“Tỷ tỷ.... ta tới tìm ngươi đây......” Âm thanh vang lên vô cùng thê thảm.
“A....Cứu mạng a....” Bạch Lam nhìn người trước mặt, một thân quần áo màu trắng nhiễm toàn máu tươi loang lổ khắp nơi.
Một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm tản ra ánh sáng rét lạnh ghê người, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể lấy mạng bất cứ lúc nào! Bạch Lam bao nhiêu can đảm đều mất sạch, kêu thảm một tiếng hôn mê bất tỉnh!
Bạch Băng đứng ở trước mặt hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên cười nhạt “Đây mới chỉ là bắt đầu, ta sẽ làm cho các người muốn sống không được, muốn chết cũng không xong....”
“Tỷ” theo tiếng nói vang lên, một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa ngó nghiêng đi vào, đôi mắt nhỏ nhìn Bạch Băng híp lại thành một đường.
“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? “ Bạch Băng để quyển sách trên tay xuống bàn, không thể không nói, nàng đối với đệ đệ này vô cùng yêu thích.
“Tỷ, đệ nói với tỷ, vừa rồi nghe nha hoàn nói, ngày hôm qua Bạch Lam gặp quỷ, bây giờ bị dọa cho sợ đến ngay cả xuống giường cũng không được“. Bạch Nham đi tới, thần bí nói xong còn lấy tay che miệng cười hắc hắc hai tiếng.
“xì” Bạch Băng bật cười, đông tác này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lúc trước, khi nàng thực hiện nhiệm vụ bí mật.
------------------------
Phòng khách.
Bạch lão gia, đại phu nhân cùng năm vị tiểu thư đang ngồi ở trước bàn ăn, Bạch Lam vẻ mặt vẫn tái nhợt như cũ.
“Lão gia, nếm thử món này một chút xem có ngon miệng không“. Trần Dung đem món ăn gắp vào trong chén Bạch lão gia.
Bạch lão gia nhấc đũa lên rồi lại để xuống: “bệnh Băng nhi giờ chắc cũng đã khá hơn, ta đi xem một chút“. Mắc bệnh cũng đã nhiều ngày như vậy, công việc của ông lại bận rộn nên không có thời gian đi xem, cảm thấy không yên lòng.
Bạch lão gia dứt lời, sáu người nhất thời cứng đờ tại chỗ, sợ nhất chính là Bạch Lam, vốn vẻ mặt tái nhợt thì hiện tại chuyển sang tím đen lại.
“Lão...Lão gia, người đừng đi vội, đại phu nói Băng nhi không thể gặp gió, chờ nàng khỏe lên một chút rồi hãy đi“. Trần Dung miễn cưỡng cười nói.
“Đúng vậy ạ, cha, người tốt nhất đừng đi, nghe nói nàng mắc bệnh có thể lây nhiễm đó....” Bạch Yến nói xong, đứng lên đi tới cửa kéo Bạch lão gia trở lại.
“Ai nói ta ngã bệnh? Ta thế nào không biết?” Giọng nói trong trẻo truyền tới, Bạch Băng một thân quần áo rách nát, tóc tai xốc xếch cứ như vậy đi vào phòng khách, ánh mắt quét qua mấy người, nhìn vẻ mặt kinh ngạc (kinh hãi + ngạc nhiên) của đại phu nhân cùng các vị tiểu thư thì vô cùng hài lòng.