Cũng giống như phần lớn sinh viên năm nhất sống sót qua kì thi đại học liền buông thả bản thân, Hứa Húc cũng không còn quá quan trong việc học nữa, cộng thêm chuyện đã tìm được nơi gửi gắm tình cảm, học tập đương nhiên phải xếp vào phía sau, cô cũng không có hoài bão to lớn giành được học bổng, chỉ cần thành tích không khó coi là được. Về phần Trình Phóng, mặc dù là nhân vật phong vân, nhưng anh cũng không phải là phong vân ở phương diện học tập, mà là ở các loại hoạt động được tổ chức trong trường, đương nhiên cũng không thể làm gương cho Hứa Húc ở mảng học hành được.
Kì thi giữa kỳ tương đối dễ qua, hai người đều là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đi qua đi lại Starbucks mấy lần, nói là ôn tập, thật ra phần lớn thời gian toàn là nói chuyện phiếm không thì ngủ gà ngủ gật hoặc là chơi điện thoại.
Lúc đến hầu như Bách Đông Thanh lúc nào cũng đang làm việc, anh hình như không thích nói chuyện, lần nào cũng chỉ chào hỏi ngắn gọn với Trình Phóng, sau đó nhìn về phía Hứa Húc mỉm cười gật gật đầu.
Hứa Húc cũng không nói gì nhiều với anh ta, rất tự nhiên ngồi xuống vị trí có thể lơ đãng nhìn vào quầy bar, phần lớn thời gian anh đều cúi đầu yên lặng làm cà phê, có khách chọn món, ngoại trừ đôi lời lễ phép hỏi thăm yêu cầu của khách, còn lại rất ít khi mở miệng nói chuyện, nhưng bởi vì trên mặt luôn thường trực nụ cười nhạt nhẽo, cho nên cũng không khiến người khác cảm thấy không được tôn trọng, thế mà lại có loại gió xuân ấm áp ôn hoà.
Mà từ sau khi biết nhau, ngoại trừ ở Starbucks, cách hai ba ngày Hứa Húc đều nhìn thấy Bách Đông Thanh một lần ở khu ký túc xá. Khu ký túc xá không lớn, ký túc xá của nam sinh và ký túc xá nữ sinh của Học viện luật chỉ cách nhau một toà nhà, nếu như làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, trên đường đi đến căng tin và phòng tắm lúc giữa trưa và chạng vạng tối thật ra cũng không quá nhỏ.
Hứa Húc nghĩ, có lẽ trước đó đã thấp thoáng nhìn thấy vị học trưởng này rất nhiều lần rồi, chỉ là anh đứng giữa đám sinh viên người đến người đi thật quá mức bình thường, cho nên cô chưa từng chú ý qua kiểu nam sinh như thế này.
Nhưng mà kỳ diệu là, bây giờ cho dù có cách bao xa, cô luôn luôn có thể liếc nhìn thấy anh, dù sao dáng vẻ anh ta có vẻ là một nam sinh tốt. Có đôi khi khoảng cách gần nhau, cô sẽ mỉm cười và chào anh, anh thì sẽ mím môi khẽ mỉm cười gật đầu đáp lại.
Anh dường như luôn trong trạng thái vội vàng xuất phát, phần lớn thời gian là từ phòng nấu nước sôi hoặc nhà ăn về ký túc xá, nếu không phải xách theo ba bốn bình nước, thì chính là ôm ba bốn hộp cơm. Nam sinh đại học nhất là nam sinh khoa xã hội, cho dù là trường đại học trọng điểm, chương trình học cũng không có quá nhiều áp lực trong năm thứ ba, có phần lớn bộ phận sinh viên đều sống cuộc sống sinh hoạt sa đoạ, ngày đêm chơi game điên cuồng ở ký túc xá, nghĩ lại cũng chỉ có kiểu sinh viên xuất sắc như Bách Đông Thanh mới có thể làm việc và nghỉ ngơi có quy luật đến vậy.
Một ngày chạng vạng tốt, Hứa Húc và Trình Phóng đi ăn cơm tối từ bên ngoài giờ mới trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy Bách Đông Thanh xách theo bốn bình thuỷ đựng nước nóng quay về ký túc xá.
Trình Phóng đứng cách xa mấy mét chào hỏi với anh: “Lão tam! Lát nữa buổi tối cậu phải đi làm bán thời gian đúng không?”
Bách Đông Thanh đi tới, gật đầu: “Ừ.”
“Vậy lúc cậu về, thuận tiện ghé tiệm thuốc mua giùm tớ hộp kẹo ngậm nhé, loại tớ thường ăn đấy, về rồi trả tiền cho cậu.”
“Ừ được.” Bách Đông Thanh khẽ mỉm cười đáp lại, lúc đi ngang qua, nhìn về phía Hứa Húc đang bị Trình Phóng nắm tay gật gật đầu xem như chào hỏi.
Đi được một lát, Hứa Húc nhịn không được mà lắc lắc cánh tay Trình Phóng rồi thả ra: “Lần nào em cũng nhìn thấy Bách học trưởng đi lấy nước, đều là mang theo một lần mấy bình, là lấy giúp các anh sao?”
Bạn cùng phòng giúp mang cơm lấy nước cũng chẳng có gì là lạ, mấy người bạn cùng phòng ký túc xá của Hứa Húc cũng thường làm chuyện này, nhưng cho tới bây giờ vẫn là thay phiên nhau, tuyệt đối không để một người làm. Mà khoảng chừng hai tháng nay, từ đó đến nay Hứa Húc vẫn không thấy Trình Phóng đi lấy nước nóng lần nào, thế mà đã đề nghị giúp mình mấy lần rồi.
Trình Phóng nghe cô hỏi, gật đầu nói: “Đúng vậy! Dù sao mỗi ngày cậu ấy đi nhà ăn ăn cơm này nọ xong đều muốn đi lấy nước nóng, thuận tiện lấy giùm bọn anh luôn, đỡ cho những người lười đi nhà ăn như bọn anh phải đi vòng một chuyến.”
“Các anh là có ý tốt sao?” Hứa Húc có chút im lặng.
Trính Phóng cười cười nhìn cô một cái, không để ý lắm mà nói: “Cái này có gì đâu mà phải ngại chứ, em nghĩ rằng nam sinh cũng giống như nữ sinh bọn em tính toán từng li từng tí sao. Lão tam của bọn anh rất tốt, đều là cậu ấy chủ động làm giúp bọn anh.”
Hứa Húc bĩu môi: “Vừa nãy đi nhà thuốc không phải là anh nhờ người ta giúp sao?”
Trình Phóng nói: “Đây không phải là tiện đường sao?” Anh hít vào một hơi chậc chậc hai tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, cười nói, “Anh nói này bạn học Tiểu Hứa, em nghĩ bọn anh là loại người nào thế? Người xấu bắt nạt bạn học sao?”
Hứa Húc nói: “Em chỉ là cảm thấy bọn anh như thế này không được tốt lắm.”
Trình Phóng cười: “Cái gì mà không lắm chứ? Quan hệ trong ký túc xá của bọn anh tốt lắm! Dù sao lão tam cũng không có người yêu, không giống bọn anh phải đi theo làm chân sai vặt cho bạn gái, giúp anh em chia sẽ vài việc vặt vãnh cũng chỉ là tiện tay mà thôi.”
“Vì sao anh ấy lại không có bạn gái?” Hứa húc vô thức hỏi.
Trình Phóng nói: “Cậu ấy hiện giờ phải vừa học vừa kiếm tiền nuôi sống bản thân, làm sao có thể yêu ai chứ? Chính cậu ấy cũng đã nói sau khi có việc làm ổn đỉnh rồi mới có thể cân nhắc đến những chuyện khác.”
Hứa Húc nhớ tới lần trước tụ tập có nói qua, ba mẹ Bách Đông Thanh đều mất sớm, đã một thân một mình sinh sống nhiều năm.
Trình Phóng xoa nhẹ đầu cô: “Yên tâm đi, bạn trai của em tuyệt đối không phải là loại nam sinh bắt nạt bạn cùng phòng đâu.”
Hứa Húc không hiểu rõ Bách Đông Thanh cho lắm, nhưng nghĩ tới lần ăn cơm trước đó, mấy người Trình Phóng nói chuyện của anh, cùng với lần kia nhìn thấy anh bế người mãi nghệ lên xe, đoán chừng có khả năng là một nam sinh thiện lương thật thà. Có lẽ nam sinh quả thức không quá so đo mấy việc vặt vãnh nhỏ bé như thế này.
Thế là cũng không để tâm đến chuuyện này nữa.
Chuyện tình cảm của Hứa Húc và Trình Phóng dần trở nên hoà hợp và tốt đẹp hơn, mặc dù có lẽ vẫn còn chưa hiểu được chân lý niên kỷ của tình yêu, nhưng ai cũng không thể phủ nhận đây chính là tình yêu, là suối nguồn của sự vui vẻ ở cái lứa tuổi này.
Đến tháng mười hai, thành phố liền chính thức bước vào mùa đông rét mướt, ký túc xá không có lò sưởi, nói lời tạm biệt với ổ chăn vào mỗi buổi sáng liền trở thành một việc làm có độ khó rất cao, nhất là cuối tuần, chưa đến mười giờ Hứa Húc chắc chắn sẽ không dậy nổi.
Ngày hôm đó chỉ mới hơn chín giờ sáng, cô nhận điện thoại của Trình Phóng gọi tới. Còn chưa đợi đối phương lên tiếng, Hứa Húc đã khàn khàn cười nói: “Hôm nay anh dậy sớm vậy?”
Bình thường vào cuối tuần, cuộc gọi đầu tiên của Trình Phóng thường thường là vào mười một giờ, bởi vì lúc này anh mới có thể rời giường.
Nam sinh đầu dây bên kia thở dài nói: “Hôm nay không phải là Ngày quốc tế tình nguyện gì sao? Phụ đạo viên của bọn anh đem mấy nam sinh trong ký túc xá đi làm lao động công ích, phòng ký túc xá của bọn anh bị phân đến cầu vượt Tây Môn dọn dẹp giấy dán quảng cáo. Giữa mùa đông thật sự là muốn chết mà!”
Hứa Húc cảm thấy có chút hả hê cười to: “Một ngày đầy ý nghĩa đấy! Được thôi, đợi lát nữa em đến thăm chỗ anh làm việc.”
“Thôi đi, lạnh muốn chết, đợi anh xong việc rồi sẽ gọi điện thoại cho em, chúng ta đi ăn được không?”
Hứa Húc ừ một tiếng, hai người lại nói đùa vài câu, rồi mới cúp điện thoại.
Nói thì nói vậy, nhưng vì sức mạnh của tình yêu, để sau khi cô cúp điện thoại, cố gắng chui ra khỏi ổ chăn ấm áp, sau khi rửa mặt thay đồ xong trực tiếp đi ra phía cầu vượt Tây Môn tìm Trình Phóng.
Cầu vượt hình chữ thập ở Tây Môn dài phải mấy chục mét, rất thu hút những miếng dán quảng cáo, từ bậc thang cho đến mặt cầu rồi đến lan can, lâu ngày bị các loại quảng cáo của những cô gái nhỏ bao phủ, muốn dọn dẹp sạch sẽ thật không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
Bởi vì đang là buổi sáng mùa đông, lúc này rất ít người đi trên đường, chỉ có vài bóng người thưa thớt. Hứa Húc chạy lên cầu vượt, xa xa đã nhìn thấy na sinh đang ngồi xổm trên mặt đất làm việc. Cô nhận ra đó là Bách Đông Thanh, mà mấy người Trình Phóng lại không thấy đâu.
Cô nghi ngờ đi qua, hỏi: “Học trưởng, Trình Phóng đâu ạ?”
Bách Đông Thanh hẳn là đang quá chú tâm vào công việc, đột nhiên bị một giọng nói chen nang doạ đến mức khựng tay lại một chút, ngẩng đầu nhìn thấy người đến là Hứa Húc, nhìn về phía cô khẽ cười cười, nói: “Bọn họ mặc ít quá, lạnh không chịu được, đang đi mua đồ nóng uống rồi.”
Hôm nay nhiệt độ không khí vốn đã thấp, cầu vượt trên cao càng có gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi tới, Hứa Húc mới đứng đó có một chút mà đã run lên, có thể cảm giác được gió lạnh thấu xương. Cô cúi đầu nhìn áo khoác cũ kỹ đơn bạc trên người Bách Đông Thanh, nhịn không được hỏi: “Sao anh không đi cùng bọn họ đi? Anh không lạnh à?”
Bách Đông Thanh cúi đầu tiếp tục làm việc, không để ý lắm nói: “Vẫn tốt!”
Hứa Húc nghĩ nghĩ, ngồi xốm xuống bên cạnh anh rồi cầm lấy một cái xẻng nhỏ: “Vậy em đợi Trình Phóng quay lại.”
Bách Đông Thanh thấy việc cô làm, liên tục khuyên nhủ: “Anh làm là được rồi, chỗ này gió lớn, em đi qua cửa hàng bên kia đợi đi, Trình Phóng có tới anh sẽ nói cho cậu ấy biết.”
“Không có việc gì đâu! Em mặc nhiều áo, với lại hoạt động một lát sẽ ấm lên thôi.” Hứa Húc dùng cái xẻng cạy cạy miếng quảng cáo hai lền, cười nói, “Cũng rất thú vị đấy!”
Bách Đông Thanh nhìn cô một chút, cũng không nói thêm gì nữa, lại tiếp tục cúi đầu xuống chuyên tâm làm việc.
Hứa Húc cạy được mấy miếng quảng cáo liền có chút nhàm chán, yên lặng quay đầu nhìn về phía nam sinh cách mình không đến hai mét, gió từ khe hở lan can thổi qua mặt anh, gương mặt cùng bờ môi anh trong gió lạnh có hơi tái nhợt khô khốc.
Anh hiển nhiên là bị lạnh.
Co nghĩ nghĩ hỏi: “Học trưởng, có phải là Trình Phóng thường xuyên để anh giúp anh ấy làm cái này làm cái kia không?”
Bách Đông Thanh sửng sốt một chút, quay đầu liếc nhìn cô, có chút mờ mịt lắc đầu: “Không có đâu.”
Hứa Húc nói: “Em thường hay nhìn thấy anh lấy nước mang cơm giúp bọn họ.”
Bách Đông Thanh dường như hiểu ra cong cong môi, cũng không để ý lắm nói: “Chỉ là thuận tiện mà thôi, lấy một bình cũng là lấy, lấy bốn bình cũng là lấy. Mấy người Trình Phóng cũng thường giúp đỡ anh.”
“Thật vậy sao?” Đôi mắt Hứa Húc sáng lên, dịch gần hơn một bước về phía anh, “Trình Phóng đã giúp anh cái gì?”
Bách Đông Thanh nói: “Rất nhiều, giới thiệu công việc bán thời gian cho anh này nọ.”
Hứa Húc dù sao cũng không thân, cũng không tiện hỏi thêm chi tiết cụ thể, chỉ cười tủm tỉm nói: “Thì ra là vậy!”
Bách Đông Thanh gật đầu, ngẩng đầu nhìn cô một chút, cười nói: “Trình Phóng là người rất tốt.”
Bạn trai mình được người khác khen đương nhiên Hứa Húc rất vui vẻ, nhưng cũng không tiện biểu hiện lên mặt, chỉ giả bộ bình tĩnh ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm, giống anh, tiếp tục yên lặng làm việc.
Nhưng mà người bạn trai rất tốt này, tính luôn cả hai người bạn cũng phòng của anh, để Hứa Húc ngồi xổm trong gió lạnh cạy gỡ miếng dán quảng cáo cả hai mươi phút còn chưa thấy trở về.
Cô đợi đến mức không kiên nhẫn được nữa, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của Trình Phóng. Không ai nghe máy.
Cô cúp điện thoại, chép chép miệng tức giận nói: “Mua đồ uống nóng xong bị người ta đóng gói bắt cóc luôn sao? Đã lâu như vậy còn chưa quay lại?”
“Bằng không em đi vào cửa hàng đợi đi, cậu ấy trở về anh sẽ nói cho cậu ấy biết.” Bách Đông Thanh nhìn cô một chút, nói.
Thật ra Hứa Húc cũng cảm thấy đứng đây đợi có hơi lạnh, nhưng nhìn lại một hàng miếng quảng cáo vẫn còn chưa được dọn, lại yên lặng đưa mắt nhìn nam sinh đang nghiêm túc làm việc, do dự một chút: “Không có việc gì, em ở đây chờ là được rồi!”
Coi như là đang giúp Trình Phóng làm việc tốt đi.
Thế là hơn nửa tiếng đồng hồ sau, người trên cầu vượt dần trở nên thưa thớt, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang chuyên tâm làm việc trong gió rét.
Hứa Húc là dạng con gái hiếm khi ngưng miệng, nhưng dù sao cũng không quen thân với Bách Đông Thanh, cũng nhìn ra được vị học trưởng này không thích nói chuyện, cho nên muốn mở miệng nói chuyện phiếm cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, sau khi liếc trộm nam sinh đang làm việc mấy lần, nhìn cái xẻng nhỏ trong tay, nói: “Học trưởng, miếng này cứng quá không gỡ ra được.”
Bách Đông Thanh quay đầu, dời mắt nhìn xuống cái xẻng của cô, đi tới, dùng sức cạo miếng quảng cáo cứng đầu kia ra: “Được rồi.”
Sau đó, lại yên lặng đi lại chỗ cũ làm việc của mình.