Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 335



Trong thời gian mấy ngày, quan hệ của Nhan Hiểu và Chung Khiết đã tới mức bạn thân, thông qua việc làm hòa với Chung Khiết, quan hệ giữa Nhan Hiểu và Tần Hằng cũng có bước tiến lớn.

Có điều, Nhan Hiểu vẫn là có thể cảm giác được, Tần Hằng đối với cô ta là có cảnh giác, cô ta vẫn là cần phải tiến một bước giành được sự tin tưởng của Tần Hằng nữa.

Hôm đó, Tần Hằng xin nghỉ với trưởng khoa Diêu, chuẩn bị tới bệnh viện Nhân Ái thăm Đới Tiền Bách.

Nhan Hiểu lén lút đi theo Tần Hằng, đợi sau khi Tần Hằng từ trong văn phòng của trưởng khoa Diêu đi ra, Nhan Hiểu lặng lẽ đi vào.

“Bạn học này, em tới đây làm cái gì?” Diêu Tuấn Kiệt nhìn Nhan Hiểu, ánh mắt đánh giá trên người cô ta mấy hồi.

“Còn nhìn tôi như vậy nữa tôi móc mắt anh ra, tôi là người của cậu Tống ở Yên Kinh.” Nhan Hiểu hằn học nói, nói rồi, cô ta mở điện thoại ra, đưa một tập ảnh chụp chung của cô ta và Tống Dực ở khách sạn cho Diêu Tuấn Kiệt xem.

“Xin lỗi, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.” Diêu Tuấn Kiệt vội vàng xin lỗi Nhan Hiểu. Con tép nhỏ như anh ta căn bản không biết chuyện của Võ Chiến, anh ta chỉ biết, nhà họ Tống ở Yên Kinh là gia tộc danh môn, là sự tồn tại mà một nhân vật nhỏ như anh ta không thể đắc tội nổi!

“Người bảo vệ quèn đó tới đây làm cái gì?” Nhan Hiểu hỏi.

“Cậu ta xin tôi nghỉ phép, muốn tới bệnh viện Nhân Ái thăm một đồng nghiệp tên là Đới Tiền Bách! Thưa cô cô chắc biết, Đái Tiền Bách là bởi vì liên quan tới cậu Tống mới nhập viện.” Diêu Tuấn Kiệt thành thật nói.

“Ồ… anh ta đi xem Đới Tiền Bách à!” Nhan Hiểu vừa suy nghĩ ở trong đầu, vừa đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhan Hiểu gọi một cuộc cho Tống Dực, nghe ngóng tình hình Đới Tiền Bách rốt cuộc như nào, mới biết, thì ra Tống Dực phái người, đánh Đới Tiền Bách trọng thương phải nằm viện, nguyên nhân là Đới Tiền Bách ở trước khu tập thể, không tôn trọng Tống Dực.

Nhan Hiểu lập tức gọi taxi, nhanh chóng chạy tới bệnh viện Nhân Ái…

Tần Hằng ở cổng bệnh viện mua một ít quà, đi tới trước cửa phòng bệnh của Đới Tiền Bách, đẩy cửa ra thì thuận miệng nói: “anh Đới, tôi tới thăm anh!”

Nhìn thấu tình cảnh trong phòng bệnh, Tần Hằng ngạc nhiên, Nhan Hiểu vậy mà ở trong phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh giường của Đới Tiền Bách.

“Cô sao lại tới đây rồi?” Tần Hằng thấy lạ nên hỏi.

“Ồ, tôi nghe bảo vệ khác nói, có một bảo vệ luôn làm việc cùng anh bị thương nằm viện, cho nên tới thăm anh ta, không ngờ hôm nay anh cũng tới.” Nhan Hiểu đứng dậy khẽ mỉm cười nói.

“Tần Hằng, hôm nay cảm ơn bạn học Nhan rồi, em gái tôi đi học rồi, không có chăm sóc tôi, bạn học Nhan giúp tôi lấy cơm, còn mua trái cây cho tôi, giúp tôi dọn dẹp phòng bệnh, quả nhiên là sinh viên của Yên Đại, tố chất luôn tốt, bạn học Nhan, cảm ơn cô!” Đới Tiền Bách cười nói.

Anh ta làm lưu manh hơn 30 năm, đột nhiên có một nữ sinh trẻ trung xinh đẹp như vậy tới chăm sóc anh ta, anh ta vui như nở hoa trong lòng.

“Tần Hằng, anh với anh Đới có phải là có chuyện gì muốn nói không, vậy tôi ra ngoài trước!” Nhan Hiểu nói rồi, cầm lấy chiếc túi của mình chuẩn bị đi ra.

“Không cần, tôi chỉ là tới xem tình trạng hồi phục của anh Đới thôi!” Tần Hằng cản Nhan Hiểu lại, nhìn thấy cô ta đối với Đới Tiền Bách tốt như vậy, trong lòng Tần Hằng rất cảm động.

“Tần Hằng, hai người là đồng hương sao?” Đới Tiền Bách tò mò hỏi.

“Không phải, chúng tôi là bạn.” Tần Hằng khẽ mỉm cười nói.

“Không sai, anh Đới, em với Tần Hằng là bạn bè, em và Chung Khiết bạn gái của Tần Hằng, cũng là bạn bè!” Nhan Hiểu nghĩ trong lòng Tần Hằng bây giờ thừa nhận cô ta là bạn của anh rồi, đây là một dấu hiệu tốt.

“Cái gì, Tần Hằng, cậu thật sự có được Chung Khiết trong tay rồi? Cậu thật được đó!” Đới Tiền Bách rất vui cho Tần Hằng, cho dù anh ta vẫn là cho rằng Tần Hằng có vợ rồi.

“Không có, chưa đâu vào đâu cả!” Tần Hằng mỉm cười nói. Anh nói trong lòng, tôi sớm đã kết hôn với Chung Khiết được chưa hả, chỉ là nhà họ Chung không cho nói mà thôi.

Tần Hằng và Hiểu Nhan ở trong phòng bệnh, cùng Đới Tiền Bách nói chuyện một lúc, rồi hai người cùng nhau đi khỏi bệnh nhau, cùng nhau bắt taxi trở về Yên Đại, trên đường, có nói có cười, Tần Hằng hoàn toàn buông bỏ cảnh giác đối với Nhan Hiểu.

Tách khỏi Tần Hằng, trở về ký túc của mình, Nhan Hiểu lập tức nói tin tức tốt này với Tống Dực, Tống Dực nghe rồi cũng vô cùng vui mừng, hẹn Nhan Hiểu buổi tối gặp mặt ở khách sạn Hilton.

Buổi tối, ở trong khách sạn Hilton, Nhan Hiểu nhìn thấy Tống Dực, Tống Dực đặc biệt sắp xếp một bữa ăn tối dưới ánh nến, Nhan Hiểu trước giờ chưa từng ăn bữa tối cao cấp như vậy, cô ta cảm thấy mình giống như công chúa vậy.

“Cậu Tống, bây giờ Tần Hằng đã xem em là bạn rồi, đối với em đã hoàn toàn không có cảnh giác rồi! Tiếp theo phải làm gì nữa?” Nhan Hiểu nhìn Tống Dực, nghĩ tới việc mình sắp kết hôn với người đàn ông hoàn mỹ này, trong lòng cô ta rất kích động.

“Nhan Hiểu, em làm quá tốt rồi!”

Tống Dực từ trong túi lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ màu hoàng sẫm, nói: “Đây là “nước Huyền Chậm”, là nước kịch độc, người uống “nước Huyền Chậm’ ắt sẽ chết, em cầm lấy, tìm cơ hội cho Tần Hằng uống!”

Dưới ánh nến, gương mặt của Tống Dực một nửa phát sáng, một nửa tối tăm, khiến người ta nhìn trông nổi da gà.

“Á…” Nhan Hiểu bị dọa giật mình, chiếc dĩa trong tay rơi trên bàn, cô ta thật sự không ngờ, cách trả thù Tần Hằng mà Tống Dực nói, là giết anh!

Cô ta tuy tính khí bá đạo, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ giết người.

“Cậu Tống, em… không dám!” Nhan Hiểu nghĩ tới bộ dạng của người chết thì đã run rẩy trong lòng.

“Nhan Hiểu, lẽ nào em không muốn ở bên tôi sao? Tần Hằng khiến nhà chúng tôi tổn thất mấy nghìn tỷ, anh ta không chết thì khó tiêu tan thù hận trong lòng tôi và ba tôi!” Tống Dực nắm tay của Nhan Hiểu, giống như thầy giảng đạo đang tẩy não Nhan Hiểu: “Anh ta không chết, ba sẽ không đồng ý để tôi lấy em, vì hạnh phúc của chúng ta, Nhan Hiểu em thật sự không định giúp tôi sao? Tôi yêu em như vậy, tôi đã chọn xong nhẫn kim cương ở tiệm trang sức, cũng đã bắt đầu chọn váy cưới rồi, chọn nơi chúng ta nghỉ tuần trăng mật, chúng ta làm như vậy, đều là vì cuộc sống tốt đẹp sau này của chúng ta!”

Nhan Hiểu lay động rồi, trong lòng cô ta tuy sợ giết người, nhưng cô ta đã làm nhiều như vậy, không phải đều là để sớm ngày cùng Tống Dực bước chân vào lễ đường của đám cưới sao?

“Được, em đồng ý!” Nhan Hiểu cầm lọ nước Huyền Chậm trong tay Tống Dực vào trong tay.

“Quá tuyệt rồi, bảo bối nhỏ của tôi, tôi biết em nhất định sẽ giúp tôi!” Tống Dực vui sướng cười nói, ‘chụt’ một cái hôn vào mặt Nhan Hiểu.

“Nhưng cậu Tống, em hạ độc hại chết Tần Hằng, vậy em không phải sẽ bị cảnh sát bắt sao! Giết người là phải đền mạng!” Nhan Hiểu hỏi.

“Em yên tâm đi, ba tôi là quan lớn trong chính phủ, lẽ nào một chút chuyện nhỏ như vậy, nhà họ Tống chúng tôi không làm được sao? Hơn nữa, nước Huyền Chậm mà tôi cho em, tuy là thuốc độc chết người, nhưng nó là đã pha loãng gấp 100 lần, sau khi uống, ba ngày sau mới phát tác, bọn họ rất có thể sẽ không tra tới em.” Tống Dực an ủi.

“Ừm!” Nhan Hiểu khẽ gật đầu, nhìn một lọ nhỏ nước Huyền Chậm trong tay, mắt phát ra ánh sáng tà ác.

“Cậu Tống, em vì anh làm nhiều chuyện thiếu đức như vậy, anh tương lai nhất định phải bù đắp cho em, không được để em chịu một chút uất ức!” Nhan Hiểu nhìn Tống Dực, nghiêm túc nói.

“Được, tôi đáp ứng em, Tống Dực tôi nói lời giữ lời, em chính là bà Tống tương lai!” Tống Dực đứng lên, đi ra sau ghế của Nhan Hiểu, tì mặt vào vai của cô ta, khẽ nói: “Bảo bối, ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi thì lên tầng trải qua khoảnh khắc thần tiên của chúng ta đi!”

Nhan Hiểu bỗng mỉm cười, từ từ đứng dậy, dựa vào vai của Tống Dực, đi về phía tầng hai…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.