CHƯƠNG 8: VẬN DỤNG LỰC LƯỢNG CỦA GIA TỘC
Tống Tư Vũ nghe được giọng nói của Tần Hằng thì thoáng ngẩn người. Cô ta dừng lau mũi, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hằng với ánh mắt lạnh như băng: “Anh cũng tới à?”
Tần Hằng khẽ gật đầu nhưng không nói gì, nhìn dáng vẻ Tống Tư Vũ đặc biệt không chào đón mình.
“Tư Vũ, Tần Hằng tới là muốn cùng nghĩ cách giúp cậu thôi. Cậu xảy ra chuyện, anh ấy cũng rất lo lắng.” Châu Ý vội vàng nói thay cho Tần Hằng .
“Hừ, lo lắng!” Tống Tư Vũ cười lạnh: “Hôm qua nếu không phải bởi vì anh, tôi sẽ đánh Mã Cách sao? Không đánh Mã Cách, sẽ có chuyện ngày hôm nay sao?”
Tống Tư Vũ nói có hơi kích động, nói xong dùng tay chỉ về phía cửa, hét lên: “Cút, anh lập tức cút ra khỏi phòng ký túc cho tôi!”
“Tư Vũ , cậu xem cậu…” Châu Ý cũng cảm thấy Tống Tư Vũ có phần giận hờn sinh sự vô cớ. Dù sao Tần Hằng người ta cũng tới thăm cô ta, cô ta còn nói người ta như vậy.
Tần Hằng không nói lời nào, chậm rãi xoay người, sau đó đi về phía cửa.
“Tần Hằng , không sao chứ? Vừa rồi Tư Vũ nói hơi quá, nghĩ tới hôm nay cô ấy chịu áp lực quá lớn, cậu đừng chấp cô ấy làm gì, thông cảm cho cô ấy một chút nhé.” Hoàng Dụ cúp máy và đi theo ra ngoài, an ủi anh em.
“Không sao, tôi biết.” Tần Hằng khẽ cười: “Được rồi, cậu mau vào cố gắng khuyên nhủ cô ấy, bảo cô ấy không cần lo lắng, sẽ tốt thôi.”
Tần Hằng nói xong đi ra ngoài như không có việc gì.
Hoàng Dụ nhìn theo bóng lưng của Tần Hằng, lắc đầu, lại vội vàng quay lại trong ký túc xá.
“Tớ cũng không muốn phải nhìn thấy tên quỷ xui xẻo kia nữa!” Tống Tư Vũ vẫn còn đang mắng Tần Hằng. Khi thấy Hoàng Dụ bước vào, cô ta mới dừng lại, lấy điện thoại di động ra: “Em vừa chợt nghĩ ra, nên gọi điện thoại cho bạn học cấp ba, xem Trương Vỹ có thể giúp một tay không…”
“Alo, Trương Vỹ à, tớ là Tư Vũ …” Tống Tư Vũ bắt đầu kể với Trương Vỹ về chuyện bất hạnh mình gặp phải.
Trong ký túc xá, những người khác đều đang gọi điện thoại cho những người mình nghĩ có thể giúp một tay.
“Này, cậu ơi, cháu Hải Ninh đây. Cháu có chuyện muốn nhờ cậu ạ. Bạn cùng phòng của cháu và Mã Vạn Đường của tập đoàn Thiên Sư… Cái gì, không thể động vào và? Không đúng, cậu xem có thể nói chuyện… A, được rồi, để cháu tìm người khác xem. Chào cậu ạ.”
“Alo, dì Dung, cháu có chuyện này, dì xem có thể giúp cháu được không…”
Tần Hằng ra khỏi ký túc xá nữ, hít một hơi không khí trong lành. Anh móc điện thoại di động ra, dựa theo ký ức trong đầu để bấm một dãy số, đưa điện thoại lên bên tai.
Ba tiếng chuông, điện thoại đã kết nối.
“Cậu cả, cuối cùng cậu cũng gọi điện thoại cho ông già này rồi. Cậu cả ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm, ông già này có lòng mà không có sức, ông già này có tội.” Bên kia truyền tới một giọng nói già dặn, giọng điệu run rẩy, nghe như kích động muốn khóc.
“Lão Hoàng nói quá lời rồi.” Lúc này cách bảy năm lại nghe được giọng nói của lão Hoàng trong gia tộc, trong lòng Tần Hằng cũng đủ cảm xúc đan xen.
“Sát hạch huấn luyện nghèo khó của cháu kết thúc, cháu cũng có thể dùng tới quyền lợi trong gia tộc chứ?”
“Đương nhiên rồi. Bắt đầu từ hôm trước, gia tộc đã ra lệnh hủy bỏ tất cả lệnh cấm liên quan tới cậu chủ rồi!” Lão Hoàng tích cực đáp trả.
“Được, cháu muốn cảnh cáo Mã Vạn Đường của tập đoàn Thiên Sư một chút.” Tần Hằng nói thẳng dụng ý của cuộc điện thoại này.
“Tập đoàn Thiên Sư, tập đoàn Thiên Sư…” Đầu bên kia, lão Hoàng thì thầm hai lần: “Cậu tha lỗi cho lão già này ngu dốt, tập đoàn Thiên Sư này là doanh nghiệp ở đâu vậy?”
“Chính là một doanh nghiệp địa phương ở Kim Lăng.” Tần Hằng giải thích. Thế lực của nhà bọn họ trải rộng khắp cả thế giới. Một doanh nghiệp trong top 10 ở Kim Lăng thật sự không tính là gì cả.
“Doanh nghiệp của Kim Lăng.” Lão Hoàng chợt hiểu ra: “Chuyện này dễ thôi. Kim Lăng thuộc về khu quản lý Hoa Đông của gia tộc. Tôi sẽ thông báo với Khổng Qúy Quân người phụ trách khu lớn Hoa Đông. Cậu cả, cậu muốn cảnh cáo Mã Vạn Đường cái gì?”
“Nói cho ông ta biết, dừng tất cả hành động đối với công ty vận chuyển hàng hóa Thần Long!” Tần Hằng thản nhiên nói.
“Được, cậu cả yên tâm. Trong vòng nửa giờ, bất kể Mã Vạn Đường chuẩn bị làm gì với công ty Thần Long, đều sẽ ngoan ngoãn dừng lại.” Lão Hoàng vừa cười khẽ vừa nói.
“Như vậy là tốt nhất.” Tần Hằng gật đầu và cúp máy.
Sau khi lão Hoàng nhận được mệnh lệnh của Tần Hằng , lập tức thông qua đường dây riêng của gia tộc, truyền đạt ý của Tần Hằng lại cho Khổng Qúy Quân – người phụ trách khu lớn Hoa Đông của gia tộc.
Mà lúc này, Tống Tư Vũ gọi điện thoại tới người bạn học cấp ba kia. Sau khi ba của Trương Vỹ chấp nhận lời cầu xin của con trai, lại chạy tới Hội liên đoàn kinh doanh của thành phố Kim Lăng.
Ông ta và Trì Nhâm Trọng – hội trưởng Hội liên đoàn kinh doanh của thành phố Kim Lăng là bạn học hồi cấp một cấp hai. Nếu Trì Nhâm Trọng ra mặt, chuyện này nhất định có thể giải quyết.
Lúc này Trì Nhâm Trọng đang ở trong tòa nhà Hội liên đoàn kinh doanh, tiến hành đàm phán với một doanh nghiệp nước Mỹ tới Trung Quốc đầu tư. Hai bên mỗi bên có mười thành viên đàm phán, liên quan đến số tiền đạt tới 2385 tỷ!
Cuộc đàm phán đã tiến hành được thời điểm quan trọng nhất, dựa theo xu hướng lúc này, qua mười phút nữa là hai bên có thể bàn xong. Trì Nhâm Trọng là bên phía ký tên trước sẽ có thể thu nhận dự án đầu tư lên tới 2385 tỷ.
Mà vào lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, cô thư ký của Trì Nhâm Trọng bước vào!
Trì Nhâm Trọng nhíu mày. Những người khác cũng có vẻ rất bất mãn. Ở trong quá trình đàm phán, thư ký đột nhiên đi tới, đây là hành vi vô cùng thất lễ.
Nhưng thư ký vẫn đi tới bên cạnh Trì Nhâm Trọng, ghé sát bên tai ông ta và thì thầm vài câu. Sắc mặt Trì Nhâm chợt biến đổi, trầm ngâm đứng lên, nói với những người khác: “Xin lỗi các vị, bây giờ tôi có một số việc phải lập tức xử lý. Cuộc họp hôm nay đành phải hoãn lại bàn sau, mong các vị tha lỗi!”
Ông ta nói xong cung kính khẽ cúi đầu, sau đó xoay người đi về phía cửa.
“Ngài Trì, nếu ngài đi bây giờ, tôi nghĩ chúng ta sẽ không cần phải bàn tiếp nữa. Bởi vì tôi không thấy được sự chân thành của ngài.” Đại biểu lớn nhất bên Mỹ nói với Trì Nhâm Trọng, trong ánh mắt đặc biệt bất mãn.
“Nếu quả là vậy, xin lỗi.” Trì Nhâm Trọng xoay đầu lại nói một câu, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Vừa rồi thư ký nói với ông ta, Khổng Qúy Quân gọi điện thoại tới, bảo ông ta lập tức đi giải quyết vấn đề giữa tập đoàn Thiên Sư và công ty vận chuyển hàng hóa Thần Long!
Ông ta thấy, lời Khổng Qúy Quân nói có thể còn quan trọng hơn 2385 tỷ rất nhiều.
Kinh doanh đàm phán thất bại, về sau có thể bàn lại. Nhưng nếu đắc tội Khổng Qúy Quân , vậy không chỉ đơn giản là mất chút tiền như vậy, không chừng ngay cả công ty và thân phận hội trưởng liên đoàn thương mại của ông ta cũng sẽ mất nốt!
Người này không phải quan chức, không phải doanh nhân, nhưng cực có danh trọng trong giới thượng lưu của Hoa Đông!
Thư ký và Trì Nhâm Trọng vội vàng xông về phía bên ngoài tòa nhà văn phòng. Đúng vào lúc này, ba Trương cũng chạy tới.
“Hội trưởng Trì…” Ba Trương tươi cười đi tới đón Trì Nhâm Trọng. Gã ta nghĩ dựa vào mối quan hệ bạn học này, hội trưởng Trì sẽ giúp gã chuyện này.
Nhưng hội trưởng Trì chỉ liếc nhìn gã, căn bản không để ý tới gã, đã vội vàng lên xe. Tài xế lái xe chở ông ta nghênh ngang rời đi.
Lại nói Tần Hằng một mình đi đến bên hồ Nhuận Khê trong trường, ngồi ở trên một tảng đá lớn nhìn gió thổi tạo thành từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, có hơi thất thần.
Bên bờ hồ có một cặp yêu nhau dính sát vào nhau rời đi, mở ra chiếc hộp ký ức ngày trước của anh.
Khi đó, Tần Hằng và Tạ Nhược Đồng cũng đã từng có thời gian ngọt ngào như vậy. Anh lấy cơm cho cô ta, lái xe đưa cô ta đi thi tiếng phổ thông, nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm tiền để mua mỹ phẩm cho Tạ Nhược Đồng .
Tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang mạch suy nghĩ của Tần Hằng. Tần Hằng thu lại ánh mắt sầu não, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện ra một cái tên “Hạ Hà “.
Hạ Hà là đội trưởng đội cổ động của trường! Tần Hằng cũng là thành viên trong đội cổ động. Trong đội cổ động viên đều là nữ sinh, vậy trang phục ai dọn? Loa ai nâng lên? Kem ai mua? Nhảy nóng thì ai quạt? Đương nhiên cần phải có một nam sinh. Cũng bởi vậy, Tần Hằng trở thành “trợ lý ngự dụng” của đội cổ động viên, nói trắng ra chính là lao động khổ sai miễn phí.
“Alo, Tần Hằng , cậu đến ngay bãi tập phía tây nhé!”
“Chuyện gì vậy…”
“Bảo cậu tới thì cứ tới đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cúp đây!” Hạ Hà nói xong thì cúp máy.
Tần Hằng nhét điện thoại vào trong túi, đứng lên phủi bụi dính trên mông rồi bước nhanh về phía tây của bãi tập.