Người Tìm Xác

Chương 1103



Đinh Nhật lập tức bật đèn xe lên, khuôn mặt gầy gò của Lương Phi hiện lên trước mặt chúng tôi, lúc này mọi người mới xác nhận đây đúng là Lương Phi, không thể nhầm được.

Chỉ không biết tại sao hắn lại biến mình thành dáng vẻ giống ma quỷ thế này? Nhìn đằng sau trong y hệt bệnh nhân, ngó đằng trước lại giống như người chết! Đinh Nhất xuống xe đầu tiên, sau đó lạnh lùng nhìn Lương Phi trông như xác chết, nhưng hắn thấy chúng tôi thì như chẳng màng quan tâm,2cứ thong dong đứng ở đó... Lúc này chúng tôi đã xuống xe hết, tôi tức giận nói với Lương Phi: “Không ngờ mày còn có gan trở về đây!” Lương Phi nhún vai trả lời: “Có gì không dám chứ? Tụi mày cũng không phải kẻ tàn ác, tạo tin rằng tụi mày sẽ không làm gì tao đúng không?” Tôi lập tức im lặng, nhưng nghĩ lại thì hắn nói cũng đúng, coi như chúng tôi tìm được Lương Phi thì cũng không thể đẩy hắn vào chỗ chết được... Đây chính là sự khác5biệt giữa chúng tôi và Lương Phi. Nghĩ tới đây, tôi lạnh lùng nói: “Tại sao lại hại chết cha con nhà họ Vu và ba người nhà họ Tôn?”

Lương Phi bình tĩnh phủ nhận: “Không thể nói lung tung như thế, con mắt nào của mày nhìn thấy tạo hại chết họ? Toàn là sau khi họ chết, tao mới đi thu thập một hồn một phách thôi, để chúng nó lãng phí thì không bằng để tạo lợi dụng một lần nữa, tốt xấu gì cũng để bọn nó chết có giá trị.” Tôi cười6lạnh: “Cái chết của bọn họ có giá trị hay không thì liên quan gì đến mày, nếu như không phải mày giở trò sau lưng... thì sao họ lại chết thảm như thế chứ?

Nhưng Lương Phi lại phủ nhận tiếp: “Đây chỉ là do mày đoán mà thôi, nói thật cho mày biết, tao có thể tìm được chúng là vì chúng đều có tử khí dính vào người! Coi như tao không xuất hiện thì chúng cũng vẫn phải chết... Đừng có đem lựa chọn của chúng đổ lên đầu tao, nếu như có thể5chọn, tạo sẽ không đi sưu tập những hồn phách hèn mặt của đám này!” Tôi thấy hắn trả lời như thế thì càng tức giận: “Mày dùng hồn phách của người khác để cứu mạng của mình, đã không cảm ơn thì thôi, còn chê hồn phách của họ hèn mạt! Nếu mày cao quý như thế thì sao còn phải dùng những hồn phách hèn kém này đến kéo dài tính mạng chứ?”

Không ngờ khi tôi nói câu đó, Lương Phi lại cười to: “Hồn phách của chúng hèn mạt vì linh hồn của chúng3cũng hèn mạt, đáng lẽ đã có được cuộc sống tốt đẹp, vậy mà không chịu yêu quý, vì một chuyện không có ý nghĩa gì mà từ bỏ cuộc sống. Sâu kiến còn muốn sống, nhưng chúng lại tự tìm đường chết, có phải còn không bằng với sâu kiến không? Có điều hồn phách hèn mặt cũng không hoàn toàn vô dụng, coi như tận dụng rác rưởi cũng được!” Tôi bị những lời lẽ sai trái này của hắn làm cho sững sờ, chợt không biết phản bác kiểu gì. Đinh Nhất thấy thế, không nhịn được nói: “Nói nhiều với thằng này làm gì... Nếu không bây giờ tôi lên đập cho nó một trận? Đảm bảo đánh tơi bời nhưng vẫn không chết được!”

Tôi biết Đinh Nhất thực sự có thể làm được, vội vàng ngăn anh ta lại: “Cần gì phí sức chứ? Trong bộ dáng như xác chết của hắn chắc cũng không sống nổi mấy ngày nữa đâu.”

Viên Mục Dã tinh mắt phát hiện bên hông Lương Phi có treo một túi vải đen nhỏ, thể là nói nhỏ vài câu vào tai chú Lê. Chú Lề chỉ vào túi vải đen và hỏi: “Bên hông cậu treo gì thế? Không phải hồn phách mới thu thập đấy chứ?”

Nhưng vừa nói xong, vẻ mặt Lương Phi lập tức thay đổi, cơ thể hắn chậm rãi lùi về sau, vội nói: “Thứ này rất quan trọng, nếu tụi mày muốn cướp, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

Tôi thấy Lương Phi trông như muốn liều mạng thì biết thứ này rất quan trọng với hắn, có lẽ chính là hồn phách cuối cùng mà hắn cần, thế là tôi cố ý nói khích: “Tụi tao có thể không cần thứ đó, dù sao hồn phách Tôn Nghĩa cũng đã bị bọn tao lấy đi rồi, không có hồn phách hèn mặt đó, chắc mày cũng không tổn thất gì nhiều đâu nhỉ?”

Tôi vừa nói xong mấy lời này, mặt Lương Phi chợt nổi gân xanh, nếu như không phải khoảng cách hai bên khá xa thì chắc hẳn đã nhào đến cắn tôi mất! Xem ra tôi đã đoán đúng, tối hôm nay là bước quan trọng nhất, bây giờ bị chúng tôi đâm lén, công sức của hắn đã đổ sông đổ bể...

Lương Phi liều mạng trừng tới một lúc, vậy mà chốc lát sau giống như quả bóng xì hơi, không bình tĩnh được như trước đó... Hắn uể oải nói: “Lần này tao về đây cũng không có ý hại mày, mày nhìn tình hình bây giờ của tao thì có thể làm gì mày chứ? Tao chỉ muốn sống mà thôi.”

Lương Phi kể lại cho chúng tôi nghe tại sao hắn lại rơi vào cảnh cần bổ hồn để kéo dài tính mạng... Từ lần trước sau khi kế hoạch thất bại, hắn thoát khỏi nơi này nhưng cơ thể vẫn phải chịu sự đau đớn của cổ độc khi bị phản phệ, qua một thời gian thì cơ thể không kiên trì được. Vậy mà tại một buổi đêm, hắn đột nhiên cảm giác được gió lạnh thổi quanh, nhìn kỹ thì thấy có một quỷ sai đang đứng chờ ở đó... Lương Phi cười khổ, xem ra lần này hắn phải chết rồi.

Nhưng vào lúc đường cùng, Lương Phi lại nghĩ đến một cách điên cuồng, đó là trước khi tắt thở thì phải lấy ra hai hồn sáu phách, chỉ để lại một hồn một phách giữ ký ức để ẩn nấp trong thân thể, lừa dối quỷ sai câu hồn...

Quỷ sai câu hồn thực sự không nhìn ra hồn phách mình móc ra có vẻ nhạt hơn bình thường, vội vàng trở về giao nộp. Cứ như vậy, cơ thể Lương Phi chỉ còn có một hồn một phách ở lại, nhưng mặc dù một hồn một phách có thể điều khiển cơ thể này, nhưng không thể linh hoạt tự nhiên giống như trước đây.

Vì có thể sống, hẳn phải thu thập hồn phách người khác để vá tàn hồn cho mình... Bởi vì Lương Phi biết một hồn một phách cũng không thể chống đỡ cơ thể tàn tạ này quá lâu, cho nên hắn phải tranh thủ thu thập đủ tàn hồn trước khi nó suy kiệt.

Thế nhưng những năm qua hắn có quá nhiều kẻ thù, chỉ bằng cơ thể hiện giờ thì tùy tiện gặp được ai cũng phải chết, nghĩ tới nghĩ lui thì thấy vẫn nên về đây. Bởi vì trong suy nghĩ của Lương Phi, thù hận với chúng tôi là thấp nhất, mà chúng tôi cũng không phải dạng người độc ác, cho dù có bị bắt gặp thì cũng sẽ không đưa hắn vào chỗ chết... Tôi thầm nghĩ Lương Phi nhìn người chuẩn thật. Nếu mọi chuyện thuận lợi, để hẳn bổ hồn thành công, không biết hắn sẽ sống đến ngày tháng năm nào nữa! Dù sao trên sổ sinh tử đã không còn tên của hắn, đây đúng là tính toán sâu xa!

Nói thật, Lương Phi đã đặt cho chúng tôi một vấn đề nan giải, hiện giờ chúng tôi nên để hẳn chết hay mặc kệ cho hắn bồi bổ hoàn chỉnh hồn phách của mình? Thực ra hồn phách của Tôn Nghĩa vẫn ở trong phòng, vừa rồi tôi chỉ dọa Lương Phi mà thôi. Không ngờ hắn lại sợ hãi mà nói hết mọi chuyện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.