Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 219



CHƯƠNG 219: THÂN PHẬN CHỬ XUÂN THỦY

6 giờ sáng hôm sau, Chử Xuân Thủy gọi Tần Hằng dậy, hai người đánh răng rửa mặt xong, thì cô đeo khăn che mặt, rồi cùng anh ra khỏi phòng khách sạn.

Nhân viên khách sạn thấy Tần Hằng và Chử Xuân Thủy ở cùng một phòng thì cực kỳ chấn động, mấy nhân viên nam và khách hàng nam đều cảm thấy rất bất công, một người đẹp với vóc dáng bốc lửa như vậy, sao có thể thích một người đàn ông ăn mặc quê mùa thế này, nghĩ tới cảnh tượng tối qua hai người mây mưa trong phòng, rất nhiều người đã có ý định tự tử.

Chử Xuân Thủy và Tần Hằng tới một công viên gần đó, tìm một khu đất trống gần như vắng người, rồi cô nói với anh: “Giờ tôi sẽ dạy cho cậu Tâm Pháp Khẩu Quyết, cậu phải nhớ kỹ ‘nhắm mắt ngồi tịnh tâm, cố giữ vững tinh thần, hai tay đan vào nhau, rồi đặt ra sau đầu…’”

Chử Xuân Thủy tốn năm phút để đọc hết khẩu quyết, tổng cộng có 80 câu, mỗi câu 5 chữ, đa số đều gieo vần, nhưng có mấy câu để biểu đạt chuẩn xác nội dung chính, nên cực kỳ khó đọc.

“Cậu ngồi xuống, trước tiên phải ghi nhớ khẩu quyết mà tôi dạy cho cậu.” Chử Xuân Thủy nói.

“Vâng!” Tần Hằng ngồi trên một tảng đá, tập trung suy nghĩ nhớ lại khẩu quyết mà Chử Xuân Thủy mới dạy cho anh, nếu anh quên chỗ nào thì hỏi lại cô, chỉ trong nửa tiếng, trong lòng anh đã nhẩm lại khẩu quyết hai lần, rồi vui mừng nói: “Tiền bối, tôi đã nhớ rồi ạ.”

Chử Xuân Thủy liền bảo Tần Hằng đọc lại một lần cho mình nghe, quả nhiên không sai một từ, cô khẽ cười nói: “Tôi thật sự không nhìn lầm người, tư chất của cậu rất tốt, ngày nào cậu cũng phải chăm chỉ ôn tập khẩu quyết này, được rồi, giờ chúng ta bắt đầu luyện tập chiêu cơ bản mà tôi đã dạy cho cậu vào tối qua đi.”

Chử Xuân Thủy biểu diễn trước một lần, để gợi nhớ cho Tần Hằng, rồi để anh tự tập luyện.

Thỉnh thoảng trong công viên có mấy người dân đi dạo qua, thấy võ công mà Tần Hằng luyện thì lộ ra ánh mắt khinh bỉ, có một ông cụ đứng bên cạnh nhìn hai phút, rồi lắc đầu nói: “Cậu nhóc này, đây là quyền pháp do cậu tự nghĩ ra đúng không, trông thật kỳ lạ, không bằng cậu tới luyện Thái Cực Quyền cùng chúng tôi đi, mặc dù không thể đánh đấm, nhưng rất có tác dụng trong việc tăng cường sức khỏe, tốt hơn quyền pháp kỳ lạ của cậu nhiều.”

Tần Hằng liếc nhìn Chư Xuân Thủy, nhưng bị cô trầm giọng quát: “Cậu cứ tự luyện đi, bận tâm đến người khác làm gì?”

“Vâng.” Tần Hằng gật đầu, tiếp tục tập luyện.

Đến giờ ăn trưa, Tần Hằng và Chử Xuân Thủy tới một tiệm bánh bao, anh hỏi cô: “Tiền bối, hôm qua ở trong nhà hàng chị cũng dùng ‘Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công’ à?”

Chử Xuân Thủy lắc đầu nói: “Đó là Lạc Nữ Công, chỉ dạy cho nữ, sao thế, nếu cậu muốn luyện thì tôi sẽ dạy cho cậu! Nhưng cậu phải biến đổi giọng nói và điệu bộ như thái giám.”

“Hả, không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Tần Hằng vội nói.

Chử Xuân Thủy cười nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi tôi ‘Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công’ mà tôi dạy cho cậu sẽ có uy lực gì, vậy thì cậu hãy xem đây.”

Chỉ thấy một nhân viên phục vụ đang bưng hai lồng bánh bao đến, Chử Xuân Thủy nhanh chóng búng một hạt đậu, trúng vào bắp chân nhân viên đó, người đó mất thăng bằng, hét toáng lên, rồi tiện tay ném hai lồng bánh bao lên, sắp ngã sấp mặt xuống sàn.

Thân hình Chử Xuân Thủy lóe lên, nháy mắt đã tới cạnh nhân viên phục vụ, túm gáy anh ta xách lên, rồi nhanh tay lẹ mắt nhận lấy lồng hấp, đỡ từng chiếc bánh báo đang rơi lả tả trên không vào lồng.

Cô đặt lồng hấp tới trước mặt Tần Hằng, trước khi buông tay, tay cô còn khẽ run lên.

“Cảm ơn người đẹp, cô thật sự rất lợi hại!” Nhân viên phục vụ vội đi tới cảm ơn Chử Xuân Thủy, trong nhà hàng vang lên tiếng reo hò, nhưng cô không hề bị lay động, mà chỉ khẽ cười.

Tần Hằng thấy chiêu này của Chử Xuân Thủy, mặc dù không lợi hại bằng lúc đánh Phùng Dung vào hôm đó, nhưng cũng khen ngợi một câu.

Đợi anh cắn một miếng bánh bao rồi mới cả kinh, chỉ thấy rau hẹ và trứng gà trong bánh bao được tách biệt rất rõ ràng, một nửa là trứng gà, một nửa là rau hẹ.

“Tiền bối, chuyện này là chị làm à?” Tần Hằng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi không có ai để đối đầu, đành phải thể hiện chút bản lĩnh này, chỉ cần cậu tập luyện tốt võ công tôi dạy cho cậu, thì nó còn lợi hại Karate và Taekwondo.” Chử Xuân Thủy cười nói.

“Vâng!” Tần Hằng đáp.

Mấy ngày sau đó, mặc kệ ban ngày hay ban đêm, Tần Hằng cũng luôn đi theo Chử Xuân Thủy tập luyện mấy chiêu cơ bản trong “Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công”, buổi tối sau khi trở về phòng, cô sẽ tập luyện cùng anh, để giải đáp thắc mắc cho anh, dưới sự chỉ dạy chu đáo của Chử Xuân Thủy, trong vòng một tuần, Tần Hằng đã biểu diễn thuần thục võ công này.

Tối hôm đó, trong khách sạn, Chử Xuân Thủy và Tần Hằng vừa tập luyện xong, cũng đã hóa giải mấy thắc mắc trong lòng anh, lúc này cô mới nói anh: “Giờ cậu đã học xong hết 36 chiêu thức trong ‘Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công rồi’, có nó rồi, sau này lúc cậu thật sự đối địch, thì phải tùy cơ ứng biến, tất cả phương pháp đối phó đều được biến đổi từ môn võ này.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Tần Hằng nghiêm túc nói, trong lòng anh đã xem Chử Xuân Thủy là sư phụ của mình rồi.

Nói xong, Chử Xuân Thủy đi vào phòng tắm tắm rửa, rồi mặc váy ngủ màu tím ra ngoài, bắt đầu ngồi trên giường, tự luyện công.

Trước đây lúc ở một mình, cô đã quen với việc tắm xong sẽ khỏa thân luyện công, nhưng trong một tuần Tần Hằng tới ở đây, chí ít Chử Xuân Thủy đã mặc váy ngủ để luyện công rồi.

Tần Hằng tắm táp qua loa, rồi nằm trên ‘chăn đệm’ trải dưới sàn, bấm điện thoại một lát, có một tiêu đề tin tức thu hút sự chú ý của anh.

“Vương hậu Brunei mất tích, toàn bộ cảnh sát Lâm An đang dốc sức tìm kiếm Vương hậu khắp thành phố.”

Tần Hằng chợt nhớ ra, lúc trước khi anh tham dự lễ khai mạc, quả thật vị trí Vương hậu bên cạnh Quốc vương Brunei đã bị thiếu, lúc đó anh còn tưởng Vương hậu cảm thấy không hứng thú, nên mới không tham dự lễ khai mạc, giờ xem ra, e rằng Vương hậu đã mất tích vào đêm hôm đó?

Tần Hằng click vào trang tin tức, trong đó nói, Quốc vương và Vương hậu Brunei vốn định tham dự lễ khai mạc Đại hội thể thao châu Á xong sẽ rời đi ngay, nhưng vì Vương hậu đột ngột mất tích, nên giờ Quốc vương vẫn đang ở trong quốc khách quán Tây Hồ, đợi tin tức của Vương hậu.

Phía dưới cùng còn kèm theo một bức ảnh của Vương hậu.

Tần Hằng vừa nhìn thấy bức ảnh thì không khỏi kinh ngạc, không ngời người phụ nữ có làn da trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người trong bức ảnh, lại là Chử Xuân Thủy.

Tần Hằng ngạc nhiên nhìn Chử Xuân Thủy đang ngồi xếp bằng luyện công trên giường, không sai, thật sự là cô, không ngờ cô lại là Vương hậu Brunei.

Nghĩ như vậy, thì việc Chử Xuân Thủy vừa ra ngoài đã đeo khăn che mặt, thuê phòng cũng không dùng chứng minh thư của mình, còn nói mình mới tới nước K chưa được bao lâu, đều đã được sáng tỏ.

Giờ Chử Xuân Thủy đang luyện công, nên Tần Hằng không tiện quấy rầy.

Cùng lúc đó, Du Minh đang ở trong khách sạn Thế Gia, dùng bữa cùng Long Linh, chỉ còn mấy ngày nữa là tới ngày hai người kết hôn, nên giờ bọn họ dính nhau như keo sơn.

Đúng lúc này, điện thoại Du Minh đổ chuông, là Bao Đồng gọi tới.

Kể từ lần trước Phùng Dung bị đánh đến nhập viện, Du Minh đã xem Tần Hằng là cái gai trong mắt, anh bảo Bao Đồng theo dõi anh ta, rồi lén lút liên lạc với mấy cao thủ võ đạo, để đối phó Tần Hằng.

Dù gì Phùng Dung cũng nói Tần Hằng đáng sợ như thế.

“Long Linh, em ăn trước đi, anh đi nghe điện thoại của khách hàng một lát, rồi quay lại ngay.” Du Minh nói với Long Linh xong, thì khẽ cười, đi qua một bên.

“Cậu Du, Sử Thiếu Nghị – nhà vô địch quyền anh trong thế giới ngầm Giang Nam, và Lương Quốc Cường tiếng tăm lừng lẫy trong giới võ đạo Đông Bắc, đều đã đồng ý giúp cậu dạy dỗ thằng ranh Tần Hằng đó rồi. Giờ bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Điện thoại vang lên tiếng của Bao Đồng.

“Được! Bên Tần Hằng có tình huống gì không?” Du Minh lại hỏi, ba ngày trước, Bao Đồng đã báo cáo hành tung của Tần Hằng cho anh rồi, nhưng vì kiêng kỵ thực lực đáng sợ của anh ta, nên anh luôn ám binh bất động.

“Cậu ta vẫn giống như trước! Ngày nào cũng ở trong khách sạn Thiên Tín cùng người đẹp mặt đồ trắng đeo khăn che mặt, buổi tối bọn họ còn ở chung một phòng, tên Tần Hằng thật có diễm phúc.” Bao Đồng nói.

“Hừ, để anh ta vắt hết sức lực càng tốt, như vậy chúng ta sẽ giải quyết anh ta dễ dàng hơn.” Du Minh lạnh lùng nói: “Giờ ông dẫn hai người bọn họ tới khách sạn Thiên Tín đi, tôi và Long Linh sẽ tới đó ngay.”

“Cô Long Linh cũng đi theo ư? Nhưng Tần Hằng là bạn học của cô Long Linh, liệu chuyện này có ảnh hưởng đến ấn tượng của cậu trong lòng cô ấy không?” Bao Đồng hỏi.

“Chỉ là một thằng bạn học chơi gái thì có gì phải thương xót? Long Linh sẽ hiểu cho tôi thôi, đợi chúng ta dạy dỗ anh ta xong, sẽ báo cảnh sát dẫn anh ta đi.” Du Minh lạnh lùng nói.

“Vâng, tôi hiểu ý cậu rồi, giờ tôi sẽ dẫn hai người đó tới khách sạn Thiên Tín để đợi cậu Du đến.” Bao Đồng nói.

Du Minh quay về bàn, nói với Long Linh: “Long Linh, giờ chúng ta tới khách sạn Thiên Tín để gặp mặt mấy người bạn đi.”

Long Linh luôn nghe theo lời Du Minh, nên hai người nhanh chóng lên xe, đi thẳng tới khách sạn Thiên Tín.

Trong khách sạn Thiên Tín, Du Minh thấy Bao Đồng dẫn theo hai người, Sử Thiếu Nghị là một thanh niên hơn 30 tuổi, mặc đồ bó sát màu đen, cơ bắp trên cánh tay lộ ra bên ngoài, trên đó còn có một vết sẹo dài; còn Lương Quốc Cường là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, thân hình vạm vỡ, mặc đồ võ, trên mặt toát ra hơi thở hung ác nham hiểm.

Vừa thấy hai người bọn họ, Long Linh liền cảm thấy đáng sợ, vô thức trốn sau lưng Du Minh.

Du Minh khẽ cười nắm tay cô.

Đúng lúc này, ông chủ khách sạn đi tới tiếp đón: “Cậu Du, cô Long, sao hai người lại rảnh rỗi tới chỗ tôi vậy, tôi không ra ngoài tiếp đón, thật thất lễ quá, mong cậu Du và cô Long thứ lỗi.”

“Tổng giám đốc Bạc khách sáo rồi, tôi nghe nói trong khách sạn của ông có người chơi gái.” Du Minh cười nói.

“Cậu Du, tuyệt đối không thể nào, nhất định là có người đặt điều, cậu Du đừng nên tin vào mấy lời nhảm nhí này.” Ông chủ Bạc vội nói, trong lòng ông cũng đang thắc mắc, ý cậu Du là sao, giờ có khách sạn nào ở Lâm An mà không có dịch vụ đặc biệt, rốt cuộc hôm nay cậu ta tới đây để làm gì?

“Không có, chẳng phải người đàn ông ở phòng 403 đã dẫn theo một người phụ nữ ở trong phòng à?” Du Minh cười khẩy: “Ông chủ Bạc, có lẽ ông đã sơ suất rồi, giờ ông hãy mời người đàn ông ở phòng 403 ra ngoài đi.”

“403…” Ông chủ Bạc khá ấn tượng với số phòng này, bởi vì người đẹp mặc đồ trắng ở trong phòng đó không trả tiền phòng, mà tháo chiếc nhẫn kim cương 3 cara trên tay xuống, để bù tiền phòng. Giá viên kim cương này ít nhất là hơn một tỷ rưỡi, vì thế, mặc dù người đẹp này không dùng chứng minh thư của mình, nhưng ông chủ Bạc vẫn cho cô vào ở.

Nghe nhân viên lễ tân nói, một tuần trước, người đẹp mặc đồ trắng này đã ở cùng một chàng trai trẻ.

Sao chuyện này lại kinh động đến cậu Du? Hôm nay cậu ta tới đây hỏi tội là vì lý do gì?

Ông chủ Bạc nhất thời không hiểu rõ, đành phải cười nói: “Vâng, tôi sẽ mời người đó xuống ngay.”

Tần Hằng đang ở trong phòng luyện tập công pháp cơ bản, thì nghe thấy bên ngoài có nhân viên phục vụ gọi anh: “Anh Tần, mời anh xuống đại sảnh một chuyến ạ!”

Tần Hằng khó hiểu, nên mở cửa ra đi theo hai nhân viên phục vụ xuống đại sảnh, vừa nhìn thấy Long Linh, anh thầm vui mừng, biết vì chuyện Long Nghiên bị bắt cóc lần trước, nên trong lòng cô rất oán hận với anh, anh nhìn Du Minh và Long Linh, rồi lên tiếng chào hỏi: “Chào cậu Du, cô Long!”

Trong lòng Tần Hằng rất buồn bực, cậu Du và Long Linh tới tìm mình à?

Du Minh hừ lạnh, rồi nói với Long Linh: “Long Linh, em nhìn thấy chưa, người bạn này của em ở đây chơi gái đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.