Người Thừa Kế

Chương 8: Thật ra thì Thẩm Kiều chưa bao giờ nhận hắn là Khương Nam, là tôi ngu ngốc



Đời người giống như một hộp socola, bạn vĩnh viễn không biết viên sau sẽ có mùi vị gì.

Ví dụ như hiện tại, tôi ù ù cạc cạc bị trói chân tay ném vào trong xe.

Tôi đang suy nghĩ có phải trong quá trình trưởng thành của mỗi người có tiền đều phải trải qua việc bị bắt cóc hoặc là bị đe dọa bắt cóc không.

“Đờ mờ, mấy người trói tôi làm gì! Muốn đòi tiền thì chúng ta thương lượng trước cái đã!” Dù sao số tiền kia cũng là di sản rơi xuống từ trên trời, cho anh ta một ít tôi cũng không thấy tiếc, vẫn là mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

“Hạ thiếu, cậu có giá trị hơn tiền bạc nhiều.” Khuôn mặt Khương Nam âm trầm ngồi cạnh tôi, lạnh nhạt nói: “Cậu có thể dẫn dụ Thẩm Kiều lộ diện.”

Mẹ nó, anh đang tấu hài à!

Tôi hít thở sâu khoảng mấy lần, định thuyết phục cha nội tâm thần này: “Thẩm Kiều?! Tôi nói chứ dựa vào đâu mà Thẩm Kiều sẽ tới cứu tôi, tôi con mẹ nó có gì quan trọng với anh ta! Anh giết chết tôi, anh ta còn được thừa kế toàn bộ gia sản của ba tôi đấy, ok?!”

Khương Nam lạnh lùng nhìn tôi: “Vốn tưởng rằng Hạ thiếu muốn báo thù cho Hạ gia, ai ngờ cậu lại vô dụng như vậy. Nhưng tôi cũng không làm khó cậu. Chúng ta cược một ván đi, xem Thẩm Kiều có tới cứu cậu không. Đúng rồi, chẳng phải cậu đã lên giường với anh ta sao, tôi không tin anh ta không thèm quan tâm tới bạn giường của mình, em nuôi của mình.”

” Con mẹ nó, chẳng phải anh nói Thẩm Kiều còn âm mưu giết cả ba tôi ư?! Ngay cả ba tôi anh ta cũng giết được thì sao phải cứu tôi chứ! Mẹ nó có phải đầu óc anh có vấn đề không!”

“Chúng ta chống mắt lên xem đi.” Khương Nam thờ ơ nhún vai, nhìn kính chắn gió phía trước, nói: “Hạ thiếu, cậu đừng tự ti, phải tin tưởng vào sức quyến rũ của bản thân chứ.”

“Tin tưởng cái đầu anh, mẹ nó có phải đầu anh bị úng nước không!”

“Ồn quá, bịt miệng cậu ta lại đi.”

“…Ưm ưm ưm…” Anh chờ đấy, nhất định tôi sẽ tố cáo anh với ba tôi!

Người bình thường tôi đây thực sự không hiểu nổi não của đám xã hội đen hoạt động kiểu gì.

Càng không hiểu nổi tên điên Khương Nam này muốn làm gì.

Tôi bị bịt mắt, bịt miệng, giữa đường đổi xe nhiều lần, ngồi qua rất nhiều xe mới đến nơi.

Sau cơn tròng trành, bọn họ áp giải tôi ra, ấn tôi ngồi xuống một cái ghế rồi trói chặt tôi lại, tháo băng bịt mắt tôi ra.

Tôi đưa mắt nhìn bốn phía, thì ra bọn họ đem tôi tới một công xưởng bỏ hoang, xung quanh đầy những cốt thép lộ ra và đất cát.

Tôi không nhịn được trợn mắt. Đây hoàn toàn là bối cảnh chiến đấu trong mấy bộ phim xã hội đen đấy.

Là một người ngoài cuộc có thể bạn sẽ cảm thấy rất kích thích nhưng tôi bị trói vào một cái ghế cũ rích thì không hề nghĩ vậy.

Đây là pháp chế xã hội của thế kỷ hai mươi mốt rồi đấy, mẹ nó, bây giờ tôi học thuộc hiến pháp Đảng thì có được cứu không?!

Rốt cuộc những người này ăn gì mà lớn vậy, sao không thể bình tĩnh nói chuyện với nhau chứ!

Trong khoảng thời gian đó Khương Nam có tới đưa nước cho tôi đang bị trói.

Băng keo dán trên miệng bị xé ra, đau đến mức tôi tưởng miệng mình cũng bị xé rớt luôn. Tôi nhịn đau uống vài hớp nước, vội vã nhân cơ hội này khuyên Khương Nam: “Anh trai, anh đừng tốn sức nữa, anh trói em cũng không được tích sự gì đâu, anh thả em ra em sẽ đưa hết tiền của ba cho anh, để anh xuất ngoại sống ung dung thoải mái có được không? Thẩm Kiều sẽ không tới đâu!”

Khương Nam nghe vậy, cười.”Sao cậu biết anh ta sẽ không tới?”

“Sao anh ta tới được!” Tôi sững lại, sau đó cười khổ nói: “Từ đầu tới cuối anh ta chỉ thăm dò tôi, đùa giỡn tôi mà thôi, còn từng định bóp chết tôi!”

Thật ra thì Thẩm Kiều chưa bao giờ nhận hắn là Khương Nam, là tôi ngu ngốc.

Khương Nam lại bảo người dán miệng tôi lại, cúi mắt nhìn tôi, cười: “Hạ thiếu, tin cậu bị bắt cóc đã tới tai Thẩm Kiều. Cậu đoán xem? Anh ta thật sự đồng ý tới cứu cậu. Hạ thiếu, cậu ngẩng đầu lên nhìn đi, mỗi một góc ở đây đều có người của tôi, hôm nay, bất kỳ người nào đi vào đây cho dù mọc cánh cũng khó mà thoát ra được.”

Tôi kinh hãi mở to mắt nhìn Khương Nam.

Tôi thấy được sự điên rồ trong đôi mắt đầy tơ máu của anh ta.

Tôi không biết bọn họ hẹn nhau vào lúc nào.

Tôi bị trói gô người ngồi trên ghế giống như heo đang đợi bị chọc tiết, cùng đám tâm thần kia chờ Thẩm Kiều đến.

Sắc trời dần tối, ánh mặt trời đỏ như máu nhuộm công xưởng đổ nát thành một màu đỏ sẫm.

Màn đêm dần hạ xuống, gió đêm nổi lên bốn phía, thổi vào công xưởng hoang tàn phát ra tiếng rít gào khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Không biết đã bao lâu, từ bên ngoài truyền tới tiếng bước chân và tiếng súng nổ.

Trong nháy mắt tim tôi đập mạnh, bên tai là tiếng cười khẽ của Khương Nam: “Tôi đã nói rồi, Hạ thiếu đừng xem nhẹ mình. Người anh nuôi này vậy mà rất để ý tới cậu đấy.”

Anh ta vừa dứt lời, cánh cổng gỉ sét được mở ra từ bên ngoài, có người chậm rãi đi ra từ bóng đêm.

Không giống như đi vào đầm rồng hang hổ, không giống như đi vào nơi có vô số nòng súng chĩa vào, bước chân người nọ bình thản, dáng người cao ráo như đi vào chỗ không người.

Boss lớn chính là boss lớn.

Thẩm Kiều đi tới cách chúng tôi vài bước rồi đứng lại, ánh trăng như dòng nước đổ xuống người hắn, soi sáng khuôn mặt bình tĩnh của hắn.

Hắn tới thật!

Tôi không thể nói rõ đây là cảm động hay buồn bã, giãy dụa kịch liệt trên ghế.

Khương Nam bảo thuộc hạ giữ chặt tôi lại, không nói lời nào nhìn Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nhìn tôi đang bị trói chặt trên ghế, miệng dán băng keo, hơi cau mày nói.”Tao tới rồi, thả em ấy ra như đã nói đi.”

“Tháo vũ khí trên người mày xuống trước đã.”

Thẩm Kiều không do dự tháo súng bên hông xuống, ném sang một bên. “Cởi băng keo ra.”

Mẹ nó, bị lột băng keo đau quá! Nước mắt tôi chảy xuống luôn này.

Tôi không quan tâm tới cái miệng bị thương nặng hai lần, hét lớn: “Anh… anh mau đi đi! Đừng để ý tới em! Bọn họ đã có giao hẹn trước rồi, tối nay chúng ta ai cũng không rời khỏi đây được đâu!”

“Ồ?” Bên cạnh có người tới khống chế Thẩm Kiều, hắn giương mắt nhìn Khương Nam: “Người hợp tác với mày là ai?”

Có lẽ Khương Nam cảm thấy tối nay Thẩm Kiều có mọc cánh cũng không thoát nổi, mỉm cười nói ra một cái tên.

Thẩm Kiều nghe sau bèn nhướng mày, nhếch môi cười mỉa: “Lần trước hắn làm vai tao bị thương, đã bị người của tao diệt rồi.”

“Không thể nào! Rõ ràng là hắn…”

Lúc Khương Nam đang kinh hoàng ngờ vực, bỗng Thẩm Kiều hành động. Hắn nhanh đến nỗi tôi không thể thấy rõ hắn ra tay kiểu gì, hắn dễ dàng thoát khỏi hai người đàn ông lực lưỡng vũ trang đầy đủ đằng sau. Thẩm Kiều cúi người tung đòn vào mạn sườn dưới của một người, giơ tay cướp khẩu súng trên tay một người trong số đó, không hề nhíu mày bóp cò giết hai mạng người. Hắn xoay người lăn trên đất một vòng, mượn vật chắn xử nốt hai, ba người còn lại ở trên.

Tôi đã đoán được từ lâu kỹ thuật bắn và thân thủ của hắn cực kỳ tốt nhưng không nghĩ là tốt đến như vậy.

Tiếng súng của Thẩm Kiều vừa vang lên, giống như bắt đầu một phản ứng dây chuyền, bên trong và bên ngoài công xưởng vang lên tiếng súng xối xả và tiếng la hét đau đớn thảm thiết.

Khương Nam căm hận trợn mắt nhìn Thẩm Kiều liên tục giết người, đôi mắt hằn đầy tơ máu. Anh ta đoạt lấy khẩu súng trong tay một thuộc hạ đang yểm trợ, bất chợt đè súng lên huyệt Thái Dương của tôi.

“Thẩm Kiều! Bảo người mày dừng tay, có tin tao bắn bể đầu nó không!”

Cả người tôi cứng đờ, chửi ầm lên: “Đờ mờ mày Khương Nam, mày mẹ nó có thể bỏ khẩu súng xuống không, nếu không cẩn thận bóp cò tao xuống dưới đó đảm bảo sẽ tố cáo mày với ba tao!”

“Câm mồm!”

Anh ta còn chưa nói xong, tay súng bắn tỉa Thẩm Kiều đem tới chiếm đóng ở tầng trên bắn một phát trúng ngay bàn tay đang cầm súng của anh ta, ngay sau đó bắn thêm một phát nữa vào đầu vai của Khương Nam.

Khương Nam đau đớn gào lên, ngã lăn xuống đất, mà lúc này người của Thầm Kiểu đã xông vào từ các cửa.

Thuộc hạ yểm hộ bên người Khương Nam thấy đã hết hy vọng, không chống cự vô ích nữa, lần lượt bỏ vũ khí xuống đầu hàng.

Tôi không biết tại sao Thẩm Kiều có thể sắp xếp mọi thứ, an bài xong hết thảy nhanh như vậy.

Có lẽ boss lớn chính là boss lớn.

Thẩm Kiều ra tay, không lâu sau đã dọn dẹp hết những người còn ngoan cố ẩn núp chống cự lại.

Hắn đi tới trước mặt tôi, ngón tay nhuốm máu bóp chặt cằm tôi.

Tôi bị ép phải ngẩng đầu lên, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Hắn đang quan sát tôi.

Tôi đang định nói gì đó, liếc mắt sang thấy rõ tình huống bên cạnh, thất thanh hô to: “Anh, cẩn thận!”

Sống chết trước mắt, tôi dùng toàn lực đẩy Thẩm Kiều đang đứng trước mặt tôi.

“Pằng!”

Thì ra vừa nãy Khương Nam đang nằm trên đất hấp hối mò được khẩu súng bên cạnh, run rẩy bắn một phát súng vào Thẩm Kiều.

Viên đạn sượt qua tôi và Thẩm Kiều ghim vào bức tường, phát ra tiếng vang lớn.

Thẩm Kiều bị tôi đẩy ngã nên không trúng đạn, Khương Nam suy sụp, không cam lòng ngã xuống đất, lập tức bị người khống chế kéo ra ngoài.

“Hộc hộc hộc… hít…” Tôi đau xuýt xoa. Cú đẩy vừa nãy khiến cả người tôi và cái ghế cùng ngã xuống nền xi măng, cảm giác đúng là không nói nên lời. “Anh, mau cởi trói cho em đi, tay em sắp gãy rồi!!!”

Thẩm Kiều vội vàng kéo tôi dậy, cầm lấy con dao trong tay thuộc hạ rồi tự tay cắt dây thừng cho tôi.

Thấy tôi đau đớn rưng rưng nước mắt, miệng sưng vù lên nhìn rất mắc cười, hắn cười, hôn xuống gương mặt bẩn thỉu của tôi.

“Không sao rồi, Tiểu Cảnh.”

“Anh…” Tôi khịt mũi, cẩn thận cử động cổ tay.

Thẩm Kiều kéo tôi vào lòng ôm chặt, tôi ngoan ngoãn tựa đầu lên vai hắn, yên lặng cảm nhận nhịp tim đập của nhau.

… Cùng với vật cứng giữa ngực chúng tôi.

Hiển nhiên Thẩm Kiều cũng cảm nhận được.

Khoảng cách giữa chúng tôi dần giãn ra.

Cây súng lạnh như băng để giữa tôi và hắn khiến ánh mắt Thẩm Kiều nhìn tôi rốt cuộc cũng không bình tĩnh nữa.

“Hạ Cảnh. Là em.”

Thật thông minh. Hắn chỉ dùng một giây để hiểu.

“Đúng vậy, ” Tôi giơ súng hướng vào vị trí tâm nhĩ hắn, cất giọng nói với xung quanh.”Mấy người đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tôi sợ tay tôi run quá làm lão đại mấy người bị thương đấy.”

Cuối cùng, trong mắt Thẩm Kiều phản chiếu lại không phải là một Hạ Cảnh ngốc nghếch mà là tôi có biểu cảm ung dung, bình thản giống như hắn.

Thẩm Kiều duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, chậm rãi đứng dậy cùng tôi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

Lúc này, bên trong và ngoài công xưởng lại vang lên tiếng súng đùng đoàng.

Chúng tôi đều nghe được.

Thẩm Kiều hiểu ra, cười một tiếng, thở dài nói: “Không hổ là con ruột của Hạ gia.”

“Quá khen.” Tôi cũng cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Anh, xin lỗi.”

“Từ đầu đến cuối là một tay em bày kế đi. Ban đầu tương kế tựu kế giả ngu ở bên cạnh anh, nhận ra anh đang nghi ngờ em bèn tự đánh thuốc mình, còn để lộ nhược điểm với anh, cuối cùng dùng việc mình bị bắt cóc dẫn anh tới đây.”

Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Hắn duỗi đôi chân dài ngồi xuống đất, không thèm để ý tới bụi bặm ở dưới, cũng không thèm để ý tới nòng súng đang đối diện hắn. “Hạ Cảnh, nếu anh không đến thì sao?”

“Sẽ không. Anh, chẳng phải bây giờ anh đang ở đây ư?” Tôi nghiêm túc nói: “Ba em từng nói anh có một đứa em anh cực kỳ yêu thương, vì bị bắt cóc nên mới chết.”

Thẩm Kiều gật đầu.”Người bên ngoài là ai?”

Tôi nói ra một cái tên. Đó là thân tín của ba tôi, là người ông bí mật để lại cho tôi. Hắn ta và tôi liên thủ với nhau, đã mai phục ở vùng lân cận từ trước. Lúc này hắn ta đã khống chế được toàn bộ người Thẩm Kiều đem tới, đang đi vào đây.

Thẩm Kiều cũng nhìn thấy.

Hắn nhếch môi, giống như đang cười: “Anh nhận thua.”

“Anh, còn lời gì muốn nói không?”

Thẩm Kiều bình tĩnh lắc đầu.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi, dường như trong mắt không có bất kỳ thứ gì.

“Em thật sự rất thích anh.” Tôi đứng trước mặt hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao, hướng về phía ngực hắn bóp cò. “Nhưng mà… người kế vị ba em chỉ có thể có một.”

Gặp lại sau, Thẩm Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.