CHƯƠNG 75: THIÊN PHÚ HƠN NGƯỜI KHIẾN NGƯỜI KHÁC PHẢI NGHI NGỜ.
Mà mấy tiếng trước, Trần Tịnh Dung dẫn theo Chung Khiết, đi đến phòng tự học, mời giáo viên âm nhạc tốt nhất trong công ty để dạy Chung Khiết học hát.
Thiên phú của Chung Khiết rất tốt, nhận được sự đánh giá tốt và coi trọng của giáo viên âm nhạc. Trần Tịnh Dung ngồi bên cạnh quan sát, trong lòng cũng vô cùng hài lòng.
Đang học, trong phòng học đầu tiên có một cô gái sành điệu đến, sau đó lại có 3 cô gái trẻ tuổi, sành điệu đến.
Trần Tịnh Dung kêu giáo viên âm nhạc nghỉ ngơi một lúc, gọi Chung Khiết và bốn cô gái còn lại đến.
“Chung Khiết, bốn cô ấy chính là những thành viên khác của nhóm, tôi giới thiệu cho cô một chút” Trần Tịnh Dung cười nhìn Chung Khiết nói: “Đây là Nhan Hiểu.”
Cô gái đeo khuyên tai mỉm cười với Chung Khiết, nhưng trong nụ cười của cô ta có một chút chế giễu và khinh thường.
Trần Tịnh Dung lại giới thiệu hai cô gái khác, lần lượt là “Lâm Kiều” và “Trương Hiểu Nhã”, hai bọn họ đều giống như Nhan Hiểu, chỉ mỉm cười miễn cường, trong ánh mắt nhìn Chung Khiết mang theo sự khinh thường.
“Đây là Quách Á Nhiên” Trần Tịnh Dung giới thiệu cô gái cuối cùng, Quách Á Nhiên chính là cô gái một mình đi vào trong phòng trước đó. Cô ta giống với Trần Tịnh Dung, cũng cắt tóc ngắn, tư thế đứng cũng vô cùng tùy hứng, trên mặt lúc nào cũng mang theo một nụ cười nhạt.
Có lẽ vì cô ta trẻ hơn Trần Tịnh Dung, nên trông càng xinh đẹp, toát lên khí chất anh hùng.
“Xin chào, rất vui khi được làm quen với cô” Quách Á Nhiên đưa tay ra, nở một nụ cười nhạt với Chung Khiết.
“Xin chào” Chung Khiết dè dặt bắt tay với Quách Á Nhiên, trong lòng có chút cảm thấy gần gũi với cô ta.
Trần Tịnh Dung lại bảo Chung Khiết tự giới thiệu về mình, mọi người coi như làm quen với nhau một chút.
“Chị Trần, Vi Vi có thể không? Nếu như được, sáng mai em sẽ bảo cô ấy đến công ty để tham gia huấn luyện” Nhan Hiểu khuôn mặt tràn đầy sự thông minh lanh lợi, tích cực nói với Trần Tịnh Dung.
Nhóm của bọn họ đang muốn tuyển thêm người mới, mấy ngày trước cô ta đã kéo bạn thân của cô ta đến tham gia phỏng vấn, phỏng vấn xong, nhìn sắc mặt của Trần Tịnh Dung cũng rất hài lòng, bảo bạn thân cô ta về đợi, cô ta và bạn thân đều rất lo lắng, nên đã hỏi Trần Tịnh Dung.
“Vi Vi á, cô nói với cô ấy không cần đến nữa” Trần Tịnh Dung thản nhiên nói: “Bây giờ sau khi Chung Khiết vào nhóm, chúng ta không có ý định tuyển thêm thành viên, năm người các cô sẽ thành một nhóm mà công ty sẽ cho ra mắt, tên của nhóm cũng đã có , chính là “V.I Girls”, các cô phải thật cô gắng, thời cơ đến, công ty sẽ cho các cô debut.”
Nhan Hiểu nghe thấy bạn thân của mình không được chọn trong lòng cảm thấy chán nản, không nhịn được mà nhìn về phía Chung Khiết, cô ta cảm thấy Chung Khiết đã cướp đi cơ hội của bạn cô ta, ánh mắt càng lộ ra sự chán ghét.
“Được rồi, các cô cũng không còn nhiều thời gian nữa, mau đi luyện tập đi.” Trần Tịnh Dung vỗ hai tay, gọi giáo viên âm nhạc đến, tiếp tục dạy bọn họ.
“Được, bây giờ chúng ta tiếp mục luyện tập bài , đây chính là bài hát mà các bạn phải hát khi mới debut.” Giáo viên âm nhạc nói xong, giúp mấy người Chung Khiết lấy bản nhạc hát một lần, năm người cùng nhau hát bằng giọng nhỏ, hát cùng nhau nghe rất hay, nhưng lại không nghe ra được ai hát tốt, ai hát dở.
“Mọi người, mỗi người lần lượt hát một lần, tôi sẽ sửa cho từng người một, Hiểu Nhã, cô hát trước đi.” Giáo viên âm nhạc nhìn Trương Hiểu Nhã nói.
Lúc Trương Hiểu Nhã hát solo, trong lòng Nhan Hiểu rất đắc ý, khả năng ca hát của cô ta rất tốt, là người hát hay nhất, cô ta muốn để cho Chung Khiết nhìn thấy thực lực của mình, tốt nhất có thể khiến Chung Khiết cảm thấy xấu hổ, chủ động rời khỏi nhóm ‘V.I Girls”, như vậy, bạn thân của cô ta sẽ có hi vọng.”
Ba người đầu tiên hát xong, giáo viên thanh nhạc lần lượt góp ý với bọn họ, yêu cầu bọn họ phải luyện tập thật tốt những chỗ mà mình còn thiếu sót.
Đến lượt Nhan Hiểu, Nhan Hiểu hắng giọng, bắt đầu hát.
Giọng hát của cô ta rất hay, bùng nổ, thoải mái, dù sao cũng đã được học thanh nhạc từ năm 10 tuổi, giọng hát khiến người khác nghe cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi hát xong, tất cả mọi người ở đó đều vỗ tay cho cô ta, Trần Tịnh Dung cũng hài lòng gật đầu.
“Không tồi, để bộ phận chỉnh âm xử lý lại cho ngọt ngào thêm một chút thì không có vấn đề gì quá lớn.” Giáo viên thanh nhạc cười nhìn Nhan Hiểu nói.
Trong lòng Nhan Hiểu cũng vô cùng tự hào, lúc trở về vị trí cô ta đắc ý liếc nhìn Chung Khiết, có lén hừ một tiếng.
Lý do tại sao ba người Nhan Hiểu lại coi thường Chung Khiết, chủ yếu là thấy Chung Khiết ăn mặc và trang điểm quá bình thường, lại đến từ một thị trấn nhỏ, cảm thấy không xứng cùng nhóm với bọn họ, cộng thêm cô ta còn cướp vị trí của bạn thân Nhan Hiểu, vì vậy bọn họ không có một chút thiện cảm nào với Chung Khiết.
Nhìn Chung Khiết đứng ở giữa sân khấu, Nhan Hiểu giữ chặt móng tay, muốn nhìn xem dáng vẻ của Chung Khiết, trong mắt của cô ta, màn biểu diễn xuất sắc lúc nãy của cô ta đã đè bẹp Chung Khiết, ở trước mặt cô ta Chung Khiết chỉ là một tân binh nhỏ nhoi.
Chung Khiết lo lắng cầm micro, cô nhìn qua lời bài hát, từ từ nhắm mắt lại.
“Nếu như bạn vẫn còn quan tâm đến tôi
Người bạn thân nhất của tôi
Lúc tôi quyết định từ bỏ tất cả
Đi trên con đường tự do….”
Giọng hát du dương phát ra từ trong miệng của Chung Khiết, không có giọng hát khàn khàn như người biểu diễn gốc , mà giống như một dòng suối nhỏ chảy từ sông băng, vừa cất giọng hát đã chạm vào lòng người,
Trên khuôn mặt của tất cả mọi người bất giác đều nở nụ cười, giáo viên thanh nhạc hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như đang nói: “Bài hát này còn có thể hát như vậy?”
Cho dù là Nhan Hiểu, lúc nghe thấy giọng hát của Chung Khiết, cũng không khỏi sững sờ.
“Lúc tớ đã nói tạm biệt với ngày hôm qua
Hướng tới tương lai
Tớ muốn được tự do như một giấc mơ
Khoan dung như trái đất
Trên con đường đầy khó khăn và lưu đày này
Thắp lên ánh sáng của cuộc đời….”
Cho dù hát đến đoạn cao, Chung Khiết cũng không áp dụng cách hát ngằn giọng của người biểu diễn gốc, cô vẫn hát theo cách hiểu của mình về bài hát.
Chung Khiết hát đến mức nhập tâm vào cảnh giới do ca khúc tạo ra, từ từ mở mắt ra nhìn lời bài hát, trong mắt của cô có một vòng nước vô cùng mờ ảo, khiến ánh mắt của cô sáng như những ngôi sao.
Ánh mắt của Trần Tịnh Dung sáng lên, từ trong ánh mắt của Chung Khiết, dường như nhìn thấy biển sao.
“Tôi muốn được tự do như một giấc mơ
Giống như sự khoan dung của trái đất
Trên con đường khó khăn và lưu đày này
Thắp lên ánh sáng của cuộc đời”
Sau khi bài hát kết thúc, mọi người đều chìm đắm trong tiếng hát của Chung Khiết, bởi vì tiếng hát của Chung Khiết khiến bọn họ liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Nhan Hiểu lúc này, có chút sững sờ nhìn Chung Khiết, cô ta không ngờ Chung Khiết lại hát hay như vậy. Đương nhiên, trước đây Chung Khiết chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, nếu như thật sự phải so sánh thì Nhan Hiểu hát hay hơn Chung Khiết.
Nhưng chính vì như vậy, mới khiến Nhan Hiểu ngạc nhiên, dựa vào nền tảng đã học thanh nhạc 10 năm của cô ta, đương nhiên cô ta có thể nghe ra, trước đây Chung Khiết chưa từng được đào tạo chuyên nghiệp, giọng hát của Chung Khiết vẫn còn rất trúc trắc, nhưng cô ta lại có thể dựa vào sự hiểu biết của mình về bài hát này để biểu diễn, mỗi câu từ trong bài hát đều chất chứa tình cảm của cô ta, khiến người khác cảm động.
Phải biết là, khả năng dựa vào sự lý giải của mình để biểu diễn ca khúc này một lần nữa, làm khán giả cảm động chính là điều khó nhất, quan trọng nhất của một ca sĩ, quan trọng đến mức điều này dường như đã trở thành đường ranh giới giữa các ca sĩ hàng đầu và ưu tú, mà Chung Khiết lại có đầy đủ cái thiên phú này, nếu không đã không khiến Nhan Hiểu ngạc nhiên như vậy.
Ngoài ngạc nhiên, trong lòng Nhan Hiểu còn tràn đầy sự đố kỵ, cô ta biết thiên phú của Chung Khiết quá cao.
“Hát rất tốt, cách hát, màu giọng này của cô đều có dấu ấn của riêng mình, đây là vũ khí sắc bén trong tài năng của rất nhiều ca sĩ, sau này chỉ cần tiếp tục luyện tập, cô sẽ càng ngày càng tốt.” Giáo viên thanh nhạc cười với Chung Khiết nói, ông ta có linh cảm, rất có khả năng người học sinh mà mình đang dạy này tương lai sẽ trở thành một thiên hậu.
“Các cô tiếp tục luyện tập cùng với giáo viên đi, Chung Khiết qua đây một chút” Trần Tịnh Dung cười, kéo Chung Khiết qua một bên.
Đây lại là một cái đánh mạnh vào trong lòng của Nhan Hiểu, nhìn thấy dáng vẻ hăm hở của Trần Tịnh Dung khi nói chuyện với Chung Khiết, điều này chứng tỏ cô ta rất hài lòng với Chung Khiết!
Mặc dù bọn họ là một nhóm, nhưng vẫn có thứ tự, Nhan Hiểu vẫn luôn hi vọng có thể trở thành trưởng nhóm và vocal của nhóm V.I Girls, từ trước đến nay, cô ta luôn cảm thấy rất chắc chắn với cái chức vị nhóm trưởng này, nhưng bây giờ, Nhan Hiểu lại có một cảm giác lo lắng, cô ta cảm thấy Chung Khiết chính là đối thủ cạnh tranh có thực lực nhất của mình.
Trần Tịnh Dung quả thật cảm thấy Chung Khiết rất có thực lực, muốn trọng tâm bồi dưỡng cô ta trở thành nhóm trưởng, nói chuyện với Chung Khiết là muốn cô ta cố gắng nhiều hơn, tranh thủ nhanh chóng đạt được yêu cầu của công ty, như vậy, cô ta có thể nhanh chóng cho nhóm V.I Girls debut.
Nói chuyện một lúc, Trần Tịnh Dung lại bảo Chung Khiết đi luyện tập.
Trần Tịnh Dung ngồi bên cạnh, quan sát năm người bọn họ luyện tập, hầu hết thời gian ánh mắt của cô ta đều dừng lại trên người Chung Khiết, điều này khiến Nhan Hiểu rất không vui, càng ghét Chung Khiết, luôn cảm thấy Chung Khiết đã giành mất sự nổi trội của cô ra, là đối thủ cạnh tranh của cô ta.
“Các cô tự mình luyện tập đi, tôi đi trước.” Trần Tịnh Dung nhận một cuộc điện thoại, vội vàng rời đi.
Nhan Hiểu nhìn thấy Trần Tịnh Dung đã rời đi, biết có lẽ hôm nay cô ta sẽ không quay lại, người của Trần Tịnh Dung vẫn còn dẫn theo những minh tinh khác, mỗi lần xảy ra chuyện cần cô ta xử lý khai thông đều sẽ không đơn giản.
Trần Tịnh Dung đi không bao lâu, giáo viên thanh nhạc cũng phải đi xem những nghệ sĩ khác, trong phòng luyện tập chỉ còn lại có mấy người Chung Khiết.
Chung Khiết vẫn còn đang cầm từ phổ, làm theo lời giáo viên thanh nhạc, chăm chỉ luyện tập, cô ta đã hạ quyết tâm, muốn đi vào con đường giới giải trí.
Nhan Hiểu, Trương Hiểu Nhã và Lâm Kiềucó quan hệ rất tốt nên tụ tập với nhau, bọn họ đều xem thường Chung Khiết, đối với sự biểu hiện xuất sắc lúc nãy của Chung Khiết, bọn họ đều cảm thấy vô cùng đố kỵ và bất mãn.
“Không ngờ cái đồ này hát cũng rất được, vốn dĩ tớ còn cho là, chỉ là xinh đẹp một chút mà thôi” Lâm Kiều nhìn chằm chằm vào người Chung Khiết, nhỏ tiếng nói.
“Xinh đẹp, cô ta đẹp chỗ nào, sao tớ không nhìn ra?” Nhan Hiểu đang tức mà không có chỗ xả nói, trong ba người cô ta, điều kiện gia đình của Nhan Hiểu là tốt nhất, hai người còn lại toàn làm theo cô ta.
“Đúng vậy, có chỗ nào xinh đẹp chứ, còn kém xa ba chúng ta, cũng chỉ là xinh hơn người bình thường một chút thôi mà” Trương Hiểu Nhã vội vàng nói: “Nhan Hiểu, nhìn thái độ lúc nãy của chị Trần với Chung Khiết, dường như rất xem trọng cô ta, không phải chị Trần muốn để cho cô ta làm trưởng nhóm đấy chứ, để mấy người chúng ta làm nền cho cô ta?”
“Hừ! Dựa vào cô ta! Đừng có mơ!” Nhan Hiểu hằn học nói: “Không phải cô ta cố ý nịnh hót chị Trần sao, giả vờ trước mặt chúng ta sao, vừa mới đến đã ngang ngược như vậy, không cho cô ta biết tay cô ta còn thật sự cho rằng mình là bộ mặt của nhóm V.I Girls.”
Nói xong, Nhan Hiểu đứng dậy, ba người nhìn chằm chằm vào Chung Khiết, đi qua.
“Cô ấy là người mà đích thân chị Trần đi đến, tôi khuyên cô đừng có làm loạn” Lúc đi qua Quách Á Nhiên, Quách Á Nhiên đang đàn ghita, giống như vô tình nhắc nhở một câu.
“Chuyện của tôi không cần cô phải quan tâm” Nhan Hiểu xem thường nói một câu, cùng với đám người Lâm Kiều đi đến trước mặt Chung Khiết.