Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 21



CHƯƠNG 21: CÔ GÁI CÓ HÀNH VI KÌ LẠ

Hạ Hà che mặt, khó tin nhìn Dương Ngữ Nhi, tại sao chị họ lại đánh mình vì tên vô dụng này? Mìnhrõ ràng đang giúp chị ta nói mà!

Lời nói vừa rồi của em họ, rất có thể khiến cô để vuột mất gia tài bạc tỷ của Tần Hằng! Chỉ cần câu được Tần Hằng , cuộc đời của cô sẽ có sự thay đổi cực kì to lớn, đối với Dương Ngữ Nhi, người muốn gả vào một gia đình giàu có mà nói là không thể chấp nhận được!

Hạ Hà à, giờ em đang hại chị đó, có biết không.

“Em nói bậy bạ gì đó! Tần Hằng bây giờ là bạn trai của chị, Hạ Hà , xin hãy tôn trọng anh ấy một chút!” Dương Ngữ Nhi nói xong đi về phía Tần Hằng , nép vào lòng Tần Hằng , trừng mắt tức giận mà nhìn Hạ Hà.

Tần Hằng thật không ngờ Dương Ngữ Nhi lại vì mình mà làm động tay với Hạ Hà .

Nếu anh tiếp tục ở lại chỗ này, sợ rằng tinh hình sẽ căng tệ hơn, cho nên Tần Hằng khuyên hai người một câu, rồi rời đi.

Sau khi Tần Hằng rời đi như vậy, cơn tức giận của Dương Ngữ Nhi dần dần lắng xuống, lúc này cô mới cảm thấy hơi áy náy với Hạ Hà .

Đang không biết làm sao để xin lỗi Hạ Hà, không ngờ rằng lúc này, Hạ Hà đột nhiên cười khúc khích.

“Em họ, em không sao chứ?” Hạ Hà bị chính mình đánh, vậy tại sao vẫn còn cười, không phải vừa rồi đánh mạnh quá làm cho não của Hạ Hà có vấn đề đấy chứ?

“Chị họ, chị đúng là thật thủ đoạn. Vừa rồi chị đánh em là vì muốn Tần Hằng hết lòng nghe lời, đúng không?” Hạ Hà còn cho rằng, đó là thủ đoạn của Dương Ngữ Nhi, cô lại xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, lại mang một vẻ oán trách nói: “Chị họ, cho dù có muốn diễn cho anh ta xem, nhưng mà chị tát mạnh quá, giờ mặt em vừa tê vừa ngứa!”

Lúc này Dương Ngữ Nhi mới thở phào một hơi, còn may, em họ không bị mình đánh đến não tàn.

“Được rồi, vừa rồi chị đánh hơi mạnh, em họ, đừng ghi hận chị, đợi đến khi chị nắm được anh ta, lợi ích của em là không thể thiếu!” Dương Ngữ Nhi nhẹ nhàng xoa mặt Hạ Hà nói.

“Đó là đương nhiên, em đã biết Triệu Bàng là con nhà giàu, đến khi đó, chị họ sao cũng phải lấy vài chục triệu ra cho em đúng không?” Hạ Hà nháy mắt với Dương Ngữ Nhi .

Chỉ là Hạ Hà không nghĩ tới, người mà Dương Ngữ Nhi nói, không phải là Triệu Bàng .

“Nên như vậy” Dương Ngữ Nhi cười nói, chỉ cần tôi và anh Tần thành đôi, mấy chục triệu có tính là gì?”

Hai chị em rất nhanh đã quên đi chuyện không vui vừa rồi.

“Đúng rồi, chị họ, trước đây chị đã từng nói, có một vị siêu giàu đã từng ghé qua ngân hàng của bọn chị, mấy ngày nay anh ta có đến không? Em nhờ chị giúp em lấy số điện thoại, có được không?” Ánh mắt Hạ Hà sang như sao, trong lòng tràn đầy mong đợi.

“Em muốn xin số anh ta làm gì?” Dương Ngữ Nhi cảnh giác hỏi.

“Còn phải hỏi, đương nhiên là sống chết theo đuổi anh ta, kiểu người giàu này có thể gặp không thể cầu! Nếu em có thông tin liên lạc của anh ta, cho dù là bị bao nuôi, em cũng sẽ cố gắng bằng mọi cách để bắt được anh ta!” Hạ Hà suy xét nói.

“Ồ…” Dương Ngữ Nhi rơi vào trầm tư sau khi nghe xong lời của Hạ Hà , đồng thời có cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ: “Mấy ngày nay anh ta không đến, đợi khi nào anh ta đến, chị xin số điện thoại cho em.”

“Ừm, cảm ơn chị họ” Hạ Hà cười ngọt ngào: “Bây giờ em rất muốn nhìn thấy vị thiếu gia kia. Em nghĩ anh ta nhất định phải rất đẹp trai, cho dù không đẹp trai, miễn có tiền là được, aizzz, tại sao bên cạnh em lại không có ai có tiền vậy nhỉ?”

Dương Ngữ Nhi thầm thấy may mắn trong lòng, cũng may Hạ Hà không biết gì về tình hình của Tần Hằng, đồng thời cô lại cảm thấy rất buồn cười, em họ à em họ, thiếu gia giàu có mà cô mơ ước chính là Tần Hằng, người mà cô luôn chửi mắng la hét! Cô không phải là bị bao nuôi cũng vẫn thích người ta à, sao cô mỗi ngày đều đối xử như vậy với người ta!

Khi hai chị em đang ôm nỗi lòng riêng của mỗi người, thì Tần Hằng đã quay về trường.

Lúc này, đã sắp 6h tối, Tần Hằng cảm thấy hơi đói bụng, đi đến “Mỹ thực mỹ khắc” trong khuôn viên trường.

“Mỹ thực mỹ khắc ” là một nhà hàng do trường kí hợp đồng với bên tư nhân, chi phí đắt gấp mấy lần so với căn tin trong trường.

Đi vào nhà hàng, đã có không ít sinh viên rồi, Tần Hằng bước tới trước quầy thu ngân xếp hàng.

Ngay lúc này, sau lưng Tần Hằng truyền đến một giọng nói đầy châm biếm.

“Ô, cô ta cũng đến đây ăn cơm sao? Thật là có tiền nha!”

“Nhìn cô ta ăn mặc rách rưới kìa, sao lại có loại người này chứ, không sợ bị mất mặt ở đây sao?”

“Ăn một bữa cơm ở Mỹ thực mỹ khắc , tốn mất mấy ngày sinh hoạt phí của cô ta rồi, loại người nghèo như cô ta sao nhất định phải tốn nhiều tiền như vậy? Mọi người đoán xem, tiền của cô ta là do cướp hay là trộm đây?

Mẹ nó, bản thân không phải cũng ăn cơm ở Mỹ thực mỹ khắc à, ở đâu lại có bọn đầu trâu mặt ngựa thế này, lại còn cay nghiệt nói về mình như vậy?

Trong lòng Tần Hằng , lập tức dâng lên một cơn phẫn nộ.

Anh quay đầu lại nhìn, đối diện lại là ba nữ sinh, ăn mặc thời trang, không khác biệt lắm so với mấy chị gái đứng đường.

Chỉ là Tần Hằng căn bản không quen biết ba người này! Đã không quen vậy mà bọn họ còn mắng chửi mình?

Lúc Tần Hằng còn đang nghi hoặc, ba người kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh, đi thẳng qua.

Té ra không phải nói tôi sao? Lúc này, Tần Hằng mới bừng tỉnh.

Chỉ thấy ba cô gái đi lên phía trên, đứng trước mặt một cô gái khác, ba người khoanh tay, miệng nhai kẹo cao su, ánh mắt khinh bỉ dò xét cả người cô gái kia.

Tần Hằng cố ý nhìn cô gái kia, cô ấy mặc áo ngắn tay màu trắng, chất liệu áo vừa nhìn đã biết chất lượng thấp, phía dưới mặc một chiếc quần jean, kiểu cách 7, 8 năm trước, chân mang một một giây vải màu trắng đã giặt sạch.

“Mọi người mau nhìn cô gái này đi, cô ta tên là Chung Khiết , là người nghèo nhất trong lớp chúng tôi, cô ta nhận được học bổng và trợ cấp hoàn cảnh khó khăn trong lớp hàng năm, xem xem cô ta dùng nó vào việc gì! Ăn trong nhà hàng đắt nhất trường, thật không biết xấu hổ!”

“Chung Khiết, cô không cảm thấy có lỗi sao? Nghèo thì nghèo, thành thật một chút là được rồi, bây giờ cô lại đến đây ăn cơm, tiêu tiền của trường, cô có thấy áy náy không?”

“Cô không biết thẹn phải không, vậy được, để mọi người đến đây xem, loại người không biết xấu hổ như cô rốt cuộc trông như thế nào!”

Vừa nói, ba cô gái đã ra tay, hai người khống chế tay Chung Khiết , còn một người nắm tóc Chung Khiết kéo mạnh về phía sau.

Chung Khiết hoàn toàn không phải là đối thủ của ba người họ, cô vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi, cô sắp ngã đến nơi rồi.

Tần Hằng nhìn thấy chính diện khuôn mặt của Chung Khiết, cô ấy thật trắng, không trang điểm, trông rất xinh đẹp, lúc này, đôi môi mỏng mím chặt, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho ba cô gái tung hoành, cô không phát ra một chút thanh âm nào.

Cuối cùng, Chung Khiết bị ba cô gái làm ngã xuống đất.

“Đáng đời cô, đồ không biết xấu hổ!” Ba người từ trên cao vênh váo nhìn xuống Chung Khiết bị ngã dưới đất.

Lúc này, vừa hay đến lượt Chung Khiết gọi món, phục vụ thận trọng hỏi Chung Khiết còn muốn gọi đồ ăn hay không.

Chung Khiết bò từ dưới đất lên, nhìn phục vụ rồi nói: “Cho tôi hai phần cơm hải sải, thêm hai chai Evian, tôi mang đi”

Cơm hải sản một phần 174 nghìn, Evian 1 chai 117 nghìn, dù là trong Mỹ thực mỹ khắc đi chăng nữa, cũng quá mắc rồi.

Những người khác nghe Chung Khiết gọi món mắc như vậy, rất bất mãn đối với cô.

“Bị người khác đánh là đáng, lấy tiền trợ cấp đi tiêu hoang như vậy!”

“Evian tôi còn không uống được, không ngờ một người nhận tiền trợ cấp lại có thể uống, tôi phải phản ánh lại với trường, để cô ta hot trên web trường mới được!”

“Một bữa ăn hai phần, cô ta là ma đói đầu thai sao?”

Nghe người khác chế giễu mình, Chung Khiết tỏ ra thờ ơ, mắt nhìn chăm chăm vào người đầu bếp đang nấu ăn ở cửa sổ.

Hai phần cơm hải sản rất nhanh đã làm xong, Chung Khiết trả tiền, mang theo cơm hải sản và nước khoáng Evian bước nhanh ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng cô ấy rời đi, Tần Hằng trong lòng thở dài, cô gái này xinh đẹp, lại quá tham lam lạc thú, điều kiện gia đình cô như vậy, lại còn lấy tiền trợ cấp để ăn những thứ đắt tiền này, ai mà không giận khi nhìn thấy chứ?

“Ay yo, ở đây còn một vị nữa, mọi người mau đến xem, cậu ta và người vừa rồi thật giống một đôi! Nhìn đồ đang mặc, thật là xứng với Chung Khiết mà!”

Tần Hằng quay đầu lại, ba cô gái kia lại chĩa mũi nhọn vào mình.

Vừa rồi Tần Hằng đã nhìn ra tính hiếu thắng của ba cô gái này, không muốn xảy ra tranh chấp với họ, không ăn nữa, cũng bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Vừa đi ra, Tần Hằng loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của Chung Khiết , tại sao cô gái này một mình lại đi mua hai phần ăn, Tần Hằng khó hiểu mà đi theo Chung Khiết từng bước.

Tần Hằng theo sau Chung Khiết, đến bờ hồ Nhuận Khê.

Lúc này, xung quanh hồ Nhuận Khê không có ai, áng chiều tà còn rải trên mặt hồ, như sợi tơ vàng óng ánh trên những con sóng trong vắt, rất đẹp mắt.

Tần Hằng núp ở phía sau, lén nhìn Chung Khiết.

Chỉ thấy Chung Khiết đặt cơm hải sản và nước khoáng Evian trên một tảng đá, còn mình thì ngồi xổm xuống cạnh tảng đá, từ từ ăn.

Vừa ăn, mắt cô lại chảy ra hai hàng nước mắt, Tần Hằng có thể nghe được tiếng khịt mũi của cô.

Có phải là do chưa từng được ăn món mắc như vậy, nên hôm nay vừa ăn đã cảm động đến khóc chăng?

Cũng không có ai đem cơm ra bờ hồ ăn.

Tần Hằng chỉ cảm thấy hành vi của Chung Khiết rất kỳ lạ, xem một hồi, Tần Hằng chuẩn bị xoay người rời đi.

Chính ngay lúc này, Chung Khiết bỏ đũa xuống.

Cô từ từ đứng dậy.

Không phải chứ, sau khi ăn xong cô dọn rác đi không được sao? Cô gái này thực sự không có tố chất rồi. Tần Hằng trong lòng oán thầm.

Nhưng Chung Khiết không rời đi, mà là hướng về phía Đông Bắc quỳ xuống, nghiêm túc lạy 3 lần.

Đây rốt cuộc là chuyện gì, ăn một bữa cơm còn phải quỳ lạy nữa sao?

Chung Khiết đứng lên, vẫn quyết tâm đi đến bên hồ.

Cô gái này muốn tự tử sao? Trong đầu Tần Hằng lóe lên một ý nghĩ.

Chung Khiết đã trả lời anh bằng hành động thiết thực, cô ấy bước đến bên hồ, nhún người và nhảy, “Ùm” tiếng nhảy xuống nước vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.