Người Thừa Kế - Cơ Công Tử

Chương 74



CHƯƠNG 74: CẢNH TƯỢNG KÍCH THÍCH TRONG NHÀ HÀNG NHẬT BẢN

Nhóm người Hạ Hà nhanh chóng đến đó, nhà hàng Nhật Bản Yoshimaru trong quảng trường Telles, nhà hàng Nhật Bản đều chia thành từng không gian nhỏ.

“Xin chào, xin hỏi có một đôi nam nữ vào đây từ một tiếng trước, cô gái ấy xinh đẹp như tôi vậy, mặc váy màu vỏ quýt, còn con trai trông rất vô dụng, bây giờ bọn họ đang ở trong gian nào thế?” Hạ Hà hỏi nữ nhân viên quầy lễ tân.

Nữ nhân viên ấy còn nhớ hai người Dương Ngữ Nhi, bởi vì khác biệt giữa nam và nữ quá lớn, thế nhưng vừa thấy Hạ Hà dẫn theo nhiều người như thế, làm sao cô ta dám tiết lộ thông tin của khách hàng, dù gì cô ta cũng không thể nói.

“Ở đây chẳng có bao nhiêu phòng riêng, để chúng ta tự tìm từng cái một vậy.” Hạ Hà nói với mấy người còn lại, nhóm Hạ Hà lập tức tìm từng căn phòng trong phòng riêng trong cửa hàng Nhật Bản.

Trong một gian phòng riêng nào đó.

Nhân lúc Tần Hằng đi vệ sinh, Dương Ngữ Nhi lấy chiếc bình nhỏ màu nâu trong túi ra, đổ một ít thuốc bột vào trong ly rượu của Tần Hằng, lấy ngón tay khuấy lẹ làng.

Cô ta đã mua thứ này trên mạng, nghe nói sau khi uống thứ gì thì có thể khiến cho người khác thần hồn điên đảo.

Trong khoảng thời gian này Dương Ngữ Nhi vẫn luôn cân nhắc làm sao để chiếm được Tần Hằng một cách nhanh nhất, cuối cùng, cô ta lựa chọn phương thức này, để cho Tần Hằng và mình gạo nấu thành cơm, Tần Hằng có muốn không nhận cũng khó, dùng đạo đức để trói buộc Tần Hằng trước đã, còn tình cảm thì để sau này từ từ bồi dưỡng, cuối cùng, nhất định cô ta có thể trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh.

Trước khi đến đây, cô ta đã nghĩ kỹ mọi chi tiết.

Cô ta đã cân nhắc theo phim nóng mới lựa chọn nhà hàng Nhật này, nhìn căn phòng này, chiếc bàn, tatami, căn phòng khép kín, làm một trận chiến lớn ở đây, sợ rằng chính là giấc mơ của mọi người đàn ông.

Cô ta lấy điện thoại của Tần Hằng rồi tắt máy, cũng tắt máy điện thoại của mình luôn, để đề phòng Hạ Hà đến quấy rối, lại tìm cơ hội đổ thuốc bột vào trong rượu của Tần Hằng, đến lúc Tần Hằng uống rượu, âm mưu của cô ta đã hoàn thành hơn một nữa…

Đợi đến khi thần trí của Tần Hằng thần trí điên đảo, có lẽ không cần mình làm gì, Tần Hằng sẽ giống như một con bò đực, điên cuồng vồ vào người mình…

Dương Ngữ Nhi hoang tưởng một cách thèm khát, Tần Hằng mở cửa đi vào, cô ta vội vàng ngồi lại đàng hoàng.

“Cậu Tần, cảm ơn cậu đã đi ăn cơm chung với tôi, tôi kính cậu một ly.” Dương Ngữ Nhi cầm ly rượu, nhẹ nhàng kề ly đến khóe môi, nhìn Tần Hằng chăm chú, thấy Tần Hằng uống sạch hết rượu trong ly, ánh mắt Dương Ngữ Nhi toát ra vẻ phấn khởi.

Năm phút sau, Tần Hằng cảm thấy bụng mình ngứa ngáy, cảm thấy rất thoải mái, đồng thời, cơ thể của anh dần dần có phản ứng, anh hoang mang, Tần Hằng đặt đũa xuống, cố gắng trừng mắt, nhưng đầu óc của anh càng lúc càng mơ hồ.

Tần Hằng nhìn Dương Ngữ Nhi, dường như bóng của cô ta đang run run, cảm thấy nụ cười của Dương Ngữ Nhi rất mê hoặc.

Ha, cậu Tần nổi hứng lên sao!

Ánh mắt Dương Ngữ Nhi càng lúc càng sáng, cô ta dùng hàm răng trắng bóc cắn hờ lên đôi môi đỏ thắm của mình, gương mặt lộ ra vẻ đáng yêu, không ngừng nói thầm trong lòng: “Mau đè tôi xuống đi, mau…”

Tần Hằng mãi vẫn không nhúc nhích, Dương Ngữ Nhi không thể chịu đựng nổi nữa.

“Cậu Tần, cánh tay tôi hơi đau, cậu xoa bóp giùm tôi được không?” Tần Hằng còn không biết cơ thể mình bị gì thì Dương Ngữ Nhi đã sáp lại gần.

Cô ta ngồi bên cạnh Tần Hằng, đối mặt với Tần Hằng, nhẹ nhàng cầm tay của Tần Hằng đặt lên cánh tay của cô ta.

“Tôi…” Tần Hằng muốn buông ra, nhưng Dương Ngữ Nhi lại giữ chặt tay anh, không rút ra nổi.

“Cậu Tần, cậu xoa bóp cho tôi đi, cánh tay của tôi đau quá.” Gương mặt Dương Ngữ Nhi cách gương mặt Tần Hằng chỉ tầm 20cm mà thôi.

“Giám đốc Dương, xin chị buông tay ra đi…” Bây giờ đầu óc Tần Hằng rất hỗn loạn, anh cố gắng không nhìn gương mặt Dương Ngữ Nhi, nhưng mùi hương trên người cô ta thoang thoảng quanh mũi anh, bàn tay của Tần Hằng vẫn còn đang chạm trên cánh tay cô ta, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Dương Ngữ Nhi.

Tần Hằng dùng hết sức mình mới có thể đẩy Dương Ngữ Nhi ra, anh nhẹ nhàng xoa trán, cố gắng ép bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, nhưng trong đầu anh lại không khỏi muốn cảm nhận bàn tay mềm mại của Dương Ngữ Nhi.

Ồ, ý chí kiên cường phết.

Nhưng Dương Ngữ Nhi không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như thế này được.

Tần Hằng, hôm nay cậu chủ động thì cậu cũng là của tôi, không chủ động thì vẫn thuộc về tôi!

Dương Ngữ Nhi đứng dậy, cô ta nhìn Tần Hằng đang ngồi trên mặt đất, cô ta bắt đầu cởi váy của mình xuống. Cô ta đã tính toán trong khoảng thời gian rất dài rất dài rồi, hôm nay cho dù dùng bất cứ cách gì thì tôi cũng phải bắt Tần Hằng ngã gục xuống gấu váy của mình.

Nút váy đã được cởi ra, nút thắt một bên đã được tháo, chuẩn bị tháo tiếp bên kia.

Cánh tay trắng ngần của Dương Ngữ Nhi lộ ra, làn da cô ta trắng như tuyết, hơn nữa còn sáng sủa, xương quai xanh rất rõ ràng, hơi hơi rung động, trông có vẻ hết sức đẹp đẽ.

Vào lúc này, chiếc váy màu vỏ quýt đang vắt trên người Dương Ngữ Nhi, cảm giác nửa kín nửa hở, muốn lột nhưng chưa lột hẳn ấy khiến cho người khác không khỏi nghĩ ngợi linh tinh.

Tần Hằng cũng nhìn thấy hành động của Dương Ngữ Nhi, anh cố gắng kiềm chế chính mình, thế nhưng vẫn không khỏi đảo mắt nhìn cô ta.

Nhìn vẻ mặt mâu thuẫn và hành động của Tần Hằng, Dương Ngữ Nhi cảm thấy mình sắp sửa thành công đến nơi rồi.

Dương Ngữ Nhi cởi giày cao gót ra, để lộ lòng bàn chân trắng ngần, đạp trên tatami, cô ta khom lưng khiến cho chiếc váy vắt trên người tuột xuống, cô ta trùm váy lên đầu Tần Hằng.

Chiếc váy vẫn còn vương lại hơi ấm và hương thơm của Dương Ngữ Nhi, Tần Hằng cầm lấy nhìn thử, trong lúc nhất thời dường như không kiềm chế nổi chính mình nữa.

Chỉ thấy Dương Ngữ Nhi mặc áo lót và quần lót đen, tạo thành đối lập mạnh mẽ với làn da trắng trẻo ấy, vóc dáng của cô ta rất bốc lửa, không hề thua kém bết kỳ huấn luyện viên thể dục thẩm mỹ nào.

Dương Ngữ Nhi đi về phía Tần Hằng, anh ráng kiềm chế chính mình, không ngờ lại thấp thỏm hy vọng, Dương Ngữ Nhi ngồi xổm xuống trước mặt Tần Hằng, làn da trắng trẻo của cô ta kề sát vào làn da anh, Tần Hằng hơi run rẩy, anh siết chặt nắm đấm, cứ như chỉ cần ý chí của mình yếu ớt hơn một chút thì sẽ kiềm lòng không nổi mà ôm Dương Ngữ Nhi.

“Cậu Tần, cậu đẹp trai quá.” Dương Ngữ Nhi nói dứt lời, cô ta ôm đầu của Tần Hằng, kề sát vào bầu ngực của mình, cô ta muốn kích thích dục vọng Tần Hằng lên, khiến cho Tần Hằng mặc sức muốn làm gì thì làm.

Tần Hằng chìm trong sự mềm mại, cổ của anh bị Dương Ngữ Nhi kềm chặt, hít thở khó khăn, vừa hít vào, hương thơm nồng nàn đã kích thích thần kinh của anh một cách kịch liệt.

Tần Hằng kiềm chế đến nỗi gân xanh lồi lên trên trán, anh cắn răng, phát ra những tiếng ‘a a’ nho nhỏ.

Cậu Tần, cậu không chịu nổi đâu, đừng kiềm chế chính mình nữa, muốn làm gì thì làm đi.

Dương Ngữ Nhi điều chỉnh lại tư thế, để cho mặt của Tần Hằng dán vào bầu ngực của mình. Cô ta có thể cảm thấy càng lúc Tần Hằng càng kích động, giấc mơ của cô ta sắp sửa thành hiện thực rồi.

“Á…” Tần Hằng khép mắt rống lên một tiếng, hai cánh tay ôm chặt cơ thể mềm mại của Dương Ngữ Nhi.

Cậu Tần, rốt cuộc thì cậu cũng không chịu nổi nữa rồi, mau lên đi.

“Ầm!”

Vào lúc Tần Hằng và Dương Ngữ Nhi sắp sửa chiến một trận mãnh liệt thì cửa phòng riêng mở tung ra.

Hạ Hà, Triệu Bàng, còn có đội bóng rổ, đội cổ vũ như Hứa Hạo đều xộc vào trong.

Nhìn cảnh tượng bên trong phòng, tất cả mọi người đều muốn rớt cằm xuống!

Dương Ngữ Nhi chỉ mặt đồ lót, mặt đối mặt ngồi trên chân Tần Hằng, cô ta còn ôm chặt đầu anh, đè trước ngực của mình, Tần Hằng cũng ôm chặt Dương Ngữ Nhi, một cảnh tượng rất mãnh liệt.

Hơn nữa còn trong một gian phòng mang phong cách Nhật Bản, bây giờ cảnh tượng này khiến cho các nam sinh viên nhớ đến mấy bộ phim của Đảo Quốc, kích thích quá nhỉ.

Tần Hằng nhìn thấy nhóm người Hạ Hà, sự nhiệt tình của anh nhanh chóng bị dập tắt, mặc dù thuốc vẫn còn công hiệu, thế nhưng ảnh hưởng của nó với anh đã giảm nhiều.

Hình ảnh Chung Khiết hiện về trong đầu anh, không ngờ mình lại ở sau lưng Chung Khiết câu kết với người phụ nữ khác một cách vô liêm sỉ như thế này, Tần Hằng xấu hổ muốn chết, anh đẩy Dương Ngữ Nhi ra.

Dương Ngữ Nhi hết sức tức giận khi nhìn thấy đám người xông vào đây, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi thì việc tốt giữa mình và Tần Hằng đã hoàn thành rồi, chuyện chiếm được Tần Hằng chắc như đinh đóng cột, đám người này lại đi phá rối cô ta. Cho dù bây giờ có người ở đây, cô ta cũng không cam tâm bỏ lỡ cơ hội này một cách dễ dàng như vậy.

“Cút đi!” Dương Ngữ Nhi rống lên với đám người Hạ Hà, rồi lại ôm Tần Hằng thật chặt, một khi để lỡ cơ hội lần này thì sau này muốn kiếm cơ hội tiếp cận Tần Hằng sẽ khó hơn nhiều: “Cậu Tần, đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta tiếp tục đi.”

Dương Ngữ Nhi nhìn miệng của Tần Hằng, cô ta dứt khoát đặt nụ hôn lên đấy, một tay quàng qua cổ Tần Hằng, một tay còn lại vội vàng cuốn áo của Tần Hằng lên, muốn lột áo của anh xuống.

Biết bao nhiêu cảnh tượng mạnh bạo như thế, Tần Hằng và Dương Ngữ Nhi thả lỏng chính mình bao nhiêu, thèm khát bao nhiêu, ở trước mặt mọi người mà cũng không nhịn nổi!

Vào lúc mấy nam sinh máu nóng sôi trào, miệng mồm khô nóng, trong lòng hết sức hâm mộ Tần Hằng vì được ở bên cạnh một người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như thế này, biết bao nhiêu người muốn thay đổi vị trí với anh.

“Mẹ, thằng này không muốn sống nữa rồi đúng không?” Triệu Bàng gầm rống, ném bó hoa hồng xuống đất.

Tần Hằng cắm sừng anh ta, ngọn lửa giận dữ của anh ta phun trào như núi lửa.

Triệu Bàng đẩy mấy nam sinh ra, kéo Dương Ngữ Nhi ra khỏi người Tần Hằng rồi lại tức giận tát vào mặt anh, cái tát rất mạnh, khiến cho khóe môi anh ứa máu, nhưng cũng khiến cho anh triệt để tỉnh táo.

Triệu Bàng tức giận định đánh Tần Hằng một trận, nhưng vẫn còn chưa đợi anh ta tát tiếng, gương mặt của anh đã bị trúng một cú tát rất mạnh.

“Anh bị điên à?” Dương Ngữ Nhi tát Triệu Bàng một bạt tai, cô ta tức giận rống vào mặt Triệu Bàng. Anh có thân phận như thế nào, đến cậu Tần mà cũng dám đánh hay sao?

“Ngữ Nhi, chúng ta mới là người yêu.” Triệu Bàng vừa tủi thân lại vừa ngẩn ngơ, anh ta giơ chiếc nhẫn kim cương lên: “Hôm nay anh đã mua nó để cầu hôn em, Ngữ Nhi à, em nhìn xem, đây là nhẫn kim cương mà anh mua cho em đấy…”

“Cút, ai mà thèm nhẫn kim cương của anh, sau này Dương Ngữ Nhi tôi không còn là gì của anh nữa, lập tức biến mất khỏi tầm mắt tôi đi…” Dương Ngữ Nhi không hề rung động, một viên kim cương của anh đáng là cái gì, cưới Tần Hằng thì tôi có thể sở hữu vô số viên kim cương đấy.

“Cậu Tần, cậu không sao chứ.” Dương Ngữ Nhi vội vàng tỏ vẻ quan tâm Tần Hằng.

Tần Hằng không nói gì, bây giờ anh đã tỉnh táo hơn nhiều rồi, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng gặp Chung Khiết, chỉ khi gặp cô ấy, cảm giác tội lỗi của Tần Hằng mới giảm bớt.

Tần Hằng đẩy Dương Ngữ Nhi ra, lách ra khỏi đám đông đang nhìn nhìn ngó ngó để đi ra ngoài.

“Anh có lỗi với em, có lỗi với em…” Tần Hằng lẩm bẩm trong miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.