Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 220



CHƯƠNG 220: VÒNG SƠ KHẢO VÕ CÔNG

Du Minh từng nghe Mã Dương nói, Tần Hằng từng theo đuổi Long Linh, hơn nữa còn xem Long Linh như nữ thần.

Chẳng phải Tần Hằng vẫn còn vọng tưởng theo đuổi Long Linh à? Vậy thì Du Minh anh sẽ đẩy ấn tượng của anh ta rơi xuống đáy vực trong lòng Long Linh.

“Cái gì?” Tần Hằng sửng sốt, nói anh chơi gái trước mặt Long Linh, thì cô sẽ nhìn anh thế nào? Nên anh vội xua tay nói: “Không có, cậu Du, anh đang nói gì vậy?”

Vì lần đó ăn thịt nướng, Tần Hằng có ấn tượng rất tốt với Du Minh, sao giờ lại đột ngột bôi nhọ anh vậy? Trong lòng anh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“Không có? Vậy người phụ nữ trong phòng cậu là ai?” Du Minh hỏi.

“Đó… đó là…” Tần Hằng nghĩ anh và Chử Xuân Thủy chỉ ở trong phòng luyện công thôi, anh không hề có hành vi vượt rào nào với cô ấy, nhưng trong mắt người ngoài lại không như thế.

“Cậu không nói ra được, hay trong lòng cậu có chuyện mờ ám?” Du Minh cười khẩy.

Tần Hằng thấy sắc mặt Long Linh hơi ảm đạm, còn nhìn mình bằng ánh mắt hơi tức giận, thì biết chắc rằng cô đã tin lời Du Minh rồi.

Trong lòng Tần Hằng sốt sắng, lớn tiếng nói: “Không có, tôi không làm gì cô ấy cả.”

“Hai người suốt ngày ở trong phòng mà bảo không làm gì, mau gọi người phụ nữ đó ra đây, chúng ta cứ hỏi là biết, mỗi tối bọn họ làm gì ở trong phòng?” Cậu Du quát: “Bao Đồng, ông lên phòng gọi người phụ nữ đó xuống đây.”

“Vâng!” Bao Đồng đáp lại, định lên lầu gọi người.

Tần Hằng nghĩ, giờ Chử Xuân Thủy đang mặc váy ngủ ngồi trên giường luyện công, nếu để người khác nhìn thấy, thì anh không có tội cũng thành có, nếu để Long Linh nhìn thấy, thì hiểu lầm giữa hai người sẽ càng sâu đậm hơn, giờ trong lòng Tần Hằng chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không được để họ tiến vào phòng Chử Xuân Thủy.

Thấy Bao Đồng đang đi về phía thang máy, Tần Hằng liền vươn tay ngăn cản: “Mời ông về cho, tôi không quen cho người lạ vào phòng mình.”

Bao Đồng hừ lạnh nói: “Cậu không quen thì bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ quen thôi, tôi sẽ gọi người phụ nữ lén lút với cậu ra ngoài, rồi tống đôi cẩu nam nữ các cậu cùng vào tù.”

Bao Đồng biết trong lòng cậu Du hận Tần Hằng đến thấu xương, hôm nay còn cố ý tới gây sự với anh, nên chẳng hề khách sáo, nói xong, ông hất tay Tần Hằng đang chắn trước mặt mình ra, định đi vào thang máy.

Trong lòng Tần Hằng tức giận, người này quá ngang ngược rồi đó? Nên anh không nói nhảm với ông ta nữa, mà vươn tay phải túm lấy bả vai Bao Đồng, ông ta cảm thấy vai mình như bị vóng muốt chim ưng bấu lấy, nên tức giận quát: “Thằng ranh này, mày muốn chết đúng không?”

Rồi sắc mặt Bao Đồng tàn nhẫn, xoay người lại, định quật ngã Tần Hằng.

Nhưng ông ta chưa kịp đối mặt với Tần Hằng, đã cảm thấy người mình mất thăng bằng, bị anh vác lên vai rồi dùng sức ném xuống sàn, bịch, cả người Bao Đồng nện xuống sàn nhà, gãy hai chiếc xương sườn.

“Ông không sao chứ?” Tần Hằng áy náy hỏi, anh không ngờ, mình vừa ra tay đã lợi hại như thế, thấy Bao Đồng nằm dưới sàn đau đến vặn vẹo, trong lòng anh hơi xấu hổ.

“Ui ya.” Bao Đồng nằm dưới sàn, không thể đứng dậy được, Du Minh bảo hai vệ sĩ tới đỡ ông ta dậy, rồi đưa đi bệnh viện ngay.

Du Minh thầm ngạc nhiên, quả nhiên thằng nhãi Tần Hằng rất lợi hại.

Bao Đồng là vệ sĩ được anh lựa chọn tỉ mỉ, ai ngờ Tần Hằng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại, cũng may hôm nay anh đã dẫn tới hai vị cao thủ này.

Du Minh lạnh lùng nói: “Ranh con, cậu chơi gái là việc làm sai trái, giờ còn đánh vệ sĩ của tôi bị thương nữa, hôm nay tôi phải dạy dỗ cậu một trận nhớ đời, rồi sẽ đưa cậu tới cục cảnh sát.”

“Sử Thiếu Nghị, mời ra tay dạy dỗ thằng nhãi ngông cuồng này một trận.” Du Minh lớn tiếng nói.

Rồi Sử Thiếu Nghị luôn đứng bên cạnh bỗng chậm rãi bước ra ngoài.

Xung quanh đã có nhiều người đứng vây xem, lúc này thấy Sử Thiếu Nghị bước ra ngoài, cơ bắp săn chắc và vết sẹo đáng sợ kia đã dọa mọi người giật mình:

“Người này thật cao lớn!”

“Ôi mẹ ơi, nhìn cánh tay anh ta đi, còn to hơn bắp đùi của tôi nữa.”

“Trên người anh ta nhiều vết sẹo như vậy, vừa nhìn đã biết là kẻ hung hãn, chàng trai này thảm rồi.”

Trong quần chúng vây xem có mấy ông chủ, nên nhận ra Sử Thiếu Nghị ngay, thầm cả kinh, rồi hưng phấn nói nhỏ với người vây xem khác:

“Người đó là nhà vô địch quyền anh trong thế giới ngầm Giang Nam.”

“Đúng vậy, tháng trước tôi còn cược tiền trong câu lạc bộ quyền anh ở thế giới ngầm Lâm An, lúc đó Sử Thiếu Nghị đối đầu với Richard – quán quân hạng trung WBO đến từ nước Mỹ, thế mà anh chỉ dùng sáu đòn đánh đã hạ gục đối thủ.”

“Đúng vậy, giờ anh ta đã thắng liên tiếp 41 trận rồi, trong giới quyền anh ngầm, anh ta là người mà quyền thủ nghe thấy tiếng đã sợ mất mật.”

Tần Hằng nhìn Sử Thiếu Nghị, anh đã học được “Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công” mà Chử Xuân Thủy dạy cho anh, nên mắt nhìn người cũng tăng lên rất nhiều, thấy bước chân Sử Thiếu Nghị vững chắc, động tác vung tay lúc bước đi đều ẩn chứa sát ý, nên thầm nghĩ: “Võ công người này rất mạnh!”

Sử Thiếu Nghị đi tới trước mặt Tần Hằng, quan sát anh từ trên xuống dưới, rồi cười khẩy: “Ranh con, giờ cậu quỳ xuống sàn, ngoan ngoãn dập đầu 10 cái với tôi và cậu Du, thì tôi sẽ không ra tay với cậu.”

Thấy Sử Thiếu Nghị đang làm mình mất mặt trước mặt Long Linh, Tần Hằng không khỏi nổi giận nói: “Giờ anh dập đầu 10 cái trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ tha cho anh.”

Sử Thiếu Nghị bỗng tức giận quát: “Ranh con, cậu chán sống rồi đúng không?” Rồi anh ta nói với Du Minh: “Cậu Du, nếu tôi lỡ tay đánh chết thằng nhãi này, thì cậu Du hãy xử lý giúp tôi.”

Du Minh đáp: “Chuyện này đơn giản thôi…”

“Đừng…” Long Linh thấp giọng nói với Du Minh, anh khẽ cười nói: “Không sao, anh ta chỉ dạy dỗ một bài học thôi.” Nhưng trong lòng anh lại nghĩ tốt nhất là Sử Thiếu Nghị có thể đánh chết Tần Hằng.

“Được, tôi sẽ giải quyết thằng nhãi ngông cuồng này trong một quyền.” Sử Thiếu Nghị cười khẩy, rồi tay phải vung nắm đấm về phía Tần Hằng.

Cánh tay Sử Thiếu Nghị vốn đã to lớn rắn chắc, giờ vung nắm đấm này lại càng to ra, làm người khác cảm thấy cơ bắp trên cánh tay anh ta như muốn nổ tung.

Những người có mặt ở đây đều cả kinh, thầm nghĩ e rằng nắm đấm vung tới, sẽ lấy mạng Tần Hằng ngay.

Tần Hằng lắc mình né tránh, chợt nhớ tới “Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công” mà anh luôn tập luyện cùng Chử Xuân Thủy trong mấy ngày nay, sư phụ từng dạy anh, đừng sợ kẻ địch ra tay đột ngột, miễn sao tìm được quy luật ra quyền của anh ta, rồi phát huy đặc điểm của mình, thì có thể đánh bại kẻ địch.

Trong “Thiên Nam Thiên Bắc Xá Ngã Kỳ Thùy Công” bao gồm rất nhiều lĩnh vực, ví dụ như quyền thuật, chân pháp, vật lộn, né tránh, chặn đánh v..v, Tần Hằng nhanh chóng chiêu “Dục Cự Hoàn Nghênh”, tay phải túm lấy cánh tay Sử Thiếu Nghị, rồi xoay cổ tay, cả người anh ta liền nghiêng qua một bên.

Đây không phải chiêu tấn công, mà chủ yếu là để đối phương không tổn thương đến mình.

Sử Thiếu Nghị liên tục vung ra 4, 5 quyền về phía Tần Hằng, khí thế như mãnh hổ xuống núi, mỗi quyền đều làm mọi người xung quanh thán phục, anh ta là nhà vô địch quyền anh trong thế giới ngầm, tất nhiên sức mạnh phải khác người bình thường rồi.

Nhưng mỗi quyền anh ta đánh ra đều bị Tần Hằng dùng biến chiêu “Dục Cự Hoàn Nghênh” để hóa giải, lần nào Sử Thiếu Nghị vung nắm đấm về phía anh, anh cũng nghĩ ra cách để tới gần anh ta, dựa vào sức mạnh trên cùi chỏ hoặc cánh tay anh để áp sát, thay đổi hướng vung nắm đấm của anh ta, nên anh ta không hề đấm trúng anh.

Sử Thiếu Nghị sốt sắng, tức giận trừng mắt nhìn Tần Hằng: “Thằng ranh này, cậu đang dùng chiêu thức quái quỷ gì vậy, có giỏi thì ngang nhiên đánh nhau với ông đi, đừng giở trò lên cánh tay của ông, tôi nói cho cậu biết cậu chỉ là con tép mà thôi.”

Nói xong, anh ta quát lên, rồi tiếp tục vung nắm đấm về phía Tần Hằng.

Sử Thiếu Nghị không có nhiều phương pháp tiến công, qua mấy lần thăm dò trước đó, Tần Hằng đã hiểu rõ chiêu thức của anh ta, anh lại dùng biến chiêu “Dục Cự Hoàn Nghênh” để nghênh đón, sức mạnh nắm đấm của anh ta không thuyên giảm, mà chỉ thay đổi phương hướng, đấm vào một chiếc cột trong đại sảnh khách sạn.

Đường kính chiếc cột này khoảng 80cm, bề ngoài được phủ một lớp men đá, Sử Thiếu Nghị đấm vào đó, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, men đá vỡ vụn thành bụi và từng mảnh, rơi xuống sàn, lộ ra trụ vôi ở bên trong.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, ai cũng há hốc mồm, thầm nghĩ nếu một quyền này đấm vào da thịt người, thì kết cục sẽ thế nào?

Tay Sử Thiếu Nghị cũng chảy máu, anh ta bị Tần Hằng kích thích đến mức càng nổi điên, anh ta vốn là một người đẹp trai, nhưng giờ lại giống như người muốn ăn thịt người, trông rất đáng sợ.

Tần Hằng nhìn Sử Thiếu Nghị nói: “Được, tôi sẽ ngang nhiên đánh với anh một trận, để xem ai mới là tép riu.”

Nói xong, Tần Hằng chủ động lao về phía Sử Thiếu Nghị.

Sử Thiếu Nghị thầm cười khẩy: “Vậy thì tốt, ranh con, ông đây sẽ đấm vỡ đầu cậu!”, dứt lời, anh ta đã vung nắm đấm vào mặt Tần Hằng.

Tần Hằng thầm nghĩ “Tới đúng lúc lắm!”, anh sử dụng chiêu “Loạn Hoa Mê Nhãn”, tay phải đánh vào cổ tay Sử Thiếu Nghị trước, để anh ta đấm hụt, rồi nhanh chóng túm lấy cánh tay anh ta, bẻ cong tay anh ta, mấy tiếng “răng rắc” bỗng vang lên, rồi đến tiếng hét thê thảm của anh ta, cánh tay phải và cùi chỏ của anh ta đã bị gãy.

Tần Hằng đá vào bụng anh ta, Sử Thiếu Nghị cúi mặt xuống, “rầm”, thân hình cao lớn của anh ta ngã xuống sàn.

Sử Thiếu Nghị nằm dưới sàn, đau đớn rên rỉ: “Cánh… cánh tay của tôi… á… cánh tay… của tôi… mau đưa… tôi tới bệnh viện.”

Mọi người đều sợ hãi nhìn Sử Thiếu Nghị và Tần Hằng, không dám phát ra một chút tiếng động, bọn họ vốn tưởng rằng Tần Hằng sẽ bị Sử Thiếu Nghị đánh đến mức mặt đầy máu, phải quỳ xuống sàn xin tha, ai ngờ kết cục lại thế này.

Du Minh vội bảo vệ sĩ khiêng Sử Thiếu Nghị đi, anh nhíu mày nhìn Tần Hằng, không ngờ ngay cả Sử Thiếu Nghị cũng không phải đối thủ của anh ta.

“Du Minh, chúng ta đi thôi!” Long Linh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc thế này, nên muốn rời khỏi đây ngay.

Du Minh không hề nhìn cô, mà chỉ lạnh lùng nhìn Tần Hằng, ánh mắt như hận không thể bắn ra mũi tên, giết chết Tần Hằng, rồi trầm giọng nói: “Khoan đã, người bạn này của em chơi gái trong khách sạn, còn đánh người của anh bị thương, nếu chúng ta cứ đi như thế, thì Du Minh anh đâu còn uy nghiêm ở Lâm An nữa?”

Anh ta quát lên ngay: “Lương tiền bối, tôi giao thằng nhãi này cho ông! Mong ông dạy dỗ thằng nhãi ngông cuồng này một bài học.”

“Được.” Lương Quốc Cương chắp tay hành lễ với Du Minh, rồi đi tới trước mặt Tần Hằng nói: “Không ngờ ở Lâm An vẫn còn một võ đạo tuấn kiệt như cậu, tôi ở Đông Bắc lâu như vậy, thật sự thiển cận quá.”

Mặc dù lần này Lương Quốc Cường nhận tiền làm việc cho Du Minh, nhưng dù gì ông ta cũng là đại sư võ đạo ở Đông Bắc, thấy ngôi sao mới như Tần Hằng trong giới võ đạo, tất nhiên trong lòng sẽ yêu thích, nên giọng điệu khá khách sáo.

“Tiền bối quá khen, tôi chỉ biết chút võ công, không đáng được nhắc đến.” Tần Hằng cũng khách sáo đáp.

Lương Quốc Cường lại nói: “Tôi là Lương Quốc Cường, người Đông Bắc, mặc dù tôi thích người trẻ tuổi tài hoa như cậu, nhưng cậu Du là chủ của tôi, tiếp theo tôi phải dốc hết sức, nên cậu nhất định phải cẩn thận, nếu tôi lỡ đánh tàn phế bộ phận nào của cậu hoặc lấy mạng cậu, thì tôi xin lỗi trước.”

Trong lòng Tần Hằng ngạc nhiên, thầm nghĩ Lương Quốc Cường này rất quang minh lỗi lạc, giờ anh chẳng thể rút lui được, đành phải trịnh trọng đáp: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, nếu lát nữa tôi may mắn đánh thắng tiền bối, mong tiền bối thứ tội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.