Người Thừa Kế Danh Gia

Chương 53: Thất bại



Ngay phút chốc tỏa ra luồng sát khí đó. Cô ta nhảy lên cao, đã một cú về phía Quốc Thiên.

Cô gái này lại đang mặc sườn xám trên người đưa đôi chân lên đá làm đôi mắt của Quốc Thiên không thể cưỡng nổi cái những kiệt tác nào lồ lộ trước mắt anh.

“Ôi cha… khoan đã.”

Không kịp để Quốc Thiên nói thêm bất cứ một lời nào. Gót chân của cô ta đã chạm vào vai của Quốc Thiên.

“Bịch”

Quốc Thiên vẻ mặt hơi ngơ ngác, lực cô ta tác động vào vai của Quốc Thiên còn không bằng lực của lớp chân khí trên người Quốc Thiên đã vậy còn khiến cô ta suýt nữa còn bị trật khớp chân.

“Chỉ như vậy thôi sao công chúa.”

Quốc Thiên hạ người xuống nhất nguyên người của cô ta lên khiến chiếc áo sườn xám tuột chạy lên lộ hẳn chiếc quần đen bằng ren của cô ta.

Hình ảnh này thật hết sức “nhạy cảm”.

Cô ta bắt đầu xấu hổ, liền phòng người lên chân kia quắp vào cổ Quốc Thiên để vật bẻ cổ Quốc Thiên nhưng không. Nguyên kiệt tác úp hẳn vào mặt Quốc Thiên còn cô gái thì treo lủng lẳng trên cổ anh.

Mặt cô ta ửng đỏ, vội vàng buông ra rồi nhanh chân quất Quốc Thiên hai cước vào mặt nhưng đều trật hết.

Quốc Thiên tay chà chà mũi nói.

“Cô có đánh nữa cũng vô ích thôi.”

Như là liều thuốc k1ch thích, cô ta sát khí lại mạnh hơn ban đầu ra chiêu hiểm đánh vào hạ bộ của Quốc Thiên. Quốc Thiên nhận ra liền thoắt tới nắm chân cô ta rồi lật ngược lại quăng xuống bàn.

Rầm!!

Chẳng mấy chốc cô ta đã bị Quốc Thiên khống chế, khi nãy Quốc Thiên ném cô ta xuống vì thương tình nên không ra tay mạnh chứ nếu không mặt cô ta giờ cũng tan nát. Nhưng thứ chạm vào bàn nhẹ nhàng khi nãy lại là phần ngực.

Cú va chạm làm cô ta ch ảy nước mắt không kiềm được sự lan tỏa đau đớn này tới từ đầu ng ực này.

Quốc Thiên khống chế đè x uống rồi lấy tay đánh vào mông cô ta. Tiếng đánh nghe như pháo nổ.

Chát!!

Cô ta đau điếng rưng rưng nước mắt, bàn tay in hằn sưng tấy lên.

“Công chúa Thuỷ đúng không? Dám gọi người đụng xe tôi hả. Này thì sai này, này thì trâu này.”

Nói xong Quốc Thiên đánh thêm vài phát nữa.

Công chúa Thuỷ cũng hét lên trong đau đớn, hai mắt ngấn lệ sắp rớt xuống.

“Người dám đánh ta sao.”

“Sao lại không chứ, tôi đang đánh này.”

Bép!!

Nói xong Quốc Thiên lại đánh thêm mấy cái nữa.

Lần này cô công chúa Thuỷ đã rơi lệ.

Nói sơ về công chúa Thuỷ, cô ta là một trong ba kiện tướng của thế giới ngầm tại Thanh Châu, không người đàn ông nào có thể địch lại. Ấy vậy mà bây giờ mới xuất chiêu đầu đã thua tức tưởi như này, lại còn bị người đàn ông trước mặt đánh liên hồi ngay trước mặt thuộc hạ của mình thì thể diện ở đâu nữa chứ.

Quốc Thiên ghì chặt xuống rồi hí hửng hỏi.

“Thế tối nay cô thuộc về tôi rồi nhé, tôi không biết các loại dịch vụ nào chỉ biết xúc bình thôi có gì cô tư vấn cho tôi am hiểu thêm nhé.”

Nghe thế cô ta điên cuồng giãy giụa nhưng Quốc Thiên đã đè chặt cánh tay cô ta xuống, kìm kẹp cứng như sắt thép, vững vàng không tí nào dao động, cô ta dường như không thế nào dãy ra nổi như bức tường lớn đang đè.

“Sao…sao có thể thế này được cơ chứ?”

Đám thuộc hạ trố mắt run rẩy nói.

“Hạ công chúa chỉ bằng một chiêu, sao lại có chuyện thần kỳ tới như vậy.”

“Quá là kinh khủng!!”

“Người đàn ông này, thực sự là ai? Lai lịch của anh ta là gì?”

Ai cũng kinh hoàng trước Quốc Thiên.

Cô ta hét lên.

“Mau thả ta ra tên khốn, tên d3 xồm. Sao ngươi lại để mông ta lồ lộ cho thiên hạ ngắm vậy hả.”

Quốc Thiên lúc này mới để ý nhìn xuống mà quên mất liền kéo váy cô ta xuống che.

“Tên khốn nhà ngươi, dám đắc tội với ta sao. Có biết ta là ai không hả?”

“Tôi không cần biết nhưng cô là người gọi tôi tới đây cơ mà sao giờ lại nói như vậy.”

“Nhà ngươi dám đánh vào chỗ đó của ta, người nghĩ liên đoàn thương nghiệp Hải Trí có tha cho nhà ngươi không hả.”

“Cái gì, tập đoàn Hải Trí sao?” Quốc Thiên kinh ngạc.

Bụng anh thầm nghĩ.

“Không ngờ tập đoàn Hải Trí lại nắm địa bàn luôn ở khu vực này, thật là trùng hợp đã vậy thì..”

Quốc Thiên bắt đầu nới lỏng cô ta ra.

“Ái chà chà, người cũng biết sợ đấy khôn hồn thì thả tôi ra mau.”

Quốc Thiên tỏ ra phấn khích.

“Tôi cứ để vậy đấy thì sao nào.”

“Cái gì, ngươi có điếc không để ta nhắc lại cho ngươi nghe cho kỹ. Ta là…”

“Cô là người của tập đoàn Hải Trí chứ gì? Cái này tôi nghe rồi còn câu nào khác nữa không.”

Cô ta ửng đỏ mặt.

“Người thật là quá đáng, dám làm vậy với ta bộ người không thấy hổ thẹn à?”

Quốc Thiên thản nhiên nói.

“Có gì mà phải hổ thẹn kia chứ. Chính cô là người để xuất vụ này mà chẳng phải cô bảo thằng cô thì đêm nay cô thuộc về tôi sao còn bao trọn gói dịch vụ nữa chứ.”

“Ngươi..,ngươi…”

Quốc Thiên vừa cười vừa đánh thêm cái nữa.

“Ngươi, ngươi cái gì. Còn không mau thực hiện lời hứa của cô đi.”

“Tên lưu manh. Thả ra tôi sẽ tha cho anh tội chết.”

Quốc Thiên lắc đầu.

“Tập đoàn Hải Trí ghê gớm lắm à. Tôi cứ đánh cô đấy thì sao nào, làm gì được tôi.”

Dứt câu Quốc Thiên lại đánh thêm một phát nữa. Kỳ thật giờ mông của cô ta đã sưng tấy cả lên cú này cũng là do anh hơi ngứa tay.

Lúc này một người đàn ông trung niên từ bên ngoài chạy vào. Khuôn mặt hớt hải.

“Nguy rồi tổng giám đốc Thuỷ, tổng giám đốc Thuỷ, có chuyện lớn…”

Vừa bước vào ông ta thấy cảnh tượng một nam thanh niên tay thì ghì chặt giữ không cho thoát còn giám đốc Thuỷ kia thì dơ mông ra bàn quang thiên hạ nhìn cảnh này thật khiến người khác buồn cười.

Nhưng giật mình hơn khi ông thấy người thanh niên kia là Quốc Thiên.

“Ơ cậu Thiên, đây không phải là cậu Thiên đây sao.”

Người vừa bước vào đó là Chí Trung.

Công chúa Thuỷ mới thắc mắc.

“Bộ mấy người biết nhau à?”

Chí Trung vội khúm người lại gật đầu nói.

“Cậu Thiên đây là… là khách quý của ông Nhân Quang ạ.”

Công chúa Thuỷ kia bắt đầu vùng vẫy kịch liệt hơn, quay qua nhìn Quốc Thiên nói.

“Ông có nhầm không đấy chứ, cái tên vừa bi3n thái vừa lưu manh này thì làm sao có thể là khách quý của bố nuôi tôi kia chứ.”

“Cô nói ai bi3n thái hả, chính cô chào hàng mời gọi tôi trước chứ tôi đã làm gì cô đâu. Tôi vẫn đang đợi cái  dịch vụ của cô đấy.”

Công chúa Thuỷ giằng giọng nói.

“Đó ông thấy chưa, cái tên ô hợp bi3n thái này mà khách quý cái nổi gì kia chứ.”

Chí Trung chỉ biết cúi mặt hơi xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.