CHƯƠNG 241: NỔ SÚNG BẮN HẠ CẬU TA
Tần Hằng vừa ngăn cản công kích của Khổ Huyền đạo nhân, vừa nói: “Ông bảo để tôi nếm thử sự lợi hại của ‘Miên Thủ Thái Cực Quyền’, nhưng tại sao ông đã dùng nó đánh tôi cả buổi vẫn chưa đánh bại tôi thế? Tôi thấy võ công này cũng bình thường lắm, ông có võ công nào mới một chút không cho tôi xem xem!”
Nội lực của Tần Hằng thâm sâu, nói chuyện trong lúc chiến đấu cũng không ảnh hưởng gì.
Trái lại điều đó khiến Khổ Huyền đạo nhân lắp bắp kinh hãi, nếu ông ta là Tần Hằng, lớn tiếng nói một câu như thế thì hiệu quả công kích sẽ giảm đi ba phần!
Nhưng Tần Hằng khinh bỉ Khổ Huyền đạo nhân ngay trước mặt nhiều người như thế, sao ông ta có thể không phản bác anh được?
Khổ Huyền đạo nhân hét lên một câu ngắn gọn: “Thằng nhóc thối tha, mày sẽ nhanh chóng im miệng thôi!”
Cho dù Khổ Huyền đạo nhân chỉ nói một câu ngắn ngủi, sức tấn công của ông ta vẫn giảm bớt một phần.
“Ngay lúc này đây!” Tần Hằng hét lên, bắt lấy thời cơ sức tấn công của Khổ Huyền đạo nhân bị yếu đi, anh xòe hai tay ra, dùng một chiêu “Không quanh co” đấm thẳng vào yết hầu của Khổ Huyền đạo nhân.
Khổ Huyền đạo nhân sợ tới mức lạnh sống lưng, nếu ông ta bị trúng cú đấm này thì có thể sẽ tử vong ngay tại chỗ.
Ông ta lập tức né sang bên cạnh, khó khăn lắm mới tránh được cú đấm của Tần Hằng.
Lúc này cánh cửa bảo vệ của Tần Hằng rộng mở đã trở thành thời cơ tấn công tốt cho Khổ Huyền đạo nhân. Ông ta lập tức hiểu ra đây là cơ hội tốt nhất để mình đánh bại Tần Hằng, trong lòng chợt vui vẻ, năm ngón tay đan thành hình miệng gà “mổ” vào đầu Tần Hằng.
Nếu bị “mổ” trúng, với kinh nghiệm của ông ta, Tần Hằng sẽ lập tức bị choáng, dù thực lực anh có mạnh hơn đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải choáng váng một lúc.
Ông sẽ có thể lợi dụng sơ hở này để nạp lại sức mạnh, đấm một phát về phía mặt Tần Hằng cũng đủ để lấy nửa cái mạng của cậu ta!
Sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều, Tần Hằng sẽ trở thành con cá trên thớt, ông ta muốn chém hay giết đều được!
Nhưng khi ngón tay của Khổ Huyền đạo nhân chạm vào đầu Tần Hằng, ông ta phát hiện sức mạnh khổng lồ của mình như chìm vào biển rộng mênh mông, biến mất không còn tăm tích.
Ngược lại, một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ từ đầu Tần Hằng hút lấy ngón tay của ông ta.
Chuyện gì thế này?
Trong lòng Khổ Huyền đạo nhân lập tức hoảng hốt, ông ta sợ hãi nhìn Tần Hằng.
Tần Hằng mỉm cười nhìn ông ta, tim Khổ Huyền đạo nhân như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng ông ta có vô vàn câu hỏi!
Sao cậu ta lại có thể đánh tan đòn tấn công quyết định của ông? Sức mạnh đang hút ông là thứ gì? Nội lực ư? Không thể nào, cậu ta chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể có được nội lực mạnh mẽ như vậy? Nội lực này ít nhất cũng có năm mươi năm công lực!
Tần Hằng nắm lấy tay phải đang đặt trên đầu mình của Khổ Huyền đạo nhân, sau đó điều động nội lực kéo một phát, cánh tay ông ta lập tức trật khớp, ông ta bị luồng sức mạnh này kéo ngã phịch xuống đất.
Tần Hằng giẫm chân lên lưng Khổ Huyền đạo nhân, sau đó đột nhiên nhấc chân lên khỏi người ông ta, đồng thời điều động nội lực khiến cơ thể Khổ Huyền đạo nhân bay lên cao khoảng một mét năm.
Vừa nãy Khổ Huyền đạo nhân không hề nương tay với Tần Hằng, nếu Tần Hằng không có nội lực thâm sâu, có thể đã bị ông ta đánh chết.
Lúc này Tần Hằng cũng không khách sáo với Khổ Huyền đạo nhân, anh đạp một phát vào hông Khổ Huyền đạo nhân, ông ta bị văng về phía hàng ghế bên phải đại sảnh như một viên đạn pháo.
Cơ thể ông ta va vỡ mấy hàng ghế, cuối cùng va cái “rầm” vào vách tường, gãy mất hai chiếc xương sườn.
Khổ Huyền đạo nhân ngã xuống đất, nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội toàn thân, cơ thể ông ta cứng ngắc như thây ma. Ông ta căm hận nhìn Tần Hằng, mặt mày đỏ bừng, gân mạch trên cổ nổi hẳn lên, muốn mắng Tần Hằng thêm vài câu: “Thằng… nhóc… thối, ông đây… muốn làm thịt… làm thịt…”
Khổ Huyền đạo nhân cảm thấy sức lực của mình đã không còn đủ để chống đỡ nữa, ông ta còn chưa nói dứt lời thì cổ đã nghiêng sang một bên, rơi vào hôn mê!
Người trong hội trường đều sợ tái mặt, khi nãy họ đã được nhìn thấy hình ảnh Khổ Huyền đạo nhân giẫm nát sàn lát gạch chỉ bằng một phát, vốn đang lo lắng cho Tần Hằng, cảm thấy rất có thể anh sẽ bị Khổ Huyền đạo nhân đánh chết tươi, nhưng kết quả bây giờ hoàn toàn trái ngược với trong tưởng tượng của họ.
Tần Hằng chẳng hề bị sao, nhưng Khổ Huyền đạo nhân đã ngất xỉu.
Hơn nữa vừa rồi khi cơ thể Khổ Huyền đạo nhân đập nát từng hàng ghế ngồi, va vào vách tường, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Sao cảnh trong phim lại có thể xuất hiện ngoài đời chứ? Tần Hằng chỉ là một thằng nhóc hai mươi tuổi, sao cậu ta lại có được sức mạnh mạnh mẽ đến vậy?
Một số người đang trốn ngoài cửa đại sảnh lập tức chạy trốn.
Tần Hằng phủi tay, xoay người nhìn về phía trước đại sảnh.
Những người ở trước đại sảnh nhìn thấy ánh mắt Tần Hằng nhìn về phía mình đều sợ run người, hồi hộp tới mức toát mồ hôi tay.
Tần Hằng đưa mắt nhìn Long Linh, bước từng bước về phía cô ấy, anh không thể để Long Linh kết hôn với Du Minh!
Du Minh thì sợ muốn chết, anh ta sợ Tần Hằng sẽ dạy cho mình một bài học giống Khổ Huyền đạo nhân. Ngay cả Khổ Huyền đạo nhân cũng bị Tần Hằng đánh thành ra như thế, một đứa con nhà giàu quen sống trong nhung lụa như anh ta không thể nào chịu nổi thủ đoạn của Tần Hằng!
Tần Hằng càng tới gần thì Du Minh càng lùi về sau, nhưng chung quanh toàn là người, mỗi lần anh ta chỉ có thể lùi được một chút.
“Cậu cả Du, cậu đừng lùi nữa, tôi sắp bị cậu chen chết rồi này!” Cha xứ đứng sau lưng Du Minh lên tiếng, cái mông của Du Minh chen ra sau làm ông ta rất đau.
Nhưng Du Minh vẫn cứ lùi về sau, lúc này trong mắt anh ta chỉ có Tần Hằng như sát thần, đầu óc trống rỗng, anh ta chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm đến tính mạng mãnh liệt, cơ thể đang trong trạng thái căng thẳng nhất, không hề hiểu những người khác đang nói gì.
Tần Hằng chỉ cách đám người Du Minh chưa tới mười mét, Du Minh đã không thể thở đều đặn nữa, anh ta như bệnh nhân hen suyễn.
Long Linh đứng bên cạnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Du Minh.
Long Linh nhìn Du Minh, lo lắng khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Du Minh không hề nghe thấy, khuôn mặt nhăn nhó của anh ta đang run rẩy nhìn Tần Hằng. Nếu như lúc này Tần Hằng nói anh ta giao Long Linh ra, anh sẽ buông tha thì chắc chắn Du Minh sẽ không nói hai lời, giao Long Linh cho Tần Hằng ngay!
Tần Hằng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Long Linh dành cho Du Minh, nghĩ đến cô ấy quan tâm Du Minh nhưng lại chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Trong lòng Tần Hằng bỗng nảy lên một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ hôm nay Long Linh thật sự cam tâm tình nguyện lấy Du Minh ư?
Nghĩ vậy, cơn phẫn nộ trong lòng Tần Hằng tăng vọt, bắn thẳng về phía Du Minh.
“A…” Du Minh sợ hãi hét lên, hai chân anh ta mềm nhũn, toàn thân tê dại như có một dòng điện đi qua, lại giống cảm giác lên cơn nghiện.
Hệ thống tiết niệu của anh ta bỗng xảy ra vấn đề, một dòng nước nóng chảy ra từ giữa hai chân anh ta, làm ướt cả quần tây màu đen.
Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên trong đại sảnh, ngoài cửa có mấy người đồng thanh hô to: “Không được nhúc nhích!”
Sau đó mọi người nhìn thấy năm, sáu người đi vào, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng trường Kiểu 81, họng súng nhắm thẳng vào Tần Hằng.
Hóa ra vừa nãy sau khi thấy Tần Hằng đánh bại Khổ Huyền đạo nhân, gia chủ nhà họ Du Du Chí Hòa nấp trong đám đông đã lập tức dùng điện thoại gửi tin nhắn cho đội trưởng an ninh trong biệt thự, yêu cầu anh ta kích hoạt mức báo động cao nhất đến đại sảnh xử lý tình huống khẩn cấp.
Du Chí Hòa có thể đưa nhà họ Du trở thành gia tộc đứng đầu Lâm An đương nhiên cũng có thủ đoạn. Mấy năm trước, ông ta đã trang bị súng ngắn Kiểu 64, súng trường Kiểu 81 trong nhà họ Du để đề phòng nhà họ Du xảy ra tình huống khẩn cấp.
Mấy ngày nay Du Minh đã mời mười vị võ giả đến, Du Chí Hòa cũng thả lỏng cảnh giác hơn chút, trong lễ cưới hôm nay chỉ để bảo vệ phụ trách nhiệm vụ an ninh ở các nơi khác trong biệt thự.
Sau đó giao những nơi quan trọng cho võ giả canh giữ, không ngờ Tần Hằng lại trâu bò hơn võ giả như Khổ Huyền đạo nhân!
Sáu tên bảo vệ giơ cao súng trường chạy vào đại sảnh, ba tên bên phải, ba tên bên trái, nhắm thẳng vào đầu Tần Hằng.
Tần Chính Hiên cười lớn bước ra từ trong đám đông, đứng trước mặt sáu tên bảo vệ, nhìn Tần Hằng nói.
“Ranh con, mày đến quấy rối nhà họ Du chúng tao là không để chúng tao vào mắt đúng không? Hai ngày trước cũng vì mày mà vốn đầu tư năm tỷ đô của quốc vương Brunei đã biến mất khỏi thành phố Kim Lăng, khiến hai mươi gia tộc lớn đứng đầu Lâm An chúng tao chịu thất thoát cực lớn! Chúng tao chưa tìm mày tính sổ, mày đã được voi đòi tiên, tới nhà họ Du quấy rối lễ cưới!”
“Mọi người có mặt ở đây hãy nói xem, một phát bắn hạ tên này có được không?” Du Chí Hòa lớn tiếng nói.
Thực tế Du Chí Hòa đã hạ quyết tâm hôm nay phải giết cho bằng được Tần Hằng. Ông ta hỏi như vậy là để mượn cơ hội, khiến các gia tộc khác ở đây mang ơn mình, dù sao người của hai mươi gia tộc lớn đều muốn giết Tần Hằng từ lâu rồi.
Du Chí Hòa vừa dứt lời, các gia tộc khác đã lên tiếng.
“Sếp Du xứng đáng là gia tộc đứng đầu Lâm An, bắn hạ cậu ta đi!”
“Năm tỷ đô la đủ khiến tên giẻ rách này chết mười ngàn lần, giết đi!”
“Thằng nhóc này càng ngày càng không để người của hai mươi gia tộc lớn ở Lâm An chúng ta vào mắt, bắn hạ cậu ta!”
“Bắn đi!”
“Bắn!”
“Bắn!”
“Bắn!”
…
Tất cả mọi người ở đây đều lớn tiếng hô hào như đã phát điên, mắt họ đỏ ngầu, miệng nở nụ cười chờ mong được nhìn thấy hình ảnh đẫm máu.
Du Chí Hòa ung dung cười bảo: “Thằng ranh, nhìn thấy chưa? Đây là sự chờ đợi và tiếng hô hào của mọi người, mày còn di ngôn hay có lời ăn năn gì muốn nói không?”
“Chẳng lẽ ông đã quên vài ngày trước tôi mới được quốc vương Brunei trao tặng huân chương vinh dự quốc gia sao? Ông không sợ giết tôi sẽ kích động tranh chấp giữa nước K và Brunei à?” Tần Hằng cười nói, tay anh chắp sau lưng siết chặt, trên trán toát mồ hôi lạnh không dễ nhận ra.
“Mày đang uy hiếp tao à? Hừ, mày nghĩ tao sẽ sợ sao? Hôm nay tao bắn ha mày thì có ai nhìn thấy?” Du Chí Hòa hỏi.
Những người khác ngầm hiểu, vội vàng trả lời.
“Không ai cả, chúng tôi không hề nhìn thấy.”
“Đúng thế, chúng tôi là hai mươi gia tộc đứng đầu Lâm An, làm sao có thể so đo với một thằng giẻ rách như cậu?”
“Ai quan tâm tới sự sống chết của cậu chứ?”
…
Du Chí Hòa thản nhiên cười bảo: “Nghe thấy chưa, mày có thể chỉ chết vì ngoài ý muốn, như là chết đuối, ngã lầu này, liên quan gì tới chúng tao? Đến khi người bên Brunei điều tra được, mày đã trở thành một đống tro cốt, họ có thể nhìn ra được gì đây?”
Du Chí Hòa đưa mắt nhìn sang sáu tên bảo vệ: “Chuẩn bị…”
Khi ông ta đang định nói “Nổ súng”, một bóng dáng màu hồng vọt ra từ trong đám đông rồi chạy về phía Tần Hằng, đồng thời hét lên: “Đừng mà!”
Cô ta chạy tới quay lưng về phía Tần Hằng, dang hai tay bảo vệ anh, nhìn Du Chí Hòa nói: “Bác Du, bác đừng nổ súng, tha cho anh ấy có được không?”
Cô gái dũng cảm chạy ra này lại là Long Nghiên!
“Nghiên Nhi, mau quay về!” Long Đằng sợ hãi kêu lên.
“Long Nghiên, đừng ngốc, mau lại đây!” Long Linh cũng hoảng sợ, đó là vị trí bị sáu khẩu súng trường nhắm vào, lỡ như súng nổ, Long Linh sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
“Bác Du, đừng nổ súng, thả anh ấy đi, cháu cam đoan anh ấy sẽ không làm bậy nữa!” Long Nghiên không nghe thấy ba và chị mình đang nói gì, cô ta chỉ lo lắng nhìn Du Chí Hòa, muốn bảo vệ mạng sống cho Tần Hằng.
“Long Nghiên, mau lại đây, bác không thể tha cho cậu ta được!” Du Chí Hòa lạnh lùng đáp.
“Không, bác không được giết anh ấy, cháu không cho bác giết anh ấy!” Nói xong, Long Nghiên xoay người ôm lấy Tần Hằng, cô ta nghĩ làm vậy thì Du Chí Hòa sẽ kiêng dè, không dám nổ súng.