Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Chương 1-3: Mượn bụng sinh con



Nàng là Tang Tử, một sát thủ đứng đầu tổ chức ám sát, sau khi nhận được nhiệm vụ, nàng thành công trà trộn vào vương phủ, thân phận mới của nàng là một công cụ làm ấm giường trong vương phủ, hơn nữa tên gọi Đồng Tử Hàm. 

Đương nhiên, ấm giường là thứ yếu, được ân huệ của Vương phi, vừa lúc lấy thân báo đáp, trở thành một công cụ mang thai, kỳ thật đây là thứ yếu, quan trọng chính là, nàng là nằm vùng!

Ngay tại ngày hôm qua, nàng hóa thân trở thành một cô gái diễn xiếc cùng ông nội ở trong trà lâu làm xiếc, bị những nam nhân hạ lưu đã an bài trước phi lễ, ông nội đáng thương bị người xấu đánh chết, nàng lại cơ khổ không nơi nương tựa bị khi dễ, thời điểm bất lực nhất, thực trùng hợp được Vương phi ra tay cứu giúp.

Tất cả đều là thuận theo tự nhiên như vậy, nhưng nàng biết, tất cả đều là một tay thủ lĩnh an bài tốt, như vậy nàng mới có thể thuận lợi tiến vào vương phủ, cũng không bị người hoài nghi.

Trong vương phủ to như vậy, nàng tựa hồ có chút nhỏ bé, nàng biết Vân Vương phi sẽ đưa ra yêu cầu, làm cho nàng trở thành công cụ sinh ra đứa trẻ, đây là bi ai của nữ nhân, hay là hạnh phúc?

Xem là sát thủ dễ làm, hay là một người nữ nhân mang thai dễ làm hơn, nàng đang chờ đợi Vương phi truyền lời, để xác minh những điều nàng đang chờ đợi...

Quan hệ của người với người trong Vương phủ rất đơn giản, một Vân Vương gia, một Vân Vương phi, còn lại là hạ nhân, đây là tin tức sớm đã biết, nàng bị an bài vào ở tại Phỉ Thuý các phía sau của vương phủ.

Ngày hôm qua lúc tiến vào vương phủ, vội vàng thấy được Vương gia liếc mắt một cái, đó là một nam nhân lạnh nhạt mà tuần mỹ, bất quá ấn tượng sâu nhất chính là, ánh mắt hắn nhìn nàng có chút sắc bén, sắc mặt lạnh lùng, nhìn ra được là người nói năng cẩn trọng, rất khó ở chung.

Nguyên bản Vân Vương phi phái hai nha hoàn hầu hạ nàng, nhưng bị nàng uyển chuyển cự tuyệt, nàng đang đóng chính là một người bị lưu lạc, không cần người tới hầu hạ, tất cả đều phải tự thân đi làm, nhận ân huệ của người, không thể há mồm chờ cơm, quần áo tự lo, như vậy mới tính là bình thường.

Tử Hàm đang suy tư, thì nha hoàn Hương Thảo của Vân vương phi đến truyền lời, bảo nàng đi Lan Hoa các một chuyến, chuyện nên tới cuối cùng cũng tới.

Tử Hàm vẻ mặt khổ sở, bi thương, bởi vì ông nội thân nhất của nàng đã chết, nên bi thương một chút, khổ sở một chút, theo nha hoàn Hương Thảo đi ra Phỉ Thuý các, đi qua một con đường nhỏ bằng đá, sau một phen cong cong quẹo quẹo, rốt cục đi tới Lan Hoa các.

"Tử Hàm thỉnh an vương phi." Tử Hàm cúi đầu khom người, nhu thuận hành lễ, tuy rằng giống như làm trò, nhưng nàng là một người nghèo, cấp bậc lễ nghĩa phải chu đáo.

Vân Vương phi khoát tay, rất nhã nhặn nói: "Ngồi đi, không cần giữ lễ."

"Đa tạ Vương phi." Tử Hàm nói lời cảm tạ rồi nhẹ nhàng ngồi ở trên cái ghế đá màu trắng đối diện vương phi không xa.

"Các ngươi đều lui ra đi." Vân Vương phi đột nhiên phất tay, ý bảo một nha hoàn hầu hạ bên cạnh lui ra.

Đôi mắt xinh đẹp của Vân vương phi nhìn Đồng Tử Hàm xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, do dự một chút mới mở miệng nói: "Hôm nay tìm ngươi đến, thật sự là có một chuyện muốn nhờ."

Tử Hàm ngẩng đầu, bày ra một bộ dáng đau khổ nhu nhược của nữ tử, nói: "Vương phi mời nói."

Trên gương mặt thanh lệ của Vân vương phi rất là khó xử, cắn môi, tựa hồ không biết mở miệng từ đâu, cuối cùng rốt cục hạ quyết tâm, giọng điệu có chút ưu thương nói: "Tin tưởng ngươi cũng nhìn ra được, thân thể của ta không tốt, cần nhờ thuốc để duy trì sinh mệnh, ta cùng Vương gia thực yêu nhau, nhưng không cách nào vì hắn sinh một đứa nhỏ, để duy trì đời sau, mà hắn bởi vì yêu ta, lại không chịu nạp thiếp, nhưng không thể bởi vì điều này, làm cho đời sau của vương gia bị chặt đứt."

"Vậy.... Tử hàm có thể làm cái gì." Ánh mắt hồn nhiên của Đồng Tử Hàm làm cho người ta nhịn không được muốn đến hôn môi nàng, chớp động chân thành tha thiết, trong giọng nói cũng là tràn đầy thành khẩn.

Vân Vương phi nghe xong lời nói của Đồng Tử Hàm, lộ ra một mặt nan giải chua xót, "Bệnh của ta không thể chữa được."

"Vậy ý tứ của ngài là....?" Đồng Tử Hàm nghi hoặc nhìn Tâm Nhi, trong lòng biết nàng muốn nói gì, lại muốn đợi Vân Vương phi đứng ra giải thích.

"Vương gia không chịu nạp thiếp, cho nên ta nghĩ tìm một người nguyện ý sinh cho vương gia một đứa nhỏ, hơn nữa sẽ không tham gia cuộc sống chúng ta, nói trắng ra chính là một người thiếp không cần danh phận." Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tâm Nhi mang theo một tia chờ mong, ánh mắt hỏi thăm nhìn Đồng Tử Hàm, nàng nói như vậy, đối phương hẳn là minh bạch.

"Ngài là nói.... Tìm một người vì Vương gia sinh đứa nhỏ, sau đó đem đứa nhỏ lưu lại, nàng rời đi." Không riêng gì không cần danh phận, đứa nhỏ cũng không được, nàng thật sự không muốn hỏi vấn đề ngu ngốc này, chính là thân phận này không thể không hỏi như vậy, kỳ thật biết rõ chuyện tình, lại đi hỏi, thực không thú vị.

"Tử Hàm, ngươi là người thông minh, ta biết làm như vậy thực quá mức, nhưng ta cũng không có cách nào." Tâm Nhi nói xong đứng dậy, đi tới bên cạnh Đồng Tử Hàm, cầm tay nàng, chờ đợi mà lại có chút kích động nói: "Tử hàm, ngươi nguyện ý không? Ngươi có thể giúp ta việc này không?"

"Không... Vương phi, ngài như thế nào có thể có ý nghĩ như vậy, không thể được, ta không thể làm như vậy." Tử Hàm giống như bị rắn cắn, sắc mặt biến đổi trong nháy mắt giãy khỏi tay Tâm nhi ra, sắc mặt bối rối, thân thể liên tục lui về phía sau.

Tâm Nhi nhìn thấy Tử Hàm phản ứng như thế, nóng vội không thôi, bất kể thân phận quỳ gối trước mặt Tử Hàm, đau xót nói: "Tử Hàm, xem như ta cầu ngươi được không, nể tình ta cứu ngươi một lần, đáp ứng ta được không, đứa nhỏ ngươi sinh ra, ta sẽ xem như con ruột của mình."

Đồng Tử Hàm giống như bị Tâm Nhi đang quỳ trên mặt đất làm cho hoảng sợ, trong lòng lại lạnh lùng cười, nàng, lúc người khác đang nhìn nàng diễn trò, thì nàng đang xem diễn.

Tử Hàm xoay người quỳ gối trước mặt Tâm Nhi, đỡ lấy Tâm Nhi, ra vẻ bối rối nói: "Vương phi không được, người mau đứng lên."

Vân Vương phi Tâm Nhi lại khóc rống lên, nước mắt theo hai má nhỏ xuống trên tay Tử Hàm, nàng bi thương nói: "Tử Hàm, ta van cầu ngươi, ta tìm thật lâu đều không có người thích hợp, ở lúc ta cần nhất, bất lực nhất, ngươi xuất hiện, là ông trời làm cho chúng ta gặp nhau, đây là thiên định, ông trời cho ngươi đến cứu vớt ta, ngươi nếu không đáp ứng, ta sẽ quỳ mãi."

Nói đích thực hay, diễn cũng diễn thật là tốt, tâm Tử Hàm lãnh khốc, một chút cũng không cảm giác được sự đau khổ của Tâm Nhi, bởi vì lòng của nàng đã sớm tĩnh mịch, hơn nữa yêu cầu này của Vân vương phi thực ích kỷ, cũng thực vô tình, có ai làm mẫu thân lại bỏ cốt nhục của mình được?

Không! Trên đời là có cha mẹ như vậy, nàng lúc đó chẳng phải là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ sao, trên đời này cái gì đều cũng có thể

"Tử Hàm, van cầu ngươi, van cầu ngươi, ngươi không phải nói, làm trâu làm ngựa để báo đáp ta sao, ta không cần ngươi làm trâu làm ngựa, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này của ta..." Đây tựa hồ so với làm trâu làm ngựa còn khó hơn.

"Vương phi, ngài đứng lên trước, đứng lên nói sau, hơn nữa không cần kích động, thân thể của ngài không thể kích động quá mức." Tử Hàm nhìn gương mặt ôn nhu của Vân Vương phi, trong lòng lại không có một chút hảo cảm, chỉ có khi diễn trò, nàng mới có thể thân thiết nói chuyện như vậy, trong lòng đều cảm thấy rất giả dối.

"Tử Hàm.... Van cầu ngươi đáp ứng ta, ta.... Ta dập đầu cho ngươi, ta dập đầu cho ngươi." Tâm Nhi cúi đầu khóc, làm bộ phải dập đầu, bị Tử Hàm ngăn lại, rất là bất đắc dĩ nói: "Vương phi không cần như vậy, được.... Ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi."

Tâm Nhi nghe được lời của Tử Hàm, trong lòng vui vẻ, trong hai mắt đẫm lệ mang theo vui sướng, vội vàng chứng thực. "Tử Hàm, ngươi thật sự đáp ứng rồi, thật tốt quá, ta cam đoan, ta sẽ đem đứa nhỏ xem như thân sinh, hơn nữa sẽ khiến cho cuộc sống về sau của ngươi không phải lo cơm áo."

Trên mặt Tử Hàm không nhìn ra biểu tình gì, kia hẳn là một loại biểu tình thực phức tạp.

Nếu không phải nàng mang vai diễn đặc thù này, sao có thể có bộ dáng của nữ tử vì bạc bỏ con mình đây?

Trong lòng Tử Hàm lạnh lùng cười, cười trên đời này chính là cá lớn nuốt cá bé, có tiền liền coi như có thể quyết định hết thảy, thật giống như nàng, chỉ cần thủ lĩnh sai sử nàng sẽ lập tức đi giết những người không cường đại (mạnh mẽ), lúc nàng cười, không biết có người đang cười nàng hay không.

Mà gương mặt mang lệ của Tâm Nhi, cũng lộ ra tươi cười thản nhiên, rốt cục cũng có người vì vương gia mà làm chuyện này.

Không phải là không thể kiếm được người, nhưng người vì tiền, sẽ không dễ dàng đem đứa nhỏ lưu lại, người như vậy nhất định sẽ vọng tưởng ở lại vương phủ, như vậy sẽ là phiền toái rất lớn.

Mà Tử Hàm, có thể đáp ứng nàng, đa số là vì báo ân, người như vậy nàng mới yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.