CHƯƠNG 91: HÁT CÁI GÌ VẬY
Chung Khiết, Quách Á Nhiên và những người khác cùng đứng trên sân khấu, bài hát mà họ sẽ hát hôm nay là của anime Nhật Bản “Naruto” bài hát chủ đề “Chim Xanh”. Các cô vừa phải hát và nhảy để tạo ra siêu lửa này.
Bốn vị giám khảo trên khán đài và tất cả khán giả đều lặng lẽ mong chờ phần trình diễn của họ, ngoại hình của Chung Khiết và các cô đều rất xinh đẹp đã khiến các cô trở nên tỏa sáng hơn, mọi người đều đặt nhiều kỳ vọng vào nhóm nhạc nữ V.I Girls này.
Một vài ánh sáng màu tím tập trung vào Chung Khiết và những người khác, Chung Khiết đang mỉm cười với khán giả trên khán đài, nhưng bụng dưới của cô đang âm ỉ đau.
Quách Á Nhiên quay đầu lại rồi ra hiệu cho các thành viên ban nhạc ở cả hai bên sân khấu. Tay của người chỉ huy đã được đưa lên cao, sau đó tất cả các nhạc công đã sẵn sàng chuẩn bị.
“Gâu…Gâu…”Sau khán phòng đột nhiên truyền đến tiếng chó sủa.
“Hát ‘Chim Xanh’ hả, tôi phải nghe kỹ mới được” Lúc này, trong khán đài lại vang lên giọng của một người đàn ông, trong không gian yên tĩnh của khán giả, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
“Ai vậy?”
“Không có tố chất gì hết?”
“Khi ghi hình chương trình, giọng của tên đó nhất định đã được thu âm lại, hại chúng ta phải thực hiện lần nữa.”
Khán giả đứng xem nhỏ giọng thì thầm, bọn họ theo giọng nói mà nhìn về phía ngược lại.
“Chờ một chút” Đạo diễn trực tiếp ra hiệu tạm dừng ban nhạc trên sân khấu, nhanh chóng đi về hướng phát ra âm thanh.
Một vài nhân viên trên khán đài đã chặn đường, một nam một nữ bước vào. Người đàn ông khoảng hai tám hai chín tuổi, mặc áo sơ mi trắng nửa tay, quần đùi đen, đi giày bệt, trên đầu đội mũ lưỡi trai. Mặc dù anh ta không đặc biệt đẹp trai, nhưng ánh mắt và dáng đi của anh đều toát lên khí chất của kẻ “bất cần đời” nhiều tiền nhiều của.
Cái cô gái kia còn sành điệu hơn nữa. Cô ta mặc một chiếc áo phông rộng màu xanh nhạt, mặc quần đùi để lộ chân ra ngoài. Tóc cô ta màu đỏ tím, làn da trắng nõn nà, mặc dù cô đeo cặp kính râm to che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy cô ấy hoàn toàn là một người đẹp hàng đầu.
Người đẹp kia đang ôm một con chó Chó Béc giê Đức to lớn, dường như biết thân phận chủ nhân của mình khác thường, trước mặt nhiều người như vậy, nó cũng không sợ hãi chút nào, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh, trong miệng thở phì phò, càng không ngừng tiếp tục bước tới, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, sủa những người xung quanh vài cái, âm thanh khiến người ta giật mình hoảng sợ.
“Cậu Hạ, cậu tới rồi sao, sao không thấy cậu nói trước tiếng nào với tôi hết vậy, để tôi phái người đi đón tiếp cậu…” Đạo diễn hiện trường tươi cười bước tới.
Vừa thấy phản ứng của tổng đạo diễn, nghe ông ta gọi người thanh niên kia một tiếng “Cậu Hạ” một số khán giả đã phản ứng.
“Hóa ra anh ta chính là Hạ Vũ Thần, nghe nói bây giờ anh ta có người yêu là model mẫu ảnh Lưu An Kỳ, chắc là cái chị xinh đẹp bên cạnh anh ta đó.”
“Lần này không phải anh ta là nhà tài trợ duy nhất sao.”
“Đúng vậy đó, nói mới nhớ, tất cả mọi người ở đây điều nhận lương của anh ta, tôi nói hèn chi ai mà dám kiêu ngạo như vậy.”
…
Lúc này, tổng đạo diễn chạy đến trước mặt của Hạ Vũ Thần.
“Gâu Gâu…” Con chó Bẹt giê Đức do Lưu An Kỳ giữ, đột nhiên phát cáu, nó bổ nhào đến bên cạnh tổng đạo diễn, hung hăng cắn mạnh vào chân đạo diễn một cái, tổng đạo diễn kêu thảm một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.
Hạ Vũ Thần và Lưu An Kỳ ân cần thăm hỏi tổng đạo diễn, Lưu An Kỳ cũng giả vờ đánh chó Bẹt giê Đức hai cái, thực ra trong lòng hai người bọn họ không có xíu nào áy náy cả, chỉ là một tổng đạo diễn nhỏ nhoi mà thôi, Hạ Vũ Thần là nhà đầu tư chính, quan tâm anh, như vậy không phải là điều khó tin hay sao?
Cuối cùng, tổng đạo diễn lại nói là do bản thân ông lỗ mãng, không dám hó hé trước mặt Hạ Vũ Thần, ông chỉ bảo cấp dưới đưa ông đi bệnh viện tim vắc xin phòng bệnh chó dại, chuyện ghi hình được giao lại cho phó đạo diễn.
Hạ Vũ Thần và Lưu An Kỳ đi về phía chỗ ngồi của giám khảo, bốn vị giám khảo đều đứng dậy, bắt tay với Hạ Vũ Thần ân cần hỏi han, Châu Kiệt Luân bọn họ tuy là những đại minh tinh sáng giá nhưng nếu so sánh với Hạ Vũ Thần thì cũng quay trở về bản chất “Con hát” luôn dựa vào Hạ Vũ Thần để thu lợi lớn.
Thậm chí Châu Kiệt Luân còn muốn mời Hạ Vũ Thần ngồi vào ghế riêng của anh.
“Thầy Kiệt Luân khách sáo quá, tôi nghe anh hát mà lớn lên, nếu tôi ngồi vị trí của anh thì sẽ bị nước bọt của fan anh dìm chết đó, tôi ngồi bên cạnh là được rồi, ở phương diện âm nhạc và vũ đạo thì tôi cũng rành một ít.”
“Nhóm nhạc này trên sân khấu cũng khá được đấy, tiếp theo hãy để các cô ấy hát ‘chim xanh; đi, tôi vì mê mệt ” Naruto ” nên mới tới đó.” Hạ Vũ Thần và bốn vị giám khảo trò chuyện vài câu, sau đó cùng với Lưu An Kỳ tìm đại chỗ nào đó rồi ngồi xuống.
“Đây mới là ông lớn chân chính nè.”
“Có tiền thì có quyền thôi, đẹp mẹ tôi á, tổng đạo diễn bị chó anh ta cắn, ngay cả hó hé cũng không dám, giống như mấy ông lớn Châu Kiệt Luân, Trương Tĩnh Dĩnh vậy mà đều phải lấy lòng anh ta, hazz, sao tui không có cái mệnh tốt như vậy chứ? ”
“Tỉnh tỉnh đi anh hai, sắp bắt đầu biểu diễn rồi kìa, chúng ta nên biểu diễn thôi.”
…
“Nhóm nhạc nữ V.I Girls, các cô may mắn hơn những người khác, chọn trúng bài hát yêu thích của cậu Hạ, các cô phải biểu diễn thật tốt đó nha…” Phó đạo diễn mỉm cười nói với Chung Khiết và những cô gái khác ở trên sân khấu, anh nhìn về phía người chỉ huy: “Chuẩn bị, bắt đầu…”
‘Chim xanh’ khúc nhạc dạo đầu đầy nhiệt quyết vang lên, mà Chung Khiết đứng ở giữa, phía sau lưng của cô đã ướt hết một nửa…
Lúc này Tần Hằng đang cùng với Hoàng Dụ, Châu Ý đang ở trong bao sương Tiên Nhã Cư dùng cơm, Tần Hằng, Nhậm Luân, Ân Triết bọn họ đều vì Hoàng Dụ mà cảm thấy vui vẻ.
“Tần Hằng à, sao không dắt Chung Khiết tới chơi?” Cái chuyện Tần Hằng tìm Chung Khiết, Hoàng Dụ bọn họ đều biết hết cả rồi, nhưng lại không biết Tần Hằng và Chung Khiết sống ở trong Thúy Đảo Hoa Đình, còn tưởng rằng bọn họ đã tìm thấy một căn phòng cho thuê giá rẻ.
“À, vài ngày trước em ấy đã đến T thành rồi, đêm nay tham gia cuộc thi…” Tần hằng lo lắng, không biết bây giờ Chung Khiết đã biểu diễn xong chưa, hay vẫn còn đang hồi hội chờ đợi tiết mục.
“Sao cậu không nói sớm, vào cái ngày trọng đại như vậy, sao cậu không đi xem người ta hả?” Hoàng Dụ cảm thấy trí thông minh của Tần hằng thật sự quá thấp, nhưng anh không biết lúc đầu Tần hằng đã mua vé xe ở ga tàu cao tốc rồi, vậy mà anh gọi một cuộc điện thoại quay về.
“Không sao đâu, em ấy cũng đã nói qua rồi, hơn nữa, cậu cũng được cha mẹ vợ công nhận rồi, nhưng chuyện “Còn rể” lớn như vậy, nếu tôi không tới chúc mừng cậu một chút thì mắc công lần sau cậu ném tôi như ném quả tạ à?” Tân Hằng thoải mái cười nói: “Nào, tôi không ở bên cạnh Chung Khiết được mà chỉ đến chung vui với hai người các người, các người có nên uống một ly để tỏ vẻ không nè?”
“Uống uống…” Hoàng Dụ vội vàng cười lớn cầm ly rượu.
…
Lúc này, trên sân khấu Hello nhóm nhạc nữ.
Năm cô gái trên sân khấu dưới sự biến đổi của ánh đèn, vừa hát vừa nhảy, nhưng mỗi khi nhảy thì bụng dưới của Chung Khiết như bị búa gỗ đập vào ruột thừa, mỗi lần làm động tác đá chân, hay động tác xoay người, đau đớn của Chung Khiết lại tăng lên, gần như muốn dừng lại, ôm lấy bụng tồi òa khóc lên.
Nhưng Chung Khiết biết, cơ hội lần này thực sự rất hiếm, công ty đã liên lạc rất lâu nên các cô mới có cơ hội tham gia, hơn nữa cô thật sự không muốn vì bản thân mình mà liên lụy mọi cố gắng nổ lực của các thành viên trong nhóm.
Nếu lần này có liên quan tới chuyện vịnh nhục của cá nhân cô, Chung Khiết sẽ không tiếp tục kiên trì nữa, nhưng hiện tại liên quan tới lợi ích của nhiều người như vậy, cho dù Chung Khiết có đau đến chết đi sống lại cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Đoạn điệp khúc của năm người kết thúc, đoạn cao trào của bài hát sau là do Chung Khiết thể hiện, còn lại bốn người kia sẽ nhảy bên cạnh Chung Khiết.
Một tia sáng đỏ rực ngưng tụ trên đầu Chung Khiết.
“Nếu …Vỗ cánh bay cao
Tôi đã nói sẽ không quay lại nữa.
Mục tiêu là những
Đám mây trắng bồng bềnh.
Nếu có thể vượt qua
Tôi biết có thể…Đủ tìm được
Cố gắng…thoát ra”
Chung Khiết đã rất cố gắng để kiềm chế giọng hát của mình, nhưng hát đòi hỏi một hơi thật lớn, khiến cô cảm thấy từng đoạn ruột như đang bị ai đó giữ chặt, sự chú ý của cô vô tình chuyển sang chống lại cơn đau, gần như không thể kiểm soát được âm thanh.
Có vài câu, giọng Chung Khiết có vài phần lúc mạnh lúc yếu, thậm chí phá giọng, hiện tượng đứt giọng, người nghe bình thường nhất cũng có thể đánh giá biểu diễn của Chung Khiết là thất bại.
Hạ Vũ Thần ngồi phía dưới khán đài, chân mày nhíu lại.
Sau khi dứt năm nốt cao, cô trở lại điệp khúc của năm người, bụng dưới của Chung Khiết lại hít vào rất nhiều khí lạnh, vừa rồi cô dùng sức ở bụng dưới để phát lực, trình độ đau đớn trong bụng cô lại tăng lên một bậc, ruột thừa của Chung Khiết hệt như có một con mãng xà quấn, từng chút từng chút một bóp nghẹt vào trong.
Nhưng khúc nhạc này đòi hỏi cô phải nhảy và hát hết bài.
Chung Khiết tái mặt, vẫn cố nặn ra một nụ cười, thực hiện các động tác múa, nhiệt độ tóc cô tăng mạnh, hơi nóng bốc lên.
Tần hằng ở bên kia, ở trong bao sương đang uống rượu cùng với Hoàng Dụ, anh vui vẻ ngậm một điếu thuốc lá, ầm ĩ cùng với bọn Nhậm Luân, bảo Hoàng Dụ hôn Châu Ý một cái.
Duỗi hai tay lên hông, xoay eo theo nhịp điệu của âm nhạc, động tác của Chung Khiết biểu diễn không được tiêu chuẩn lắm, mỗi động tác sẽ là cực hình và tra tấn đối với cô. Giống như bị ai đó dùng kim đâm vào vậy, Chung Khiết cắn chặt khớp hàm.
Nhìn thấy Hoàng Dụ hôn môi Châu Ý, Tần Hằng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, anh cầm lấy một chai bia sài gòn xanh lên, đứng dậy chạm Hoàng Dụ một cái, hai người thổi cho nhau, rượu uống sủi bọt tràn ra khỏi miệng Tần Hằng, Nhậm Luân và Ân Triết đứng bên cạnh khen ngợi…
‘Chim xanh’ sắp kết thúc, ánh mắt của Chung Khiết đã trở nên mơ màng, thần chí không rõ ràng, cô sắp lung lay ngã xuống, nhưng câu hát cuối cùng vẫn còn là của cô.
Mặt khác, bốn người còn lại ngừng hát, các cô quay chung quanh Chung Khiết nhảy nhót, Quách Á Nhiên lo lắng nhìn Chung Khiết, cô thấy thân thể của Chung Khiết hơi run rẩy, mà Nhan Hiểu khi nhìn Chung Khiết lại mang nụ cười lạnh, đây chính là kết cục khi Chung Khiết đoạt lấy vị trí hát chính.
“Nếu…Vỗ cánh bay cao tôi nói…tôi sẽ không trở về nữa
Tìm kiếm….Đám mây trắng bồng bềnh kia…Đám mây …”
Giọng hát của Chung Khiết đứt quảng, lẫn với tiếng thở không bình thường của cô, thậm chí còn nghe được một chút tiếng rên rỉ của Chung Khiết đang cố gắng khắc chế, Chung Khiết đang dốc toàn lực khống chế nhưng giờ phút này cô không thể kiềm chế được nữa.
“Hát cái gì vậy trời?”
“Chúng ta không cần phải đáp lại cô ấy nữa, đoạn này nhất định sẽ bị cắt bỏ.”
“Tôi lên còn hát hay hơn cô ấy hát nữa.”
…
Khán giả ở đây cũng phớt lờ cô, bọn họ tập trung bàn luận sôi nổi, nào ai biết được lúc này Chung Khiết đang phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.
Mà trong đáy mắt của Hạ Vũ Thần đã nhem nhuốm tức giận, ánh mắt anh dán chặt trên người Chung Khiết.
“Anh yêu à, cô ấy vậy mà dám hát bài chủ đề” Naruto “yêu thích của anh thành như thế này, thật quá có lỗi với anh!” Lưu An Kỳ nói với Hạ Vũ Thần.
Hạ Vũ Thần không nói chuyện, chỉ thở hắt nặng nề.
“Andy, con nói có đúng không?” Lưu An Kỳ nhìn chú chó Bệt Giê Đức đang nằm bên cạnh.
“Gâu gâu gâu!” Bệt giê Đức gầm hú vài tiếng, thấy chung quanh có mấy người bất mãn nhìn mình, nó lập tức nhe răng trừng bọn họ, không ngồi yên nhưng muốn tấn công, vừa nhìn thấy mấy người kia co rúm đầu lại, Bẹt giê Đức lại thè lưỡi với Lưu An Kỳ.
“Ngoan quá, bé Andy của mẹ” Lưu An Kỳ xoa đầu chó Bệt giê Đức.