy chứ!”
Đến giờ phút này, nỗi buồn chia xa ngày tốt nghiệp đã tan biến đâu mất, bị giấc mơ ngọt ngào với cuộc sống mới thay thế hoàn toàn.
Bách Đông Thanh ừ một tiếng: “Anh cũng đi xem qua vài căn nhà, so sánh rồi chọn căn hộ này.”
Bách Đông Thanh đẩy mấy cái va li hành lý của cô đến trước cửa phòng ngủ, cũng không đi vào: “Em thu xếp chút đi, cần giúp đỡ gì thì gọi anh.”
Hứa Húc nhảy cẫng lên: “Căn hộ này quá tuyệt vời, một mình em chắc chắn sẽ không thể nào tìm được.” Cô kéo một cái vali vào, hình như nhớ tới cái gì đó, nói, “Đúng rồi học trưởng, anh cứ tính tiền thuê nhà cho em đi, em chuyển khoản cho anh.”
Bách Đông Thanh: “Tạm thời không cần.”
“Hả?”
Bách Đông Thanh: “Lần đó em để lại nhà anh hơn năm ngàn tệ, đủ để trả mấy tháng tiền phòng rồi.”
Hứa Húc ngẩn ra một chút, hồi sau mới kịp phản ứng anh đang nói cái gì, một thời gian dài như vậy cho tới bây giờ anh cũng không hề nhắc đến, cứ tưởng rằng anh không biết chính mình đã để lại. Bây giờ vô ý thức muốn phủ nhận, nhưng đương nhiên là không phủ nhận được, đành phải ấp úng nói: “Cái kia.. Học trưởng, em để lại tiền không có ý gì khác, anh đừng hiểu lầm.”
“Anh biết.”
“Thật sự là không có ý gì khác.”
Lúc đó để lại tiền là do nhất thời xúc động, chỉ là nhìn thấy tình trạng cuộc sống của anh, muốn biểu đạt một chút tâm ý của mình. Nhưng sau đó trở về, càng nghĩ càng cảm thấy lòng tốt của mình thể hiện không đúng chỗ, không nói tới chuyện hai người vừa mới phát sinh quan hệ, nhất là khi anh bị đặt vào thế bị động như vậy, để lại tiền chắc chắn sẽ sinh ra hiểu lầm. Chỉ cần nói tới việc một nam sinh bình thường có tay có chân lại rất có chí cầu tiền, ai mà bằng lòng nhận tiền từ lòng thương hại của người khác chứ.
Cho nên cô chỉ mong anh phát hiện ra số tiền kia chậm một chút, như vậy hẳn là sẽ không ngời đến là cô đã đề lại. Sau này, sau khi biết anh không ra nước ngoài, hai người gặp lại, cho tới bây giờ anh cũng chưa hề đề cập qua, cô cứ tưởng là anh quả thực không biết, cho nên cô cũng bỏ qua chuyện này.
Thế nên, Hứa Húc ngàn lần không ngờ được anh sẽ đột ngột nhắc tới. Giờ phút này thật sự là quẫn bách muốn chết đi được, chỉ hận bản thân mình lúc đó quá ngu xuẩn.
Không phải ngu xuẩn thì là gì? Nếu không thì sao lại cho không người ta tiền thế kia!
Bách Đông Thanh nhìn xem sắc mặt của cô lúc đỏ lúc trắng, nhẹ mỉm cười, dịu dàng nói: “Anh biết em không có ý gì khác, thật ra khi đó anh cũng rất thiếu tiền, bỏ qua cơ hội đi du học do nhà nước đề cử đi đến công ty luật, tiền lương thực tập ban đầu rất ít, lại không rảnh đi làm thêm công việc khác, vẫn là nhờ khoản tiền mà em để lại cứu anh được mấy tháng, anh vẫn chưa có cơ hội cám ơn em!”
Hứa Húc nghe anh nói như vậy, lặng im trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là vậy!”