Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 64



Hứa Húc gấp gáp: “Vậy thì cũng không thể cản dao giúp người khác chứ! Dao súng không có mắt, anh làm sao biết được mình chịu một dao thì bản thân có thể bình yên vô sự chứ?”

Bách Đông Thanh nhẹ cười cười: “Anh tự có chừng mực, đây không phải là không có việc gì sao?

Phùng Giai đi tới, vỗ vỗ bờ vai của cô: “Húc nhi, cậu đừng lo lắng, tớ chứng kiến toàn bộ, học trưởng phản ứng rất nhanh, vết dao không sâu, chỉ là vết rạch hơi dài, chảy hơi nhiều máu mà thôi.”

Hứa Húc mặc dù tức giận, nhưng nhìn thấy Bách Đông Thanh không biết vì thức cả đêm hay là mất máu quá nhiều mà mặt mày tái nhợt, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, nói với Phùng Giai: “Có tớ ở đây là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi!”

Phùng Giai cười gật đầu, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói: “Nói thế nào học trưởng cũng là người bị hại, cậu đừng tức giận với anh ấy nữa.”

Hứa Húc nén giận không thể không ừ một tiếng.

Phùng Giai quay người định đi ra ngoài, cánh cửa đột nhiên bị vài người đẩy ra, dẫn đầu chính là Lâm Khải Kiệt, đi theo phía sau là trợ lý Vương của Bách Đông Thanh, còn có thêm hai người trợ lý của hắn ta.

“Lâm tổng!” Phùng Giai lễ phép nói.

Lâm Khải Kiệt nhíu mày liếc cô ấy một cái: “Đến công ty à? Cô đợi một chút, tôi cũng đi, cô ngồi xe của tôi.”

Sắc mặt Phùng Giai có hơi cứng lại gật đầu.

Mấy người trợ lý Vương đi sau lưng hắn ta lúc này lại bước nhanh về phía trước, đặt hộp cơm cầm trong tay lên trên tủ đầu giường: “Anh, em mua cho anh chút cháo thanh đạm.”

Bách Đông Thanh gật gật đầu, đang định ngồi dậy.

Lâm Khải Kiệt nói huyên thuyên không ngừng: “Anh nằm là được rồi! Tôi đã hỏi bác sĩ, vết thương này của anh phải tĩnh dưỡng vài ngày đấy.”

Bách Đông Thanh cười khẽ: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có việc gì lớn! Buổi chiều có thể xuất viện được rồi, chủ yếu là tối hôm qua thức cả một đêm, ngủ không đủ giấc, có chút không tỉnh táo.”

Lâm Khải Kiệt ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Sáng nay nếu anh mà không phản ứng nhanh, tôi chỉ sợ không chỉ khâu mười mấy mũi đơn giản như vậy. Một dao đó là anh chịu thay tôi, Lâm Khải Kiệt tôi chắc chắc sẽ không quên ân tình này, sau này anh là người anh em tốt nhất của tôi, có việc gì cần tôi giúp đỡ, cứ việc nói một tiếng, chỉ cần tôi có thể làm, tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Bách Đông Thanh đưa mắt nhìn Hứa Húc đang đứng bên cạnh mặt đen như đáy nồi, kiên trì nhìn về phía Lâm Khải Kiệt cười cười: “Lâm tổng không cần nghiêm trọng như vậy, mọi người không sao là tốt rồi.”

Lâm Khải Kiệt cười gật đầu: “Đúng rồi, tên họ Mạc kia anh định giải quyết như thế nào? Tôi nghe nói anh đã nói với bên công an lập án đánh nhau ẩu đả thông thường, đồng ý hoà giải, công an còn chưa kịp lập án anh đã muốn thả người, rốt cuộc là có chuyện gì? Cho dù vết thương của anh có nhẹ, nhưng anh ta là cố ý đả thương người khác, là muốn giết tôi, cũng không dễ bỏ qua như vậy chứ.”

Bách Đông Thanh lặng lẽ đưa mắt nhìn Hứa Húc, hời hợt nói: “Đương nhiên không thể dễ dàng như vậy, nhưng mà anh cũng nhìn thấy đấy, sáng nay anh ta đứng ngay cửa hội sợ ồn ào một trận, nói toàn những lời vô căn cứ, nếu bây giờ mà để anh ta ngồi tù, không biết còn nói gì với đám cảnh sát nữa, đến lúc đó lại gây thêm phiền phức cho anh, trước hết cứ để anh ta tỉnh táo lại, những chuyện khác cứ từ từ nói. Yên tâm, tôi là luật sư, cứ giao cho tôi là được.”

Lâm Khải Kiệt nhớ đến những lời chửi bới của Mạc Vĩ lúc sáng, lông mày không khỏi nhăn lại, không phải là trong tay anh ta có chứng cứ gì đấy chứ? Cho dù không phải chuyện lớn gì, nhưng thật sự muốn khui ra, thì cũng rất phiền phức.

Hắn ta gật đầu nói: “Được, chuyện này giao cho anh, anh làm việc tôi rất yên tâm.” Nói xong, có chút tức giận nói: “Tên nhóc này thật sự là âm hồn bất tán, em gái anh ta nhảy sông tự sát, lại đổ lên đầu tôi. Nói cho cùng thì cũng là phụ nữ đem lại một mớ phiền phức!”

Hứa Húc đứng một bên nghe được giọng điệu của hắn ta, rốt cuộc là vẫn không nhịn nổi hử lạnh một tiếng, xen vào: “Vậy vì sao Lâm tiên sinh cứ thích rước phiền phức vào người?”

Lúc này Lâm Khải Kiệt mới chú ý đến người phụ nữ vẫn luôn đứng bên giường, ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày dáng vẻ như muốn hỏi thăm.

Bách Đông Thanh không ngừng cười khẽ nói: “Đây là bạn của tôi, bởi vì tôi bị thương nên nãy giờ vẫn còn tức giận với tôi!”

Trên mặt Lâm Khải Kiệt lập tức lộ ra nụ cười thân thiện, đứng lên nói: “Luật sư Bách bởi vì tôi nên mới bị thương, em dâu muốn trách thì cứ trách tôi, đừng nổi giận với luật sư Bách!”

Hứa Húc xem thường cười khẽ một tiếng: “Ai là em dâu của anh?”

Lâm Khải Kiệt hời hợt, cười ha ha: “Đại luật sư, em dâu rất có cá tính nha!”

Bách Đông Thanh có chút khó xử cười cười: “Chịu thôi, bị tôi chiều hư.” Vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Húc, “Chỗ này của anh có tiểu Vương là được rồi, em đi làm đi, vết thương của anh không sao đâu, đến bệnh viên kiểm tra là được rồi, chảy chút máu thôi mà, đợi lát nữa truyền dịch xong, buổi chiều có thể xuất viện rồi, đừng chậm trễ công việc của em.”

Hứa Húc nhìn hai người này một xướng một hoà, làm gì có chút xíu nào gọi là giữ khoảng cách đâu cơ chứ, hay là cản một dao lộ ra chân tình rồi? Nhưng mà tên Lâm Khải Kiệt vẫn đang ngồi ở đây, cho dù cô có chán ghét hắn ta thế nào đi nữa, EQ cũng không thấp đến mức làm ầm ĩ trước mặt hắn ta.

Cô đương nhiên đã tính tới chuyện ở lại chăm sóc Bách Đông Thanh, nhưng mà người ta hiên nhiên là không thèm. Cô đưa mắt nhìn trợ lý Vương đang bận rộn chạy qua chạy lại, cũng may tiểu Vương là một người đàn ông, nếu không chắc cô bị chọc cho tức chết!

Cô không thèm ngoái đầu nhìn Bách Đông Thanh đang thân thiết xưng huynh gọi đệ với Lâm Khải Kiệt, hậm hực đi ra cửa.

Lâm Khải Kiệt cười: “Trước đây vẫn không thấy anh nhắc đến chuyện có bạn gái, tưởng rằng kiểu người bận rộn như anh hẳn là vẫn còn độc thân, còn định dẫn theo vài người đẹp cho anh làm quen đấy, không ngờ anh đã kim ốc tàng kiều rồi!”

Bách Đông Thanh chỉ cười không nói.

Lâm Khải Kiệt tiếp tục nói: “Chỉ là tôi nhìn thấy em dâu khá quen mắt, có phải là đã từng gặp ở đâu rồi không?”

Bách Đông Thanh thuận miệng trả lời: “Cô ấy là phóng viên, có thể là đã từng gặp mặt qua vài lần phỏng vấn.”

Lâm Khải Kiệt gật đầu: “Thì ra là phóng viên, khó trách nóng tính như vậy.”

Nóng tính? Bách Đông Thanh cảm thấy có chút buồn cười, từ trước đến giờ hình như cô chưa bao giờ nổi nóng với anh, lúc này chắc là thật sự tức giận rồi, sự việc bây giờ rối thành một nùi, cũng không biết nên giải thích với cô thế nào nữa.

Hứa Húc đi đến văn phòng bác sĩ cẫn thận hỏi thăm tình trạng của Bách Đông Thanh, cũng hỏi luôn thức ăn bổ dưỡng để có thể nhanh chóng hồi phục, cho đến lúc bác sĩ bị hỏi đến mức không kiên nhẫn được nữa, có hơi khó xử nói: “Yên tâm đi, không bị nhiễm trùng đâu, chỉ là vết dao tương đối dài nên vết băng bó nhìn có hơi đáng sợ, nếu không phải vì chậm trể đến bệnh viện xử lý, mất hơi nhiều máy, thì sau khi may xong đã có thể lập tức xuất viện rồi. Chỉ cần đi đứng cẩn thận, tĩnh dưỡng thật tốt, một tuần sau cắt chỉ, nửa tháng sau là lành hẳn rồi.”

Lúc này Hứa Húc mới hoàn toàn tin tưởng Bách Đông Thanh sẽ thật sự không sao, nói lời cám ơn rồi đi ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu tìm căn tin đặt trước bữa ăn dinh dưỡng cho anh, mới vừa ra khỏi thang máy, liền đụng phải một thân ảnh quen thuộc.

Trình Phóng đứng vững vàng, nhíu mày hỏi: “Sáng nay anh nghe được tin từ Mạc Vĩ, lão tam sao rồi?”

Hứa Húc nhìn anh ta một cái, không mấy vui vẻ nói: “Không có việc gì.”

Trình Phóng nói: “Anh đi xem một chút, hỏi rõ vài chi tiết.”

“Không cần đâu, Lâm Khải Kiệt đang ở phòng bệnh.”

Trình Phòng khẽ cười một tiếng: “Đây thật là xả thân được giao tình!”

Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt không vui nói: “Nếu anh thật sự quan tâm đến vụ án này, thì nên nói cho Mạc Vĩ biết chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, giết người không dễ dàng như vậy đâu, cho dù Bách Đông Thanh không cản một dao kia, anh ta cũng không giết được Lâm Khải Kiệt, người chịu khổ ngồi tù chỉ có anh ta mà thôi.”

Trình Phóng cười khẽ: “Em nói đúng lắm, lão tam vẫn là người lương thiện như trước đây, không những dũng cảm cản dao giúp người khác, nghe nói cậu ấy còn chủ động hoà giải, cũng không biết nói với bên cảnh sát thế nào, ngay cả án cũng không lập, trực tiếp thả người. Xem ra Mạc Vĩ đúng là phải cảm tạ cậu ấy vì đã ngăn một dao kia.” Nói đến đây, đột nhiện lại xoay chuyển, “Hay là phải nói, giá trị của mũi dao này cũng rất lớn, trải đường lên mây sau này của cậu ấy càng ngày càng thuận lợi nhỉ?”

Hứa Húc vốn định phản bác, nhưng lời nói dâng đến khoé miệng, lại không biết nên cãi lại từ đâu.

Cô đương nhiên tin rằng Bách Đông Thanh cản một dao kia, không phải là vì muốn lấy lòng Lâm Khải Kiệt. Trên thực tế dựa vào tính cách của anh, hoàn toàn có thể coi như là một lần hăng hái làm việc nghĩa. Hoặc là như anh nói, ngăn cản việc ác nhưng thật ra là đang giúp đỡ Mạc Vĩ, bởi vì nếu người bị thương thật sự là Lâm Khải Kiệt, giờ phút này Mạc Vĩ hẳn là đang ngồi tù rồi.

Thế nhưng những hành vi gần đây của anh, thật sự là rất khó để người ta có thể suy nghĩ theo hướng lạc quan như vậy, không cần nói đâu xa, ngay lúc này đây, còn đang trò chuyện vui vẻ với Lâm Khải Kiệt ngay trong phòng bệnh đấy!

Nghĩ đến tối hôm qua anh rõ ràng đã đồng ý với mình sẽ giữ khoảng cách với Lâm Khải Kiệt, quay đầu lại đã cùng với hắn ta ăn chơi thâu đêm suốt sáng, cho dù Hoa Thiên và Lâm thị có hợp tác, phương diện xã giao là không thể tránh khỏi, nhưng tự anh muốn xưng huynh gọi đễ với hắn ta, đúng là làm cô vô cùng khó chịu.

Những lời anh đồng ý với cô, hiển nhiên là cũng chỉ cho có mà thôi.

Ha! Bách Đông Thanh cũng bắt đầu học được cách qua loa lấy lệ với cô rồi đấy!

Trình Phóng nhìn sắc mặt ảm đạm không rõ nguyên nhân của cô, tiếp tục nói: “Nói thật, anh cũng hi vọng lão tam là vì giúp Mạc Vĩ, trước đây cậu ấy vì nghĩa quên thân như thế nào anh đều tin tưởng, nhưng cậu ấy bây giờ, xin lỗi anh nói thẳng, anh không tin được nữa. Chỉ là lần này cậu ấy giúp Mạc Vĩ là sự thật, không cần biết xuất phát từ động cơ nào, lấy lòng Lâm Khải Kiệt cũng được, giúp người làm niềm vui cũng tốt, anh cũng phải thay Mạc Vĩ cám ơn cậu ấy.”

Hứa Húc khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Tôi cũng nói thật, anh giúp đỡ Mạc Vĩ như thế này, tôi không biết anh là thật sự xuất phát từ lòng hảo tâm cùng chính nghĩa, hay là bởi vì bản án của Lâm Khải Kiệt anh đã thua Bách Đông Thanh quá khó nhìn nên không cam tâm, cho nên có hết hơi hết sức cũng phải lật đổ Lâm Khải Kiệt cho bằng được, nở mày nở mặt!”

Trình Phóng lơ đễnh cười cười: “Anh muốn như thế nào không quan trọng, quan trọng là anh biết chính mình đang làm chuyện gì?” Anh ta ngừng lại, “Nhưng là … Lão tam còn biết sao?”

Hứa Húc run lên một lát, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi tin rằng anh ấy biết!”

Trình Phóng mỉm cười: “Tiểu Húc, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi! Lão tam cậu ấy thật sự không phải là Bách Đông Thanh trước đây nữa!”

Hứa Húc nói: “Người trưởng thành dù gì cũng phải thay đổi, nếu như vẫn luôn dậm chân tại chỗ, chưa chắc đã là chuyện tốt. Nhất là những người tự cho mình là đúng từ xưa đến nay. Trình kiểm, anh nói thử xem có đúng hay không?”

Nói xong mặt không đổi sắc đi vòng qua anh ta bước ra ngoài, đi được vài bước, lại nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: “Trình Phóng, đừng lừa mình dối người sống mãi trong quá khứ nữa, bởi vì đôi mắt không biết nói dối đâu, lúc trước từ trong ánh mắt anh tôi có thể nhìn thấy bản thân mình, bây giờ tôi không nhìn được chút gì nữa, anh cảm thấy tình cảm của anh đối với tôi vẫn chưa phai nhạt, nhưng thật ra đã sớm hết rồi. Nhưng trong mắt Bách Đông Thanh chỉ có tôi, cho nên anh ấy là hạng người như thế nào đối với tôi mà nói, thật ra cũng không quá quan trọng, nếu anh ấy thật sự đi nhầm đường, tôi kéo anh ấy trở về là được rồi.”

Trình Phóng nghe được những lời cô nói, ngây người tại chỗ, đợi đến khi cô bước qua khỏi cánh cửa làm bằng thuỷ tinh, biến mất trong dòng người đi vào cửa chính, anh ta mới lấy lại tinh thần, sau đó cong môi cười tự giễu.

Có lẽ cô nói không sai, anh ta vẫn luôn cố gắng tìm lại quỹ đạo cuộc sống trước kia, nhưng thật ra chuyến tàu thuộc về anh ta đã xuất phát từ lâu rồi, không cần biết là hành khách trên tàu, hay là phong cảnh bên ngoài xửa sổ, đã sớm thay đổi đến không thể quay lại được rồi.

Bên ngoài bệnh viện không xa có một quán cơm nhỏ, sau khi Hứa Húc mua một phần ăn dinh dưỡng xong, liền quay trở lại.

Vừa mới đi vào bệnh viện, liền nhìn thấy đoàn người của Lâm Khải Kiệt đi ra, đang đi về phía bãi đậu xe, còn chưa đi tới chỗ đậu, một người đàn ông vóc dáng trung bình đột nhiên xuất hiện nghênh đón, nở nụ cười chào hỏi: “Lâm tổng, xin chào!”

Lâm Khải Kiệt khinh miệt liếc mắt nhìn anh ta, cười nói: “Quách tổng đến đón Phùng Giai à?”

Quách Minh khúm núm gật đầu: “Đúng vậy! Vừa đúng lúc đi qua bên này, nghe trợ lý nói cô ấy đang ở bệnh viện, thuận tiện đưa cô ấy qua công ty.”

Lâm Khải Kiệt nói: “Không cần, tôi cũng đến công ty, để tôi cho cô ấy đi nhờ một đoạn là được rồi.”

Phùng Giai đi lên trước, đang định từ chối khoé, Quách Minh đã không ngừng đồng tính nói: “Lâm tổng thật sự là quan tâm đến nhân viên, vậy tôi thay cô ấy cảm ơn ngài!”

Phùng Giai nhíu nhíu mày, biểu cảm khổ sở xấu hổ cùng thất vọng chợt loé lên trong mắt, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Hứa Húc nhìn xem người đàn ông đang đứng trước mặt Lâm Khải Kiệt, khúm núm đến hèn mọn, đột nhiên ý thức được hiện thực trên thế giới này tàn khốc đến mức độ nào, có lẽ là cô đã được bảo vệ quá tốt, bởi vì không thiếu thứ gì, cho nên xưa nay chưa từng phải đi tranh thủ điều gì, vì vậy đều nghĩ hết thảy mọi chuyện là lẽ đương nhiên, thế nhưng phần lớn mọi người sống trên đời này, muốn có được một vài thứ, hẳn là phải từ bỏ một vài thứ, ví dụ Bách Đông Thanh, ví dụ như Quách Minh, bọn họ đều là những người tay không tấc sắt bước vào xã hội hỗn loạn này.

Có lẽ cô nên cảm thấy may mắn, so với hạng người a dua nịnh nọt như Quách Minh, Bách Đông Thanh ít ra vẫn còn giữ được nguyên tắc của mình.

Dù sao cô cũng chướng mắt cảnh tượng như vậy, khinh bỉ bĩu môi, vì giữ thể diện cho Phùng Giai, cho nên tránh tầm mắt mấy người đó đi về phía toà nhà bệnh viện, nhưng lại thoáng nhìn thấy Lâm Khải Kiệt cầm điện thoại di động lên, vẫy vẫy tay với mấy người bên cạnh: “Các người lên xe trước đi, tôi đi nhận điện thoại.”

Hắn ta quay người đi tới, Hứa Húc cũng không biết suy nghĩ thế nào, vô thức trốn vào bên cạnh một chiếc xe.

Lâm Khải Kiệt đi đến một nơi hẻo lánh, hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Sao lại âm hồn bất tán như vậy chứ? Giống như con rệp vậy, tôi không muốn vào ngay lúc này thằng đó có chứng cứ quan trọng gì đưa đến tay cảnh sát. Anh bảo người ta dùng cách gì cũng được làm cho nó biến mất đi! Loại người này dù sao cũng mệnh tiện như kiến hôi mà thôi.”

- Hết Chương 64-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.