Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 260



Thi Duy sợ ngây người khi nhìn thấy bên kia trong nháy mắt đã giết chết hơn 10 người, lúc này ông ta mới ý thức được, võ đạo mà mình luyện kém xa đối phương, giờ phút trong lòng ông ta cảm nhận được sự sợ hãi tột độ, tựa như một con chuột bị mãng xà dồn vào góc tường.

“Đưa chúng tôi đi gặp Long Đằng!” Chung Tuyết Sơn cười khẩy nói.

Tình hình hiện tại giống với những gì ông ta tưởng tượng, giết Long Đằng là một việc rất dễ dàng.

Mặc cho Thi Duy trung thành và tận tâm với Long Đằng nhưng khi đối mặt với những lời đe dọa chết chóc ông ta cũng đành phải nghe lời Chung Tuyết Sơn.

Trong đại sảnh lúc này đã 8 giờ, Tần Hằng cùng Chung Khiết đang đứng trước mặt Du Chí Hoà.

Vốn là Long Đằng đảm nhận vai “chủ hôn” nhưng ông ta lại là ba của nhà gái nên không thích hợp, hiện tại Du Chí Hoà cũng có mặt nên để ông ta làm “chủ hôn” là thích hợp nhất.

Long Đằng Long Nghiên, “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cùng Du Minh đứng hai bên Tần Hằng cùng Chung Khiết, chứng kiến hôn lễ của hai người họ.

Du Chí Hoà đã tham gia nhiều hôn lễ hơn, tnên cũng đã thuộc lòng lời thoại của chủ hôn.

“Kính thưa các vị khách quý, chúng ta ở đây hôm nay để chứng kiến hôn lễ của Tần Hằng và Chung Khiết… Nếu ai có lý do gì để phản đối đám cưới này, xin hãy lên tiếng còn không thì hãy im lặng.”

Theo quy trình, Du Chí Hoà tạm dừng một chút.

Cả Long Nghiên cùng Du Minh đều muốn nói “Tôi phản đối” nhưng hai người họ đều nín nhịn.

Du Chí Hoà tiếp tục cười nói: “Được, không có ai phản đối.”

ông ta ân cần nhìn Tần Hằng cùng Chung Khiết: “Tôi yêu cầu hai người thẳng thắn trình bày tất cả những lý do cản trở sự kết hợp của hai người ngay trước mặt Chúa, phải nhớ kỹ, bất luận sự kết hợp nào không phù hợp với thượng đế đều sẽ vô hiệu.”

“Chú rể, anh có bằng lòng cưới cô dâu không? Dù sau này cô ấy nghèo đói hay giàu có, ốm đau hay mạnh khỏe anh đều đồng ý ở bên cô ấy cả đời chứ?”

Tần Hằng nghiêm túc đáp: “Tôi đồng ý!”

Du Chí Hoà nhìn về phía Chung Khiết: “Cô dâu, cô có bằng lòng cưới chú rể không? Dù sau này anh ấy nghèo đói hay giàu có, ốm đau hay khỏe mạnh cô đều đồng ý ở bên anh ấy cả đời chứ?”

Chung Khiết nhỏ nhẹ đáp: “Tôi đồng ý.”

Du Chí Hoà gật đầu cười nói: “Bây giờ tôi nhân danh Đức Chúa thánh thần, Đức Chúa cha và Đức Chúa con tuyên bố hai người có thể trao nhẫn và hôn nhau, sau đó hai người có thể chính thức trở thành vợ chồng.”

Tiểu Phong và Long Nghiên lần lượt trao nhẫn cho Tần Hằng cùng Chung Khiết, hai người mở hộp lấy chiếc nhẫn ra, liếc nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và chuẩn bị đeo nhẫn cho nhau.

“Rầm” một tiếng, cửa đại sảnh bị bật mở, Thi Duy bị ném trên mặt đất.

Tần Hằng và mọi người giật mình, không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng họ đều ý thức được việc lớn không xong rồi.

“Tổng giám đốc Long, bọn họ xông tới…” Thi Duy nhìn về phía Long Đằng kinh hãi nói.

Hai thanh niên mặc đồ đen tiến vào trước, Chung Tuyết Sơn cùng Phó Khai đi theo phía sau, Nhìn thấy cảnh tổ chức hôn lễ trong đại sảnh, Chung Tuyết Sơn hơi giật mình, ông ta không biết Chung Khiết đang ở đây.

“A” Nhìn thấy Chung Tuyết Sơn, Long Đằng sợ tới mức chân mềm nhũn, may mà Long Nghiên đã đỡ ông ta.

Lúc này, Chung Tuyết Sơn mới nhìn Chung Khiết, gương mặt thanh thoát xinh đẹp của cô ấy cơ hồ có nét giống với tướng mạo của em gái ông ta – Chung Tuyết Nhạn khi còn trẻ khiến Chung Tuyết Sơn hơi sửng sốt, trong lòng vừa hoảng hốt vừa vui mừng lại vừa sầu não.

Nhìn thấy Chung Khiết mặc váy cưới, và Tần Hằng mặc lễ phục chú rể đứng bên cạnh Chung Khiết, trái tim của Chung Tuyết Sơn thắt lại, siết chặt nắm đấm sau lưng:

“Tổng giám đốc Chung, ông đến Lâm An rồi à!” Du Chí Hoà nhận ra danh tính của Chung Tuyết Sơn nên mỉm cười đi về phía ông ta.

Nhà họ Chung là một gia tộc lớn tiếng tăm lẫy lừng ở Yên Kinh! Du Chí Hoà có ý kết giao nhằm thêm thắt chặt mối quan hệ cho sự phát triển kinh doanh của nhà họ Du sau này.

Chuyện của Long Đằng cùng Chung Tuyết Nhạn năm xưa ngoại trừ nhà họ Chung và Long Đằng thì không có ai biết.

Du Chí Hoà thậm chí còn không nghĩ đến việc Chung Tuyết Sơn đường đường là một gia tộc có máu mặt ở Yên Kinh sao bây giờ lại vô duyên vô cớ chạy đến nhà họ Long.

“Bốp!”

Chung Tuyết Sơn không nói hai lời, một bạt tai tát mạnh vào mặt Du Chí Hoà.

Ông ta nghĩ Long Đằng nhất định đã nói với Chung Khiết chuyện về thân thế của cô mà nhà họ Chung thì lại không muốn công khai thân phận của Chung Khiết, Du Chí Hoà lúc này lại gọi “tổng giám đốc Chung”, lỡ như Chung Khiết nói ra quan hệ của nhà họ Long thì có thể sẽ mang đến phiền toái.

Miệng Du Chí Hoà bị tát chảy máu, ông ta sợ ngây người nhìn Chung Tuyết Sơn, không biết tại sao mình lại nhận lấy cái tát này.

Du Minh ngây người, anh ta đã lớn từng này tuổi nhưng chưa từng thấy người nào dám ra tay kiểu đó với ba mình.

Tuy nhiên, một tiếng “Tổng giám đốc Chung” của Du Chí Hoà vẫn để cho Chung Khiết nhận ra rằng người đàn ông trung niên trông có vẻ giàu sang phú quý này có lẽ là người thân của mẹ mình.

“Từ giờ trở đi, những gì các người nhìn thấy đều là nằm mơ, không phải diễn biến có thật, nếu không hiểu ý tôi thì tôi sẽ tiễn cách người đến gặp Diêm Vương để hiểu.”

Chung Tuyết Sơn nhìn hai cha con nhà họ Du cùng bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”.

Ông ta quyết định phải giết chết Long Đằng cùng Tần Hằng nhưng vẫn giữ lại mạng cho những người khác, dù sao nhà họ Du cũng là gia tộc hàng đầu ở Lâm An, nếu giết chết, nhà họ Chung sẽ khó mà làm ăn.

“Ông là ai mà dám giương oai trước mặt chúng tôi, Tiểu Phong bất mãn nói, cô ta không hề sợ hãi đám người Chung Tuyết Sơn.

Tần Hằng khẽ nâng cánh tay ra hiệu Tiểu Phong đừng nói nữa, anh cảm thấy trong bốn đối thủ, ngoại trừ Chung Tuyết Sơn, ba người còn lại đều có thể là cao thủ võ lâm.

“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sau khi dọn dẹp xong nhà họ Long, 4 người các cô cũng sẽ được chung cùng bọn họ!” Chung Tuyết Sơn lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều sửng sốt khi nghe ra ý tứ của Chung Tuyết Sơn.

Nhất là Long Đằng, ông ta biết chắc hôm nay mình sẽ chết, nhưng hiện tại điều duy nhất ông ta vướng bận trong lòng chính là hai cô con gái đừng xảy ra chuyện gì, ông ta che chắn cho Long Nghiên cùng Chung Khiết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tuyết Sơn và nói nhỏ với hai đứa con gái: “Nghiên, Khiết, các con nhất định phải tìm cơ hội trốn khỏi đây, đừng lo cho ba.”

Long Nghiên cùng Chung Khiết càng níu chặt Long Đằng, bọn họ sao có thể bỏ rơi ba mình chứ?

Nhưng Long Đằng lại càng kiên quyết, hạ thấp giọng dặn: “Phải nghe lời ba, nếu không ba có chết cũng không nhắm mắt!”

“A Thanh, A Phong!” Chung Tuyết Sơn lại quát. Long Đằng là một doanh nhân chỉ biết kinh doanh và kiếm tiền, giết ông ta thì chỉ cần bọn họ là được.

“Vâng!” Thanh và Phong cùng bước ra, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt, vừa rồi ở cửa giết rất đã tay, bây giờ đối với Long Đằng, bọn họ chỉ cảm thấy buồn tẻ.

Hai người thản nhiên đi về phía Long Đằng, bọn họ không hề cảm thấy áp lực hay có mối đe dọa nào!

Thanh rút ra con dao vừa rồi mới đâm chết người, vẫn còn dính máu.

“Làm gì vậy!” Khi Thanh Phong còn cách Long Đằng 5 thước thì chung quanh vang lên một tiếng quát!

Bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” lập tức vây chung quanh Thanh Phong, đồng thời thi triển”Lạc nữ công” đánh về phía hai người họ.

“Phong Hoa Tuyết Nguyệt” cho rằng A Thanh, A Phong muốn hại Tần Hằng cùng Chung Khiết, các cô thân là thị nữ của hai người, chức trách chính là hầu hạ, bảo hộ hai người.

Với dao găm trên tay, A Thanh, A Phong đâm về phía bốn cô gái. Dáng người của bốn cô gái rất uyển chuyển, không bị đâm trúng chút nào.

Bốn cô gái từ nhỏ đã cùng nhau tu luyện lạc nữ công, họ có thể bù đắp và hỗ trợ lẫn nhau. “Lạc nữ công” chú trọng lấy nhu thắng cương, nhưng lại không giống “Lấy nhu thắng cương” của Thái Cực quyền hay của Thái Cực kiếm của đạo quán Vũ Đương Thái Cực, lạc nữ công thuần nhu của người phụ nữ, thiện lương như nước, lan tỏa như nước!

Tiểu Phong vung tay lên, một dải lụa hồng bay ra khỏi cổ tay áo của cô, dải lụa hồng này có hiệu quả sử dụng giống với lụa trắng mà Chử Xuân Thủy sử dụng, bên trong đều có dây thép cực mảnh, chỉ cần bị nó bắt được thì cắt xuyên qua thịt không phải chuyện gì khó khăn.

Trong tay áo của Tiểu Hoa, Tiểu Tuyết, Tiểu Nguyệt cũng đồng thời bắn ra dải lụa đỏ, trắng, vàng.

Lụa hồng, đỏ, trắng, vàng quấn lấy A Thanh, A Phong vào trong, nếu không chú ý, hai người sẽ bị cuốn vào dải lụa.

Phó Khai hơi ngạc nhiên, ông ta không ngờ bốn cô gái trẻ này lại là những bậc thầy về võ thuật.

Tần Hằng đứng ở một bên nhưng không ra tay, anh nhìn ra bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đối phó với hai thanh niên mặc đồ đen này không thành vấn đề.

Chỉ thấy dái lụa hồng của Tiểu Phong bắn về phía A Thanh, vất vả lắm anh ta mới tránh thoát được, đầu kia của dải lụa hồng đã được Tiểu Hoa bắt được, đồng thời ném dải lụa đỏ của mình cho Tiểu Phong, hai người múa hai dải lụa trong tay, xoay người mấy cái, hai tấm lụa liền quấn quanh người anh ta và trói anh ta lại.

Gần như cùng lúc, Tiểu Tuyết và Tiểu Nguyệt cũng trói A Phong lại.

“Không được nhúc nhích!”

Bốn cô gái đồng thời quát một tiếng, dùng tay kéo căng dải lụa quấn chặt lấy thân thể A Thanh và A Phong, dây thép trong dải lụa cứa nhẹ vào da thịt của hai người họ.

A Thanh cùng A Phong đều kinh ngạc, cảm giác được trong lụa có một lưỡi dao sắt bén nên lập tức không dám nhúc nhích.

Tiểu Phong đang định hỏi Tần Hằng làm sao với hai người này thì trong đại sảnh vang đột nhiên có tiếng tay áo phất lên.

Thân hình Phó Khai bất ngờ di chuyển, và nhanh chóng đánh úp bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt”!

Bốn cô gái đang nhìn Tần Hằng, lúc này lại quay đầu nhìn Phó Khai, bọn họ đều đang nằm dưới chưởng của Phó Khai.

“Cẩn thận!” Tần Hằng giật mình, nhún chân một cái phóng về phía Phó Khai.

Anh giơ tay chận một chưởng của Phó Khai lại, trong lòng chợt sững, chưởng của Phó Khai không có nội lực, dù có đánh trúng bốn cô gái thì cũng tuyệt không khiến họ bị nội thương.

Kỳ thật, Phó Khai không muốn giết “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” mà chỉ muốn dạy họ một bài học mà thôi.

Bởi vì theo dõi cuộc chiến giữa bốn cô gái và A Thanh, A Phong nên ông ta biết rằng cả bốn người họ mà hợp lại thì sẽ mạnh hơn một chút so với vợ chồng Quách Phong mà ông ta đã đánh bại hôm qua, nội trong 15 chiêu, Phó Khai có thể giết chết các cô.

Điều mà ông ta không ngờ là anh chàng chú rể kia lại nhanh như vậy, chỉ dựa vào phản ứng của Tần Hằng, Phó Khai cũng biết võ công của anh mạnh hơn nhiều so với bố cô gái trẻ này.

Một chưởng của Phó Khai đã bị Tần Hằng ngăn lại nên ông ta lại tăng lực!

Tần Hằng sửng sốt, phát hiện trên tay Phó Khai không có nội lực, liền nhanh chóng thu lại nội lực của mình để tránh gây ra thương tổn cho Phó Khai.

Không ngờ Phó Khai giữa đường lại tăng nội lực, Tần Hằng bị đánh trở tay không kịp, cho dù anh muốn tiếp tục tung ra nội lực thì cũng đã muộn.

Tần Hằng đẩy bốn cô gái ra, chưởng của Phó Khai đã nương theo cánh tay của Tần Hằng chụp tới trước ngực anh, Tần Hằng biết một chưởng này mà đánh trúng thì anh sẽ bị nội thương nghiêm trọng.

Nào ngờ lúc này, Phó Khai lại rụt tay về.

Thay vào đó, ông ta gio tay lên cao, chụp một con dao ném về phía bốn dải lụa!

“Cạch” một tiếng, bốn tấm lụa đồng thời đứt đoạn, vết thương trên người A Thanh, A Phong lại càng sâu thêm một chút, phần dưới lòng bàn tay của Phó Khai cũng bị cứa nhẹ một vài chỗ, chảy ra một ít máu.

Nhìn đến đây, Tần Hằng cùng bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” đều kinh ngạc.

Phải biết rằng, trong lụa có những sợi dây thép được đặc chế rất mỏng, Tần Hằng đã thử qua loại dây thép đặc biệt này, nó có thể cắt thịt lợn, nếu như cắt ở trạng thái duỗi thẳng, trong tình huống bình thường, lòng bàn tay sẽ bị dây thép cắt đứt.

Tuy nhiên, tay của Phó Khai không hề bị đứt, thay vào đó là tấm lụa bị đứt, và những bốn dải! Thật không thể tin được, không thể tin được!

Chỉ có một lý do duy nhất có thể giải thích cho việc tay của Phó Khai không hề bị gãy, đó là ông ta ra tay cực nhanh, cực mạnh, góc độ cực khéo và lực cực chuẩn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.