Người Tìm Xác

Chương 1056



Chú Lê nghe tôi nói vậy, mặt đầy ủ rũ nói: “Không thể nào, cứ cho là họ làm vậy để tạo tình tiết cho chương trình, nhưng không đến nỗi cả ông chủ trả lương cho họ cũng2lừa gạt chứ? Xem tình huống nơi này, thì có thể thấy tối hôm đó họ đã gặp chuyện ở đây... Còn bây giờ sống hay chết thì phải xem số phận của họ.” Lúc này, đột nhiên từ5hành lang truyền đến một loạt tiếng bước chân, ba người chúng tôi nghe thấy liền biến sắc. Hỏng bét rồi! Nhất định là người gác cổng đi tuần tra! Nhưng lúc này có muốn đóng cửa lại cũng6không kịp nữa, vì vậy chúng tôi chỉ có thể để tình trạng của phòng mở một nửa, còn chúng tôi đều tránh ở bức tường đằng sau cửa.

Lúc này tôi nghe được tiếng ông già ngâm nga khúc5dân gian Nhị Nhận Chuyển. Ông ta cầm đèn pin hướng về phía chúng tôi mà đi. Nghe thấy tiếng bước chân của người canh cổng, chắc chắn là chân ông ta có vấn đề, bởi vì tiếng bước3chân của ông ta phát ra âm thanh không đều nhau, bên nặng bên nhẹ.

Nhưng lúc ông ta đi qua căn phòng mở một nửa này đột nhiên sững sờ một chút, sau đó nghe ông ấy lầm bầm trong miệng: “Hôm nay còn chưa tới mười lăm đâu, tại sao lại đã náo loạn rồi? Cũng đã qua hơn hai mươi năm rồi, cô cũng nên buông bỏ...”

Lúc này ba người chúng tôi đứng sau cánh cửa đều nghe rất rõ ràng, xem ra ông ta biết nội tình, thật ra chúng tôi lén lén lút lút thể này không bằng trực tiếp hỏi ông ta. Nhưng chuyện như hiện tại, nếu chúng tôi tùy tiện ra ngoài thể nào cũng hù chết ông ta mất, vì vậy ba chúng tôi không thể làm gì khác hơn là chờ ông ta rời đi.

Nhưng ông ta không những không đi, mà ngược lại, lại lấy đèn chiếu vào bên trong phòng, khi ông ấy thấy những dấu vết trong căn phòng này, cũng ồ lên kinh ngạc, sau đó từ từ đi vào... Chuyện này đúng là dọa chúng tôi giật mình, bởi vì chỉ cần ông ta vừa đi vào trong sẽ rất dễ dàng phát hiện sự tồn tại của ba chúng tôi. Dĩ nhiên chúng tôi cũng không sợ ông ấy làm gì mình, chỉ sợ sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi dọa ông ta.

Nhưng đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, xa xa truyền đến tiếng chuông điện thoại, hẳn là tiếng điện thoại trong phòng riêng của ông ta, người gác cổng nghe thấy tiếng chuông liền trở ra, vừa đi vừa nói: “Ai gọi lúc quá nửa đêm thế này?” Chúng tôi thừa dịp lúc ông ấy trở về nhận điện thoại, liền lập tức theo lối cửa sổ lúc trước ra ngoài... Khi chúng tôi rời khỏi cao ốc Nga, trên đường đã không có một bóng người.

Sau khi chúng tôi trở lại khách sạn, tôi và chú Lê thương lượng một chút, quyết định sáng mai sẽ đến nói chuyện với người gác cổng, nghe ngóng xem ông ấy biết những gì. Hai người kia đã mất tích hơn một tuần lễ, nếu bây giờ họ vẫn bị nhốt trong tòa cao ốc, vậy thì có thể bọn họ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm xong, chúng tôi trực tiếp lái xe đi cao ốc Nga. Chờ đến lúc người gác cổng quét sân xong, ông ta thấy chúng tôi xuống xe, liền mờ mịt hỏi: “Các anh có chuyện gì sao?”

Đối thoại với người lớn tuổi thì đương nhiên cũng phải để người lớn tuổi rồi, vì vậy chú Lê nở nụ cười nói: “Chào ông anh, chúng tôi có một số việc muốn nói với ông anh, chúng ta có thể đi vào trong trò chuyện được không?” Ông gác cổng già nghe thấy giọng chúng tôi là người vùng khác, liền vội vàng nói: “Các anh có phải muốn biết giá thuê tòa cao ốc này không? Nơi này không cho thuê, cũng không bán, nếu các anh đến vì việc này, tôi khuyên ba anh nên sớm quay về đi.”

Tôi nghe ông ta cảnh báo như vậy, vừa định tiếp lời liền bị chú Lê đẩy một cái, sau đó chú ấy cười lớn nói: “Không phải, chúng tôi vì chuyện của hai mươi năm trước mà tới đây...” Người gác cổng già nghe vậy mặt biến sắc, sau đó do dự một lúc mới trầm giọng nói với chúng tôi: “Vậy thì vào trong nói?” Chúng tôi đi vào căn phòng của người canh cổng, bên trong phòng, ngoài giường ngủ còn có một số dụng cụ làm bếp. Xem ra người gác cổng này ăn ở tại đây, không ra khỏi căn nhà này!

Chú Lê ngồi xuống rồi đưa danh thiếp của mình cho người gác cổng xem, ông ta vừa nhìn thấy chân mày liền nhíu lại. Trong đầu tôi nghĩ, không biết người gác cổng già sẽ phản ứng thế nào khi biết thân phận của chú Lê? Đúng như dự đoán, ông gác cổng hừ một tiếng nói: “Có những người còn có danh tiếng hơn anh tôi cũng đã gặp rồi, nhưng họ đều sợ đến tè ra quần rồi đi, không biết đại sư ngài tới nơi này để làm gì?” Chú Lê nghe thấy ông ta nói vậy cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Ông anh à, thật ra chúng tôi tới đây là được người ta nhờ, đi tìm hai người tuần trước đến thám hiểm nơi này. Người gác cổng nghe vậy mặt đầy mê mang, sau đó lắc đầu một cái nói: “Tôi chưa từng thấy ai đến đây thám hiểm cả, các anh nhất định là lầm rồi.”

Tôi liền lấy điện thoại di động ra, sau đó mở video về chương trình livestream của Lưu Minh và Lý Phong cho người gác cổng già xem, sau khi xem xong, sắc mặt ông ta trông thật khó coi. Lúc này chú Lê mới tranh thủ cơ hội nói: “Thật ra việc này chúng tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát, nhưng điều này có thể làm cho người dân xung quanh hoang mang, nên chúng tôi mới định tới đây xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra”. “Có thể là chuyện gì được? Nhất định là hai tên đó thừa dịp tôi ngủ đã lén vào đây... Hai hề kia đến đây lúc nào?”

Tôi liền nói cho ông ấy biết ngày livestream, vẻ mặt người gác cổng già có vẻ biến đổi nói: “Đó là ngày 15 tháng này à? Hai tên hề đó, ngày ấy sao lại vào đây chứ? Sao lại phải tới vào ngày đó, xảy ra chuyện cũng không thể trách người khác được.”

Chú Lê nghe vậy liền nói với ông ấy: “Ông anh, mạng người quan trọng, anh xem có thể kể cho chúng tôi chút chuyện nơi đây, xem chúng tôi có thể giải quyết được không, nếu không thì chúng tôi tìm người khác tới, cũng không thể để hai người trẻ tuổi bỏ mạng nơi này được, đúng không?” Người gác cổng già nghe vậy mặt đầy do dự, hiển nhiên ông ta có chỗ khó xử, cuối cùng, sau khi cân nhắc rất lâu ông ta quyết định đem mọi chuyện nói với chúng tôi, hơn nữa cũng cảnh cáo chúng tôi không được đem chuyện nơi này nói cho người ngoài, dễ gây tai họa phiền phức...

Thì ra người gác cổng họ Lâm, năm xưa là một thủy thủ, sau đó đánh nhau với người ta, bị đánh cho què chân, không đi tàu được nữa nên mới đến đây làm người gác cổng. Nhắc tới chuyện của tòa cao ốc này, hỏi ông ta là gõ đúng cửa, vì thời điểm cao ốc này phát triển nhất, cũng chính là thời điểm rực rỡ nhất đời ông ta.

Bây giờ nhớ lại, thì đó là vào những năm chín mươi... Khi đó ở nơi này ai là người có tiền nhất? Hoặc nói ai kiếm tiền dễ nhất? Dĩ nhiên chính là thủy thủ! Vì vậy có một ông chủ Hắc Long Giang đã tới đây, mua mảnh đất này và xây dựng tòa cao ốc này để làm một câu lạc bộ thủy thủ sang trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.