Người Tìm Xác

Chương 1052



Viên Mục Dã cười lớn: “Vật này anh cũng đã từng thấy rồi...” Nói rồi cậu ta vén tấm vải đỏ lên. Tôi nhìn thấy dưới tấm vải là một con dao2găm lạnh lẽo, hơn nữa còn trông vô cùng quen mắt: “Cái này... Con dao này chẳng phải là của Ngũ Hân sao? Đây chẳng phải là hung khí à? Sao cậu5lại cầm nó?”

Viên Mục Dã lấy con dao xuống và nói: “Vụ án này đã kết thúc, dưới tình huống thông thường, hung khí nhất định sẽ được cất vào kho. Nhưng6con dao này sát khí quá nặng, nếu để người bình thường cầm vào rất có thể dẫn tới nhiều rắc rối, cho nên tôi bảo anh Bạch lén đưa nó cho5tôi.”

Tôi không hiểu nên hỏi: “Cậu muốn giữ nó có lợi ích gì?”

Viên Mục Dã thốt ra hai chữ “Giết ma quỷ...”

Tôi thầm nghĩ, tên nhóc này giống chú họ tôi quá!3Hai người này không có chuyện gì cũng nhớ tới giết ma quỷ. Vì thế tôi thuận miệng hỏi: “Giết ma quỷ gì? Giết thế nào?”

Viên Mục Dã cười gian: “Đây là một con dao tốt, đầu tiên là chất liệu của nó rất đặc thù, bởi vì nó được làm từ vỏ đạn đại bác, cho nên dương khí khá nhiều, nhưng Ngũ Hân lại dùng nó để giết bao nhiêu tính mạng, bởi vậy nó lại có thêm cả âm khí. Nói thẳng ra thì con dao này có thể tiếp xúc với linh thể... Anh hiểu không?”

Tôi lắc đầu: “Không hiểu...” Viên Mục Dã tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Ví dụ như trong hiện thực, những con dao không thể nào tiếp xúc với quỷ hồn, bởi vì một vật là thật mà một cái thì là hư ảo, nhưng con dao này có thể tiếp xúc được với thứ hư ảo kia.”

Tôi giật mình: “Lợi hại thế ư! Nhưng sao cậu biết nó có thể tiếp xúc được với linh thể? Cậu thử với em trai cậu rồi à?”

Viên Mục Dã nghe vậy tức giận nói: “Anh nói bậy bạ gì thế? Tôi làm sao có thể dùng em trai để thí nghiệm? Nó vốn rất sợ vật này, anh đừng để nó nghe được!”

Tôi liền cười xấu xa và nói: “Thằng nhóc kia sợ vật này? Tốt, nếu sau này nó dám gây sự với tôi, tôi sẽ dùng vật này dọa nó.” Viên Mục Dã nói với vẻ bất đắc dĩ: “Anh thật là, để bụng với cả dứa tiểu quỷ mới mấy tuổi...”

Buổi tối, chúng tôi đến chỗ hẹn với Bạch Kiện thì phát hiện đấy là một nhà hàng thịt dê mới mở. Vừa vào liền thấy Bạch Kiện đang đứng trước quầy gọi đồ với phục vụ, lúc tôi đi tới xem mới thấy, ôi! Thằng cha này thể mà gọi một con dê nướng nguyên con nhé.

Tôi nghi ngờ hỏi: “Chỉ mấy người chúng ta ăn hết một con dê được ạ?”

Bạch Kiện khoát tay với tôi: “Không sao, anh xem rồi, con dê không lớn lắm, mà ăn không hết thì gói về! Anh cho cậu hay, đây là dê của Ninh Hạ mới chuyển về, tươi lắm đấy...” “Thật ư? Tôi có nghe về dê Ninh Hạ thịt rất ngon, vậy hôm nay bọn tôi không khách sáo đâu đấy!” Tôi vừa nói vừa có cảm giác nước miếng của mình đang thi nhau chảy xuống.

Đi vào phòng riêng, Bạch Kiện nhìn ra cửa mấy lần và hỏi: “Lê đại sư đâu?” Tôi cười hề hề: “Có khách hàng hẹn chú ấy, chú ấy nhờ tôi nói cảm ơn lời mời của anh, nhưng chú ấy không đến được, tôi sẽ ăn thịt dê thay phần chú ấy...”

Bạch Kiện vỗ ngực nói: “Chỉ cần cậu muốn ăn cứ nói với anh một tiếng, chúng ta lúc nào cũng có thể đi ăn...” Hôm đó, mấy người chúng tôi ăn no căng cả bụng, khi về tôi còn không quên lấy xương dê về cho Kim Bảo. Con chó nhỏ này cứ thấy xương là mắt sáng cả lên, đuôi ngoáy tít như cánh trực thăng! Bởi vì bình thường rất ít khi chúng tôi cho nó ăn xương, cho nên hôm nay có thể coi như tết của nó.

Ngày hôm sau, tôi nói với chú Lê chuyện tối qua ăn dê nướng nguyên con, mà còn là dê tươi từ Ninh Hạ, chú ấy nghe xong thì hối hận mãi luôn miệng nói nếu biết sớm thì đã đẩy lịch hẹn khách hàng sang tối nay rồi. Nói đến chuyện tôi qua chú ấy gặp khách hàng, chú Lê nói cho chúng tôi biết, ngày hôm qua chú ấy nhận được một vụ mới, là tìm hai người dẫn chương trình đang nổi tiếng bị mất tích. Tôi nghe đến người dẫn chương trình mất tích thì hứng thú hỏi: “Ai cơ? Người dẫn chương trình nổi tiếng nào bị mất tích ạ?” Chú Lê nói với tôi, người hẹn gặp chú ấy ngày hôm qua là một ông chủ của một trang web, ủy thác cho chú ấy giúp tìm hai streamer nổi tiếng bị mất tích tuần trước, còn hi vọng chúng tôi có thể mang theo máy quay để tiến hành livestream tại hiện trường.

Tôi nghe xong tức giận nói: “Ông chủ của trang web này có phải muốn nổi tiếng đến điên rồi không? Người mất tích rồi còn không báo cảnh sát, lại ủy thác cho chúng ta đi tìm, lại còn phải livestream tại hiện trường? Đừng nói với cháu là chủ nhận việc này rồi nhé?”

Chú Lê nghe vậy khoát tay, nói: “Cháu đừng gấp, nghe chú nói xong đã! Đúng là chú đã nhận việc này, nhưng đã từ chối vụ livestream rồi, chúng ta chỉ giúp họ như bình thường thôi. Bởi vì bọn họ không biết hai người kia đã xảy ra chuyện gì, cho nên bất kể chúng ta có tìm được người hay không, người ta cũng sẽ đưa tiền, hơn nữa còn đưa tiền trước.”

Tôi gật đầu: “Như vậy còn được, chủ nói xem có chuyện gì xảy ra đi...”

Thì ra bây giờ trên mạng có một chương trình livestream rất hot gọi là “A Ngốc, A Dừa xông vào ngôi nhà ma ám”, chương trình này có hai streamer đi thu thập manh mối từ cư dân mạng đang xem livestream, rồi lựa chọn căn nhà ma hot nhất, sau đó hai người họ sẽ vào căn nhà ma” đó vào buổi tối và livestream.

Vì chương trình có mánh lới tốt, nên tỷ suất người xem rất cao, lúc cao nhất có đến cả trăm ngàn người theo dõi... Hai cậu streamer này, một người tên Lưu Minh, người còn lại là Lý Phong, trước đó một người là streamer chuyên dạy làm đẹp, còn một người là streamer vua dạ dày to.

Đáng tiếc hai loại livestream này giờ nhan nhản, nên bọn họ cũng không nổi tiếng được. Cuối cùng có người trong nghề chỉ điểm cho họ, sao không cùng hợp tác với nhau làm streamer dẫn livestream tiết mục kinh dị, chưa biết chừng lại có thể nổi tiếng?

Kết quả đúng như vị kia nói, chương trình của hai người này phát sóng không lâu, bọn họ đã nổi tiếng rồi. Vì để thỏa mãn lòng hiếu kì của người xem càng nhiều hơn, bọn họ gần như phải bay đi khắp cả nước tìm những ngôi nhà ma trong truyền thuyết.

Lúc đầu, bọn họ đi đến những căn nhà ma nổi tiếng trên mạng ở các vùng quê, ví dụ như căn nhà số 81, nhà ma Jinsong... Những chỗ này đều rất nổi tiếng, gây được tiếng vang lớn, mỗi tội khá xa.

Nhưng biết làm sao được khi dân mạng thích xem! Thử nghĩ mà xem! Mình không cần đi, chỉ cần nằm trong chăn ăn đồ ăn vặt, nhìn người khác thay mình đi xem những nơi đó, còn là truyền hình trực tiếp nữa. Nếu thấy ma thì cũng chỉ bị dọa giật mình, không gặp nguy hiểm gì. Dẫu sao chính mình cũng không có ở hiện trường, nếu sợ quá thì trùm chăn lên đầu là xong. Nếu mà tôi biết sớm có loại chương trình trực tiếp như vậy, thì nhất định cũng sẽ theo dõi.

Chương trình được phát càng ngày càng nhiều, họ cũng đã đi tới hầu hết các ngôi nhà ma nổi tiếng trong cả nước, vì vậy Lưu Minh và Lý Phong bắt đầu hỏi đám fan hâm mộ trên mạng xem có ai biết những căn nhà ma quái dị nhưng không nổi tiếng nào không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.