Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 43: 43: Khó Khăn




Quốc Thiên chẳng cần nói tiếp, bồi cho Trần Đôn hai đấm tiếp.
“Cái vật đang dưới giữa hai ch@n mày tao xin phép phế nó vậy.”
Trần Đôn ngóc mặt lên kinh hãi lắc đầu.
“Đại ca, đại ca…Đừng làm vậy em biết lỗi rồi.”
Chẳng để Trần Đôn nói thêm, Quốc Thiên chỉ tay vào phần bụng hắn một cái rồi quay mặt rời đi.
“Nhớ về nói với ông già mày như thế đó nghe chưa.”
“Dạ, dạ em nhớ rồi đại ca.”
Trần Đôn thấy Quốc Thiên tha mạng cho mình liền ngồi dậy quỳ, hai tay chắp lạy lục van xin đợi Quốc Thiên rời đi hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chà may mắn thật, hắn không cắt thằng nhỏ của mình, cứ tưởng hắn sẽ làm gì đó chứ ai dè.”
Trần Đôn vui vẻ, bụng mừng thầm.
Thực chất, Quốc Thiên đã truyền qua người hắn một luồng chân khí kỳ dị, luồng chân khí đó đang âm thầm phá hủy năng lực đàn ông của Trần Đôn.

Nhìn bề ngoài thì bình thường nhưng bên trong tất cả đang bị cắt đứt.

Không tới một tháng sau, Trần Đôn sẽ biến thành thái giám nhìn thấy con gái chỉ biết thở dài mà thôi.
Trần Đôn đang vui mừng cảm thấy may mắn quay qua nhìn đám người Mã Đao thay đổi thái độ hằn học nói.
“Mẹ kiếp, mấy thằng ăn hại này.

Tao đã đưa tiền cho chúng mày mà tới việc này tụi mày cũng làm không nên hồn là sao vậy hả?”
Mã Đao tức giận nói.
“Cậu ngon thì đối đầu với hắn đi, cậu cũng chả khác gì chúng tôi cả bị hắn đánh mặt sưng như đầu heo còn gì.”

“Tụi mày nói thế mà nghe được mà, tao trả tiền cho chúng mày đấy có biết không hả.

Nên tao có quyền trách mắng tụi mày, mà nghĩ sao cả đám đàn ông to con hơn hắn mà không đánh lại tên vô dụng này là thế éo nào.”
“Cậu nói thì hay lắm, đưa dữ liệu bảo hắn là tên phế vật vô dụng này nọ mà cậu nhìn xem đi tên phế vật mà cậu nói với chúng tôi lại là một nam tử hán một mình cân hả cả đám này đấy.”
“Mày nói thế mà nghe được à? Nào là tay đấm số một của đường Thanh Châu mà giờ lại què giò trước một tên nhãi nhép.

Chắc là không nhục.”
Mã Đao giận dữ khi Trần Đôn khích bát hắn, đưa tay ôm chiếc chân gãy miệng nghiến ken két.
“Lần này tôi sẽ không lấy tiền cậu vì tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ, đợi tới hai ngày nữa chị tôi trở về, sẽ tới tính sổ với tên kia sau.”
Trần Đôn cũng ấm ức, không trách móc nữa.
Quốc Thiên cũng xuống quán cơm gặp Lan Ngọc đang ngồi đợi sẵn ở đấy.
Trước đó, Quốc Thiên cũng đã dặn Lan Ngọc xuống gọi món chờ sẵn chờ anh qua đem ra là vừa.

Cả hai cùng ngồi ăn nói chuyện vui vẻ tận hưởng cùng nhau.
Trước đó vài tiếng tại biệt thự nhà họ Đào.
Thu Cát đang ngồi lẩm bẩm chửi trước phòng khách.
Ánh Thu hôm nay được về sớm vì buổi chiều không có tiết học cho nên tiện về ăn cơm trưa.
Vừa bước chân vào cửa thì nghe Thu Cát đang lẩm bẩm nào là tên vô dụng, đồ ăn cháo đá bát …Ánh Thu thắc mắc quay sang hỏi.
“Mẹ à, mẹ đang nói chuyện với ai thế? Không lẽ gã vô dụng kia lại trở về rồi sao?”
Nói rồi, Ánh Thu tức tốc chạy lên phòng kiểm tra xung quanh như thể cháy nhà tới nơi.
“Ủa, đâu có ai đâu? Vậy nãy giờ mẹ nói chuyện với ai vậy hả?”
Thu Cát tức giận dậm chân dãy đành đạch như là một con cá.
“Cái tên phế vật đó, tức quá đi nghĩ thôi cũng đã thấy tức.”
“Có chuyện gì vậy mẹ, hắn đi rồi mà sao mẹ còn tức hắn làm gì?” Thu Cát gãi đầu thắc mắc.
“Cái thằng chó chết đó nay hay lắm dám thông đồng với người ngoài đánh mẹ.”
“Cái gì hắn dám đánh mẹ sao? Cái tên khốn này con phải xử lý hắn ra trò.”
“Xử lý cái gì hả? Không phải hắn đánh mẹ, mà là người khác đánh.”
“Người khác đánh mẹ sao? Ở đâu kia chứ?”
Thu Cát hằn học nói tiếp.
“Ở Dược Chi Lan, khi nãy mẹ lên đó đi khám chỗ thần y Lan Hữu Nha.

Tên Quốc Thiên đó, cấu kết với cháu gái của thần y cùng với vài người đàn bà khác ăn hiếp mẹ.

Khiến mẹ bẽ mặt không ngớt.”
“Ơ mà lý do chính họ đánh mẹ là gì?”
“Thì mẹ mắng cháu gái của thần y Thanh Châu có hai câu thôi mà kết quả lại vậy đó….

Điều mẹ tức không phải cái chuyện này, mà mẹ tức là cái tên chó chết kia đã thông đồng với cháu gái thần y Thanh Châu nên mới tự tin dọn ra khỏi nhà, chung sống với người đàn bà đó rồi.


Nghĩ tới thôi là cay hết cả mề.”
Ánh Thu đưa ngón tay lên ra hiệu Thu Cát là số một.
“Đúng rồi đó mẹ, loại chó chết như hắn và cái gã đàn bà kia đáng bị chửi.

Có điều đây không phải là chuyện tốt hay sao, chị hai mà biết tên phế vật kia ở với người đàn bà khác thì nhất định sẽ không còn chút hi vọng gì với tên đó nữa.

Có lẽ sẽ buông tay hắn nhanh thôi.”
Ánh Thu tiến lại xoa lưng Thu Cát.
“Thôi mẹ yêu của con, xuống ăn cơm nào.

Đừng bực bội nữa kẻo nhăn da mặt ảnh hưởng tới da lắm đó.

Với cả con đói quá rồi, mẹ nấu cho con ăn với.”
“Được rồi, được rồi mẹ không để bụng nữa.”
Chẳng mấy chốc, Thu Cát đã nấu xong bữa cơm trưa.
“Con gái xuống ăn đi.”
Ánh Thu bước xuống nhìn đống đồ ăn đen nhúm trên bàn cô ta thấy nhợn nhợn ở cổ.
“Sao cháy vậy mẹ?”
“Cái này nấu chín lên nó sẽ có màu vậy đó, con cứ ăn bình thường đi không sao đâu.”
Ánh Thu gắp một miếng bỏ vào miệng chưa kịp nhai thì liền nhả ra nôn một bãi.
“Mẹ, cái gì vậy hả.

Nó tanh muốn chết luôn.”
Rồi vội vàng với tay tới húp vội bát canh.
Phụt!!
Ánh Thu phun hết vào mặt Thu Cát.
“Cái quái gì đây hả mẹ, canh chứ có phải thuốc đâu mà đắng nghét thế này.


Mẹ có thật sự biết nấu cơm không vậy hả?”
Thu Cát bực tức.
“Thôi tốt nhất là nên gọi thức ăn bên ngoài cho lẹ.”
Ánh Thu cảm thấy quải trong người bước vào phòng giặt đồ thì hét toáng lên,
“Mẹ ơi, sao cái áo trắng của con lại thành màu đen thế này hả?”
“Thì mẹ bỏ hết vào giặt chứ sao con.”
“Trời đất ơi, mẹ phải lựa đồ trắng với đồ đen ra giặt riêng chứ.

Chiếc áo đen ra màu làm đen hết áo trắng của con rồi.

Mẹ ơi là mẹ.”
Ánh Thu chạy ra lắc đầu.
“Mẹ thuê ngay cho con một người giúp việc chứ như vầy không ổn rồi.

Thiếu cái tên Quốc Thiên osin kia con cảm thấy thiếu thốn quá rồi đó.

Vài ngày nữa chắc nhà này nổ tung đó mẹ.”
Cả hai mẹ con đang rối bời thì có tiếng chuông gọi cửa.
Kính coong!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.