CHƯƠNG 216: CAO THỦ THỰC SỰ
Tần Hằng vốn đã có chút rụt rè, giờ đây nghe thấy giọng nói này, trong lòng anh, giọng nói này tựa như thần thánh, anh không chút nghi ngờ, lập tức sử dụng chiêu “cú đá lốc xoáy” mà anh nhớ được.
Anh hạ thấp người xuống, chân phải duỗi ra quét một đường phía dưới chân ba người đầu tiên, hai tên côn đồ lập tức ngã nhào xuống đất, nhưng đã nhiều năm Tần Hằng không luyện bộ võ này, khi chân anh đá vào tên côn đồ thứ ba, có vẻ không thuận lợi như hai tên trước.
“Thằng giẻ rách! Ông đây đâm chết mày!” Tên khốn khiếp dùng dao găm đâm vào đầu Tần Hằng, Tần Hằng giật mình, cảm thấy đời này sẽ phải kết thúc ở đây rồi.
Đuôi mắt Tần Hằng liếc thấy người đẹp áo trắng bên cạnh, tay áo cổ trang khẽ đung đưa, ten côn đồ cầm dao găm ho lên: “Ai yo”, con dao rơi xuống đất. Tần Hằng nhân cơ hội này vội vàng đứng lên.
“‘Trăm bước xuyên thấu’, nhìn thẳng vào ngực người trước mặt, khuuyj chân phải, giẫm mạnh chân trái, nắm tay từ bên hông xuống theo đường vòng cung xéo lên, cánh tay hơi hạ xuống, khớp ngón tay hướng xuống dưới, lực truyền tới mặt nắm đấm.” Giọng nói bí ẩn lại cất lên.
Dường như cô ấy nhìn ra được Tần Hằng không rõ chiêu thức lắm nên đã nói rõ tên, điểm chính, động tác của chiêu thức, tuy rất nhiều nội dung nhưng cô ấy nói rất nhanh, lời nói cũng rõ ràng, Tần Hằng lập tức hiểu ngay.
Sau đó anh tung chiêu theo lời cô ấy nói, đấm thẳng vào ngực người phía trước, kẻ đó cảm thấy hít thở không thông, rên rỉ một tiếng rồi ngã về phía sau.
Giọng nói bí ẩn đó vẫn luôn hướng dẫn Tần Hằng:
“‘Chim én về tổ’, khom chân, lùi lại, hai cùi chỏ hạ thấp, dùng đủ lực, tập hợp lực trên khuỷu tay, đánh vào người đàn ông ở hai bên phía sau.”
“‘Mãnh hổ xuống núi’, người bay lên không, co chân phải, duỗi thẳng chân trái, đá chéo xuống ngực người trước mặt bên phải, khi sắp chạm vào thì chân phải giữ thẳng, lực phải đều, chuẩn và mạnh…”
…
Tần Hằng dùng cùi chỏ đánh vào eo tên côn đồ cuối cùng, tên đó hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Tần Hằng nghe theo sự chỉ huy của giọng nói bí ẩn, một mình anh quật ngã hơn 10 tên côn đồ to cây, chúng nằm trên đất rên rỉ kêu đau, chỉ còn lại một mình Phùng Dung.
“Một lũ vô dụng! Chỉ một thằng giẻ rách thôi cũng không đánh lại! Cút hết cho tao, thuộc hạ của Phùng Dung này không có đám vô dụng như chúng mày!” Phùng Dung giận dữ nói.
Hắn chỉ nhìn ra Tần Hằng sử dụng chiêu thức Trường Quyền, mỗi chiêu đều tầm thường nhưng vừa vặn, không ngờ những chiêu thức đó lại có thể đánh ngã tất cả đám đàn em của hắn, nhưng hẳn lại không biết Tần Hằng được giọng nói bí ẩn hướng dẫn mới lợi hại như vậy.
Phùng Dung đứng dậy, nhìn Tần Hằng cười lạnh lùng: “Thằng giẻ rách, đừng tưởng đánh ngã được mấy tên vô dụng kia là giỏi, chúng chỉ là đàn em kém cỏi nhất của tao thôi! Xem xem mày có thể đánh lại tao không?”
Nói rồi Phùng Dung bước về phía Tần Hằng, khi đi qua một tên đàn em đang nằm dưới đất, hắn ta không chút lưu tình đá vào bụng họ, có hai người đã ngất đi vì đau.
Tần Hằng chiến đấu với hơn 10 tên côn đồ, người đã đầy mồ hôi nhưng anh lại có được sự tự tin, lập tức ra vẻ, thầm nghĩ có sự hướng dẫn của giọng nói bí ẩn kia chưa biết chừng anh còn đánh lại được Phùng Dung.
“Cho thể diện rồi mà thằng giẻ rách mày không cần, chỉ dựa vào thằng nhãi ranh mày mà cũng đòi động đến ông đây, tỉnh lại đi!” Phùng Dung gào thét, giơ nắm đấm xông về phía Tần Hằng.
Giọng nói thần bí đó lại vang lên: “‘Ngửa mặt trông trăng’, hạ eo xuống, đặt tay chạm đất, dùng chân phải đá vào đũng quần đối phương.
“Hả…” Tần Hằng sững sờ, anh nhớ chiêu ‘Ngửa mặt trông trăng’ đúng là như vậy, nhất thời không có động tác nào khác, anh nào biết người kia đang nói đến chiêu thức khác của ‘Ngửa mặt trông trăng’.
Trong lúc do dự, Tần Hằng đã bị Phùng Dung đạp trúng ngực, anh cảm thấy ngực đau đớn, xương cốt như muốn vỡ ra, hô hấp rối loạn, đặt mông ngồi xuống đất.
“Haha! Thằng nhóc thối mày nhìn thấy chưa? Ông đây chỉ dùng một chiêu thôi đã xử được mày, mày mới bao lớn chứ?” Phùng Dung đắc ý nói.
Những tên côn đồ bị Tần Hằng đánh ngã nằm trên đất, có vài tên đã bớt đau hơn, lúc này đã bắt đầu nịnh hót Phùng Dung: “Anh Phùng ngầu quá!”, “Tên gà yếu ớt này dám thách thức anh Phùng đúng là nực cười!”, “Anh Phùng giết nó luôn đi”…
Long Nghiên thấy Tần Hằng bị đánh ngã xuống đất thì lập tức chạy đến bên anh, lo lắng nói: “Anh sao rồi?”, nghe thấy có người phách lối bảo Phùng Dung giết Tần Hằng, cô đứng dậy, giang hai tay chắn trước người Tần Hằng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Phùng Dung: “Ông không được động vào anh ấy.”
Phùng Dung giơ con dao lên, cười lạnh lẽo: “Cô Long, thằng này đã đánh bao nhiêu đàn em của tôi bị thương, tôi không giết nó thì sao làm ông chủ người khác được, vậy nên xin lỗi nhé.”
Long Nghiên nhìn con dao găm ánh sáng lạnh lẽo mà sợ chết khiếp, nhưng cô vẫn đứng chắn trước người Tần Hằng, nước mắt từ từ trào ra, không biết là do sợ con dao hay là sợ Tần Hằng sẽ bị giết, nước mắt cô lăn dài, cô nói với Phùng Dung: “Ông không được giết anh ấy…”
Phùng Dung bước tới trước mặt Long Nghiên, kéo cô ra, lúc này đột nhiên một giọng nói mắng mỏ vang lên: “Ông định giết người ở đây, thế đã hỏi tôi chưa?”
Giọng nói này vừa duyên dáng vừa quyến rũ, trong giọng nói có 7 phần tức giận, 2 phần uy nghiêm, 1 phần quyến rũ khiến người nào không thấy cô cũng biết chắc chắn là một mỹ nhân. Mặc dù đang khiển trách nhưng nghe lại thấy cực kỳ thoải mái, mà lại khiến người khác khao khát.
Đó chính là người đẹp áo trắng.
Phùng Dung quay đầu nhìn người đẹp áo trắng, thật ra hắn vừa vào đây đã nhìn người đẹp áo trắng đầu tin, trong lòng đã hạ quyết tâm bảo đám đàn em trói người đẹp lại, chờ hắn xử lý chuyện của Long Nghiên xong sẽ về khách sạn, chơi cùng người đẹp áo trắng này.
Phùng Dung cười bảo: “Người đẹp, giọng cô rất hay, sao phải đeo khăn che mặt, cởi ra cho tôi xem được không?”
Người đẹp áo trắng mỉm cười: “Giọng tôi hay thế người không đẹp à?”
“Đẹp! Rất đẹp, ngay cả Phạm Băng Băng cũng không đẹp bằng cô!” Phùng Dung như một con chó đang nịnh hót: “Chắc chắn dung mạo của cô còn đẹp hơn, có thể cởi xuống cho tôi xem được không?”
Cô gái xinh đẹp áo trắng nhìn Phùng Dung, trong mắt mang theo ý cười vui vẻ: “Dáng vẻ bây giờ của anh rất giống một con chó! Anh muốn nhìn mặt tôi cũng được, nhưng tôi nói trước luôn, muốn thấy tôi phải trả giá, tôi muốn một ngón tay của anh!”
Phùng Dung bị người đẹp mắng là “chó” cũng không để bụng, ngược lại còn thấy đó là một niềm vinh dự. Mấy đứa em xung quanh Phùng Dung đều ghen tỵ với hắn, được nói chuyện với người đẹp, còn được chế giễu, trong lòng họ đều có một ý nghĩ, nếu người đẹp áo trắng như tiên nữ này có thể nói với mình một câu, đừng nói là cô mắng họ là chó, dù thật sự là chó rồi phải liếm giày cho cô, họ cũng sẵn sàng.
“Được, tôi là chó, bây giờ để con chó này xem thử khuôn mặt phía sau lớp khăn che mặt của chủ nhân có được không?” Phùng Dung nói.
“Muốn đến thì cứ đến, đừng nhiều lời” người đẹp áo trắng nhàn nhạt nói.
“Được, chó đến đây!” Phùng Dung nói rồi đi về phía người đẹp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào khuôn mặt cô ấy, trong lòng ghen tỵ với Phùng Dung muốn chết.
Phùng Dung bước đến bên người đẹp áo trắng, trên người cô có một hương thơm khiến Phùng Dung cảm thấy nhẹ nhõm, thư thái. Hắn chậm rãi cúi xuống, hắn là một tài xế già đã lăn lộn bao năm, nhưng ở trước mặt người đẹp lại chỉ như xử năm chưa trải sự đời, tim đập thình thịch.
Mà người đẹp lại cực kỳ yên tĩnh, cô yên lặng ngồi trên ghế, chờ Phùng Dung đến vén khăn trên mặt mình lên.
Phùng Dung đưa tay gỡ một góc khăn che mặt cô ấy, từ từ kéo xuống, mắt hắn từ từ mở to, lòng cực kỳ chấn động, hắn chưa bao giờ nghĩ trên đời lại có một người đẹp đến vậy!
“Trông tôi thế nào?” Cô ấy cười nói.
“Đẹp lắm, Phạm Băng Băng so với cô chỉ là rác rưởi! Tôi…” Lòng Phùng Dung ngứa ngáy, mặt dày tiến lên định hôn cô ấy.
Đột nhiên chế ghế của người đẹp lùi lại phía sau, cách xa Phùng Dung 2 mét!
“Có chuyện gì vậy?” Phùng Dung ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những người khác thấy chiếc ghế của người đẹp bay ngược về phía sau khiến quần áo cô cũng tung bay theo, ví cô như tiên nữ, bọn họ cũng cảm thấy không có gì sai.
“Ông đã nhìn thấy mặt tôi, bây giờ có thể chặt ngón tay rồi đấy.” Người đẹp cười nói.
“Người đẹp, sau này tôi còn muốn được lăn giường với cô nữa, sao cô có thể chặt ngón tay tình nhân của cô chứ?” Phùng Dung cười.
“Ăn nói không lựa lời, vậy thêm một ngón nữa đi!”
Cô ấy nói xong thì giơ tay áo lên, dải băng trắng trên thắt lưng cô hất tung trên mặt đất, giống như một con rắn. Dải băng phủ lên con dao găm trên đất, sau đó nhanh chóng phất tay, phật vào tay Phùng Dung.
Sau hai tiếng kêu thảm thiết của Phùng Dung, tấm lụa trắng đã về lại trong tay người đẹp, con dao găm rơi xuống đất, trên con dao có dính máu, bên cạnh con dao găm còn có hai ngón tay một dài một ngắn!
Nhìn sang Phùng Dung, ngón út và ngón áp út của bàn tay phải hắn đã biến mất.
Tần Hằng giật mình, anh nhớ vừa nãy khi anh đối phó với hơn 10 tên côn đồ, cô gái áo trắng có hơi chuyển động, lẽ nào thần tiên hướng dẫn anh chính là cô?
Nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Tần Hằng, cô gái cười khẽ, trong lòng Tần Hằng đã hiểu, giọng nói thần bí đó là của cô.
“Người phụ nữ đáng chết, cô dám chặt ngon tay tôi, tôi giết cô!” Phùng Dung đùng đùng nổi giận, hắn không còn kịp nghĩ ngợi, vừa nãy người đẹp áo trắng mới biểu diễn một kỹ năng mà đã không biết đã hơn hắn bao nhiêu rồi. Hắn chỉ là một tên nhãi nhép thì sao có thể là đối thủ của cô? Lúc này hắn đã bị cơn giận lấn át lý trí, nhặt con dao lên đâm về phía cô gái.
“Không biết thức thời! Đã vậy thì đừng trách tôi!” Người đẹp áo trắng chế nhạo.
Người đẹp đập tay vào bàn ăn, chiếc thìa nảy lên hơn 10cm, cô búng ngón tay vào đuôi chiếc thìa, thìa xoay tròn rồi bắn về phía Phùng Dung, đánh vào các đốt ngón tay hắn ta.
Con dao trong tay Phùng Dung rơi xuống, người đẹp lấy tấm lụa trắng ra, đuôi lụa cuộn tròn dao găm, tay cô thay đổi, dao gắm loé lên ánh sáng trắng, “phập” một tiếng, trên đất vương vãi máu tươi.
“A!” Phùng Dung lại hét lên một tiếng, ngã về phía bên phải, chân phải đã rời ra khỏi chân, chỗ bị cụt rất bằng phẳng, để lộ xương trắng bên trong, máu chảy ròng ròng.